Đám tang thi kia bị hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng chạy tới, đang bị bao vây trong đàn tang thi, nỗ lực của tiểu đội dị năng giả đặc biệt không có cảm giác tồn tại.
Thiệu Tình từ xa đã thấy đám tang thi kia, cô tính toán một chút, phát hiện, chỉ cần thanh lý đợt sóng tang thi này sạch sẽ, giá trị cống hiến sẽ góp đủ.
Thiệu Tình không nói hai lời, thả đạn tín hiệu, chuẩn bị gọi vài người đồng bạn còn lại đến, nhiều người chuyện dễ làm thôi.
Nhưng mắt thấy tiểu đội dị năng giả kia sẽ bị bao phủ trong biển tang thi, Thiệu Tình không thể làm được việc ở một bên nhìn và chờ nhóm Nghiêm Hán Thanh đến đây.
Cho nên Thiệu Tình là người đầu tiên ra tay, cô tìm một ban công tầng hai, sau đó đi lên, chiếm cứ cao điểm xong, hai tay vung lên, dây leo theo ý niệm của cô, nhanh chạy chóng bay ra ngoài.
Một cây dây leo giống như dây thép dùng khi quay phim hành động, quấn vòng quanh eo những dị năng giả đang bị bao phủ trong biển tang thi này, sau đó kéo bọn họ trở lại.
Lòng những dị năng giả vốn tràn đầy tuyệt vọng, đã chuẩn bị chờ chết, mắt đã nhắm lại, tuy nhiên họ không cảm thấy thống khổ bị xé rách, ngược lại như là đằng vân giá vũ*(* đạp mây cưỡi mưa) .
Sau khi mở mắt, bọn họ thấy trước mắt nhiều hơn một người phụ nữ đang cõng một đứa nhỏ, mặt không chút thay đổi, thu hồi dây leo, sau đó bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cô đã từ trên ban công nhảy xuống.
Mấy người bọn họ mới phản ứng lại họ được cứu phải không?
Thiệu Tình cứu tiểu đội dị năng giả xong, liền hội hợp cùng nhóm đồng bạn của mình, Nhị Ngốc không cố kỵ gì nhảy vào đàn tang thi, không ngừng thu gặt tang thi cao cấp, Thiệu Tình lại không tùy tiện theo vào.
Cô còn bảo vệ bánh bao nhỏ và Thiệu Đồng.
Thiệu Đồng phóng ra một lá chắn tinh thần lực, đi theo phía sau Thiệu Tình, lá chắn bao phủ Thiệu Tình, Yến Kì Nguyệt, không có một tang thi nào có thể đột phá lá chắn của cô bé.
Sau đó hai người một điều khiển dây leo đi phía trước, một người khống chế không khí, tốc độ thu gặt tang thi cũng không chậm, rất nhanh, nhóm Nghiêm Hán Thanh nhận được tin tức cũng chạy tới, vài người từ một phương hướng khác đi lại đây, bao vây tang thi, sau đó mà bắt đầu thanh lý.
Tổ hợp bọn họ là như vậy, Cố Xuyên phụ trách đóng băng, không cần đông chết tang thi, chỉ cần làm cho bọn chúng không thể hoạt động chốc lát, sau đó Cố Phán Phán tựa như nữ hán tử, tất cả băng khắc dưới tay cô đã nhanh chóng bị nghiền nát.
Sau đó Cố Xuyên tay trái băng, tay phải nước, chỉ cần rồng nước vừa ra, lôi điện của Nghiêm Hán Thanh sẽ lập tức đuổi kịp, dù sao nước có thể dẫn điện, cho nên nháy mắt một mảng tang thi ngã xuống, thoạt nhìn so với Thiệu Tình bên này còn đồ sộ hơn.
Đám dị năng giả kia đứng ở trên ban công chỉ vây xem:......
Bọn họ bị tang thi đuổi không còn chỗ chạy, cuối cùng chỉ có thể chờ chết, nhưng đàn tang thi này gặp tiểu đội Thiệu Tình, cư nhiên không có sức phản kháng.
Ít nhất hơn một ngàn, kém cỏi nhất cũng có tám trăm tang thi, bị một tiểu đội dị năng giả bao vây ở giữa ngược như ngược cẩu chết, người so với người tức chết mà.
Trách không được bọn họ chỉ có thể làm tiểu đội dị năng giả cấp bậc thấp nhất.
