“Tướng công, đừng như vậy mà, tướng công, tướng công......”
Diêm La lão đại tò mò nhìn thấy Mông Mông đuổi theo Quân Lan Chu, mà Quân Lan Chu lại ôm con bước vào nhà bếp, không thèm đếm xỉa đến nàng.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?”
Độc Cô Tiếu Ngu cười nghiêng ngả. “Đại khái là đệ muội muốn thuyết phục Lan Chu chữa bệnh từ thiện!”
Diêm La lão đại cũng cười theo. “Mông Mông thật là thiện lương!”
“Cha,” Độc Cô Tiếu Ngu cười đến híp cả mắt. “Cho nên con mới nói trước giờ chúng ta lo lắng cho Lan Chu đều là uổng công!”
Diêm La lão đại lắc đầu. “Còn nói là trần thế khó tìm, kết quả chưa đến hai năm đã bị nó dẫn về ra mắt.”
Độc Cô Tiếu Ngu ngồi bắt chéo chân, rung đùi, hứng thú nhìn Mông Mông cùng Quân Lan Chu một trước một sau băng qua trước mặt hắn. Mông Mông vẫn cứ đáng thương mè nheo đuổi theo tướng công mình.
“Cha tin nổi không, đệ muội đến tận bây giờ còn chưa biết là Lan Chu có võ công!”
“Thật ư?” Diêm La lão đại bật cười. “Nó vẫn khờ, vẫn ngốc như vậy sao?”
“Không phải khờ, cũng không hề ngốc, nàng là đơn thuần, trừ phi là việc cần thiết, nếu không đệ muội cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng làm gì. Đại khái chính là như vậy, muội ấy mới có thể không thèm chấp nhất bản tính cổ quái của Lan Chu!”
Diêm La lão đại gật đầu đồng tình. “Hai người bọn họ thật sự rất hợp nhau!”
Độc Cô Tiếu Ngu vửa cười vừa nói. “Đúng vậy, đúng vậy, một kẻ độc ác, một người hiền lành; Một kẻ keo kiệt, một người hào phóng; Một kẻ buồn tẻ, một người hoạt bát; Một kẻ thâm trầm, một người đơn giản, bọn họ đúng là trời định dành cho nhau!”
Diêm La lão đại uống một ngụm trà. “À, đúng rồi, ta từng bắt gặp Lan Chu khư khư giữ lấy một chiếc áo bông thô sơ, kiên quyết không cho Mông Mông vứt bỏ. Ngươi có biết là vì sao không?”
Độc Cô Tiếu Ngu gật đầu. “Biết ạ, đây vốn là của đệ muội tự tay may cho hắn. Nghe Lan Chu kể, bọn họ thành thân cũng được nửa năm, nhưng hắn luôn để cho đệ muội ăn cực sống khổ, đệ muội chẳng những không oán không hận, mà còn rất vui vẻ cùng hắn chịu khổ, chỉ ăn có nửa cái bánh bao hấp, muội ấy cũng đã rất hạnh phúc.”
“Thật à? Chưa bao giờ thấy Mông Mông nói đến cả!”
“Con đi hỏi đệ muội. Cha biết muội ấy trả lời thế nào không?”
“Thế nào?”
“Nàng quên rồi.”
“Quên rồi?” Diêm La lão đại giật mình, sau đó cảm động lắc đầu. “Đúng là một cô gái tốt, khó trách Lan Chu lại yêu nó nhiều như vậy.”
“Đúng rồi, nói đến đây, con lại nghĩ đến......”
Vừa mới mở miệng đã bị tiếng quát đằng sau lưng cản lại. Hai người không hẹn cùng quay đầu lại nhìn......
“Im miệng!”
“Dạ, tướng công.”
“Ta nói rồi, không được nhắc đến chữa bệnh từ thiện nữa!”
“Dạ, tướng công.”
“Cũng không cho nhắc đến việc về Trung Nguyên!”
“......”
“‘Dạ, tướng công’ đâu?”
“Người ta cũng không được về thăm nhà sao?”
“...... Ta sẽ dẫn nàng về.”
“Vậy thì thuận tiện mở hòm thuốc làm từ thiện đi? Chỉ cần...... A, tướng công, người ta còn chưa nói xong, chàng sao lại chạy rồi!”
Tiếp tục một màn rượt đuổi nhau.
Thân ảnh hai người kia vừa khuất, Diêm La lão đại cùng Độc Cô Tiếu Ngu bắt đầu ôm bụng cười như điên, thiếu chút nữa là không thở được nữa.
“Hai đứa này...... đúng là trời sinh một đôi!”
“Cha đoán thử đi, ai sẽ nhận thua trước?”
“Ngươi nói xem?”
“Cái này......”
Lại quay sang nhìn nhau cười.
Một lát sau, hai cha con đang chơi đánh cờ, Quân Lan Chu đột nhiên hầm hầm chạy tới đem con nhét vào lòng Độc Cô Tiếu Ngu.
“Gì thế?” Độc Cô Tiếu Ngu há mồm kinh ngạc.
Quân Lan Chu không trả lời, mà quay lại phía sau đối mặt với Mông Mông.
“Im miệng!”
“Dạ, tướng công.”
“Ta sẽ dẫn nàng về nhà.”
“Dạ, tướng công.”
“Chữa bệnh từ thiện trong một tháng.”
“Dạ, tướng công.”
“Quá một ngày cũng không được.”
“Dạ, tướng công.”
“Quá một giờ cũng không được.”
“Dạ, tướng công.”
“Sau khi trở về, không được lại nhắc đến chữa bệnh.”
“Dạ, tướng công.”
“Chuẩn bị hành trang!”
“Dạ, tướng công.”
Mông Mông vui vẻ chạy đi, Quân Lan Chu quay đầu lại, nói với đại ca hắn.
“Đại ca, con đệ giao cho huynh. Nó đang mọc răng, cho nên rất hay khóc, đệ sẽ đưa cho huynh một ít bột thuốc bôi ở phía trên răng, nó sẽ không còn khóc nữa.” Nói xong, cũng bỏ đi nốt.
Độc Cô Tiếu Ngu thừ người ra không nói năng chi, lại quay đầu nhìn đứa nhỏ, cười khổ.
“Vốn đoán được Lan Chu sẽ chịu thua, không ngờ hắn lại mang con giao cho mình!”
“Ai bảo ngươi là đại ca!” Diêm La lão đại vỗ vai con an ủi, nhưng ánh mắt, lỗ tai, lỗ mũi đều đang lén lút cười. “Nhớ năm đó, ta cũng vất vả như vậy đấy, không chỉ giúp đỡ các đệ, muội, còn phải quan tâm đến mấy đứa nhỏ, trách nhiệm mang nặng vai, bây giờ còn phải lo lắng hôn sự của các ngươi......”
“Hiện tại con mới là người lo lắng!”
“Ta trước giờ chưa hề bỏ mặc việc gì, ta vẫn lo lắng giúp con mà!”
“Lo lắng cũng có lo lắng giúp nữa hả?” Độc Cô Tiếu Ngu lẩm bẩm trong miệng, đứng dậy, “Quên đi, ai bảo ta là đại ca vĩ đại làm chi. Có vấn đề gì, cứ nói, đại ca ta ra tay giải quyết!” Dứt lời, hắn ôm đứa bé đi về phía phòng mình, mở miệng la to. “Vợ yêu, cứu mạng!”