Nửa giờ sau, Cố Phán Phán mang theo đồng bạn bắt đầu quét dọn chiến trường, công việc quét dọn chiến trường này là bực bội nhất, bởi vì tang thi đầy đất thối hoắc, phải bổ đầu ra, lấy tinh hạch.
Đến cuối cùng, như loại tang thi cấp bậc thấp nhất, Cố Phán Phán nhìn cũng không nhìn một cái, tối thiểu cấp hai, cô mới có thể xuống tay đào tinh hạch.
Đào xong tinh hạch, Thiệu Tình tính toán sơ qua một chút, liền dẫn đồng bọn nhà mình rời đi, lúc này, tiểu đội dị năng giả bị cứu kia mới phát hiện, bọn họ còn chưa cảm ơn Thiệu Tình......
Thiệu Tình giờ phút này đã mang nhóm đồng bạn trở về, giá trị cống hiến của họ đã gom gần đủ, trên đường trở về tiếp tục thanh lý một ít tang thi linh tinh nữa, như vậy là đủ rồi.
Lúc này đây, nếu căn cứ còn lấy cớ, cô liền trực tiếp chạy lấy người, cùng lắm thì đi thủ đô bên kia làm hộ gia đình lâm thời, dù sao thủ đô cũng sẽ không đuổi bọn cô đi.
Chỉ hộ tịch mà thôi, cũng không ngại cái gì, nhiều nhất chính là về sau mỗi lần quay về thủ đô, thủ tục thẩm tra hơi phiền toái một ít, không hơn.
Đối với tiểu đội Thiệu Tình trở lại nhanh như vậy, nhân viên công tác tỏ vẻ cực khiếp sợ, cô ta rất rõ ràng giá trị cống hiến này đại biểu cho bao nhiêu tang thi, rất nhiều tiểu đội có ý chuyển hộ tịch, đều đã bị giá trị cống hiến dọa lui.
Mà Thiệu Tình, cô mới rời đi bao lâu? Khẳng định không gom đủ giá trị cống hiến !
Sau đó Thiệu Tình vỗ vỗ tay, mấy người Cố Phán Phán mỗi người cõng một bao tải vào đây, cởi miệng bao ra, ào ào đổ ra một đống tinh hạch.
Bốn năm bao tải, có thể đựng được bao nhiêu tinh hạch? Dù sao trên mặt đất đã chất ra một tòa núi nhỏ, người chung quanh đang làm việc khác cũng sợ ngây người, toàn bộ đều quay đầu lại nhìn chằm chằm Thiệu Tình bên này, cằm rơi đầy đất.
Đây là bao nhiêu tinh hạch a? Gϊếŧ bao nhiêu tang thi a!
"Đếm, đếm đi." Thiệu Tình tìm ghế dựa ngồi xuống, sau đó lười biếng nâng nâng cằm: "Không đủ tôi vẫn còn."
Nhân viên công tác trầm mặc nửa ngày, mới gọi vài người nhàn rỗi khác cùng nhau đếm, bọn họ chỉ đếm tinh hạch, cũng đếm gần một giờ, mỗi người đếm đến eo đau, lưng đau, hoa mắt rút gân.
Đếm đến số cuối cùng, nhân viên công tác cũng kẹt, bởi vì tinh hạch trước mắt này, chẳng những đủ giá trị cống hiến yêu cầu lúc trước, mà còn vượt xa rất nhiều yêu cầu.
Trước kia chưa từng có chuyện phát sinh như vậy, tự nhiên cô ta không biết kế tiếp phải làm sao bây giờ.
"Nếu giá trị cống hiến đã đủ rồi, như vậy liền giúp chúng tôi gạch bỏ hộ tịch đi." Thiệu Tình thản nhiên nói.
Em gái đã tê rần móng vuốt, lại không có cách nào đi hỏi thủ trưởng, chần chờ nửa ngày, mới động thủ, hủy bỏ hộ tịch mấy người Thiệu Tình.
Thiệu Tình lại vung tay lên, những tinh hạch đã bị thu thập hết, khôi phục tự do bản thân, lúc này Thiệu Tình cảm thấ, không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Cô lười biếng duỗi thắt lưng, dẫn đồng bạn trở về thu thập đồ đạc, thuận tiện mang theo Phó Cảnh Mạch.
Bước ra khỏi cổng lớn căn cứ, Thiệu Tình có hơi hoảng hốt, đây là căn cứ đầu tiên cô ở, ở trong này, cô từng có một ngôi nhà.
Nhưng hiện tại, cô không thể không buông bỏ ngôi nhà này, đi nơi khác bắt đầu lại từ đầu.
Dọc theo đường đi Phó Cảnh Mạch rất trầm mặc, nhưng tay chân khá lưu loát, thường xuyên giúp đỡ Nghiêm Hán Thanh nấu cơm, trợ thủ linh tinh.
Thiệu Tình cho dù không thích hắn, cũng phải thừa nhận, Phó Cảnh Mạch người này làm việc thoả đáng, ít nhất làm cho người ta tìm không ra sai lầm.
Rời khỏi căn cứ, nhóm Thiệu Tình dùng tốc nhanh nhất chạy tới thủ đô, thế nên chỉ dùng hơn nửa thời gian bình thường đã chạy tới thủ đô.
Ông nội Tần đã sớm phái người chờ ở cửa thủ đô Thiệu Tình, đầu tiên người nọ chạy trở về hồi báo.
Cho nên, chờ nhóm Thiệu Tình tới cửa lớn Tần gia, ông nội Tần đã đứng chờ ở đó, ông đi lên trước ôm lấy bánh bao nhỏ: "Bảo bối của ông, để ông nhìn xem, mấy ngày nay cháu có gầy không?"
Bánh bao nhỏ phồng má : "Cháu không gầy a, ông xem, cháu béo lên!" Lão nhân bị chọc bật cười, tuy rằng ông rất muốn mấy người Thiệu Tình tiếp tục ở lại Tần gia, nhưng ông cũng biết, Thiệu Tình không có khả năng tiếp tục ở nhà họ, cho nên ông nội Tần nói thẳng: "Phòng đã tìm cho các cháu rồi, các cháu ăn cơm trước hay là đi xem phòng trước?"
Thiệu Tình lập tức liền nói: "Đi xem phòng trước a."
Ông nội Tần tự mình dẫn Thiệu Tình đi xem phòng, ông nội Tần tìm nơi cách Tần gia không xa, chỉ mất ba, năm phút đi đường, từ bên ngoài nhìn giống tứ hợp viện, bên trong lại có huyền cơ khác, có vườn hoa, một tòa nhà hai tầng, thoạt nhìn đặc biệt tốt.
Ít nhất phù hợp với sở thích của Thiệu Tình, cô xem trái xem phải, trong vườn hoa còn lác đác trồng một ít hoa thông thường, ngày thường ăn xong cơm, có thể tản bộ quanh vườn hoa, thả lỏng tâm tình.
Ở giữa là ba hàng tiểu lâu, trang hoàng khá tốt, không gian cũng thế, đều rất tốt, mua chút đệm chăn mới là có thể trực tiếp vào ở.
"Mua chỉ cần một trăm tinh hạch cấp hai." Ông nội Tần vuốt râu, rất tự đắc nói: "Đây là nhà của ông bạn ông, ở cũng không quá mấy lần, đồ đạc gần như đều mới."
Thiệu Tình không nói hai lời đưa tinh hạch cho ông nội Tần, sau đó nói: "Lần này thật làm phiền ông, có rảnh cháu mới ông ăn cơm."
"Không cần rảnh, hôm nay mời ông ăn cơm đi." Lão gia tử chớp chớp ánh mắt, tuyệt không khách khí nói.
Thiệu Tình bật cười, sau đó nói: "Được ạ."
Dọn vào nhà mới tự nhiên phải chúc mừng thật tốt, Thiệu Tình trước dẫn người đi ra ngoài mua đệm chăn mới, nhân tiện mua một ít rau tươi hoa quả, quyết định đêm nay chúc mừng.
Nói như thế nào cũng là dọn đến nơi ở mới, đáng giá chúc mừng.
Ban đêm, Nghiêm Hán Thanh làm một bàn tràn đầy đồ ăn, cùng ông nội Tần, chúc mừng chuyển nhà, chuyển nhà là chuyện đại sự, cho nên khi bọn họ chúc mừng, nhịn không được uống chút rượu, cuối cùng ngã đầy đất.
Thiệu Tình không uống, bởi vậy cô vẫn tương đối thanh tỉnh, cùng ông nội Tần ngồi ở một bên tán gẫu, ông nội Tần đi thẳng vào vấn đề nói: "Ông cử một đợt người mọi lúc mọi nơi nhìn chằm chằm dong binh đoàn Cuồng Ma, cuối cùng ông phát hiện một vài thứ."
Thiệu Tình rót chén trà tỉnh rượu trà cho lão gia tử, sau đó hỏi: "Phát hiện cái gì a?"
Ông nội Tần đứng lên, vừa đi vừa nói: "Sau khi phát hiện nơi phát ra loại sương khí kia, ông đã phái người ngày đêm nhìn chằm chằm dong binh đoàn Cuồng Ma, sợ bọn họ làm ra chuyện gì trái với đạo đức con người, tiếp đó bên kia truyền tin tức,... Ít nhất... bọn chúng đã có cái ý kia, chuẩn bị làm vật kia rồi."
Sắc mặt ông nội Tần rất khó coi nói: "Ông rất lo lắng bọn chúng dùng đến người sống ......"
Thiệu Tình gõ bàn, sau đó nói: "Chuyện này cần tiếp tục quan sát, mới có thể xác định, hiện tại cháu lo lắng nhất một chuyện, bọn họ rất có khả năng đã làm ra vũ khí hoá học khác rồi."
"Nhìn kỹ hẵng nói." Ông nội Tần thở dài một tiếng: "Nếu phát hiện dong binh đoàn Cuồng Ma là một u ác tính. Tất nhiên trước ông sẽ dẫn người đi san bằng nó."
"Cháu cũng sẽ chú ý, cuối cùng cháu cảm thấy sự tình không chỉ đơn giản như vậy." Thiệu Tình bất đắc dĩ nói, không phải cô luôn luôn nghĩ xấu, luôn suy nghĩ những người đó vì sao không động thủ, chỉ là có một số chuyện phòng ngừa chu đáo mới tốt.
Nhất là Cuồng Ma còn với cô có cừu oán, cô là người mang thù.
Người mang thù Thiệu Tình vuốt cằm, chuẩn bị từng giây từng phút chú ý hướng đi của Cuồng Ma, buông xuống chuyện này, Thiệu Tình cùng ông nội Tần hàn huyên thật lâu chuyện hằng ngày của bánh bao nhỏ, hơn nữa biết được Tần Tử Khê lại ra ngoài làm nhiệm vụ đi.
Tần Tử Khê dù sao cũng là dòng độc đinh của Tần gia, về sau khẳng định sẽ tiếp nhận quyền thế của Tần gia, nếu cậu không có hai phần bản lĩnh, trấn không được thuộc hạ, cũng không chống đỡ nổi Tần gia.
Đến đây, ông nội Tần có chút phiền muộn, đời này của ông, thay đổi quá nhanh, coi như là nhân sinh đắc ý, ông có con rất hiếu thuận, cháu cũng nghe lời, chỉ có một sự kiện nghẹn ở trong lòng ông.
Đó chính là là con trai và cháu trai cả ngày giống như kẻ thù, cố tình có ít lời ông không thể nói, không thể chỉ trích con trai, sau khi tang thê lại tái giá? Hay là chỉ trích cháu trai không chịu nhận mẹ kế?
Cuối cùng làm quan hệ giữa con trai và cháu nội càng ngày càng cứng ngắc hơn, ông nội Tần buốn sớm đã có bạc đầu.
Trong ngày thường ông sẽ không cùng Thiệu Tình nói chuyện này, tuy nhiên hôm nay uống ít rượu, nên nói ra, ông vỗ vai Thiệu Tình, thổn thức nói: "Ông chưa từng thấy tiểu Khê và người khác quan hệ tốt như vậy, A Tình, cháu có cơ hội, giúp ông khuyên nhủ nó, một đôi cha con như thế nào sống như kẻ thù."
"Cháu nhớ kỹ." Thiệu Tình nâng ông nội Tần, đưa ông về nhà, mới thở dài một hơi, trở về lăn lộn với nhóm người nhà cô.
Uống nhiều nhất là Cố Phán Phán, những người khác đều uống không nhiều lắm, đáng tiếc tửu lượng cũng không tốt, cho nên còn đứng chỉ có Nhị Ngốc và Nghiêm Hán Thanh.
Ngay cả Cố Xuyên đều ngơ ngác ngồi trên sô pha, mặt không một chút thay đổi, trên gương mặt có một rặng mây đỏ, thoạt nhìn như không có chuyện gì, kỳ thật đã say không rõ phương hướng .
Cuối cùng Nghiêm Hán Thanh phụ trách đem Cố Xuyên vào trong phòng chăm sóc, vì còn đang là trẻ vị thành niên cho nên Thiệu Đồng không được uống rượu, cô bé chiếu cố Cố Phán Phán, bánh bao nhỏ bị ném cho Nhị Ngốc, Thiệu Tình đỡ Yến Kì Nguyệt lên tầng.