Trong Liệt vương phủ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn đùa giỡn với ánh trăng bạc sáng, cảnh tĩnh lặng mà xa xôi đến lạ thường.
Đột nhiên, một bóng dáng cực kỳ gấp gáp bay vụt qua, còn cách mặt hồ một đoạn thật xa nhưng ở giữa không trung đã xẹt qua một đường cong, vội vã lao xuống hồ, làm nước bắn lên tung tóe.
Hiển nhiên, người giống như lửa cháy sắp tới nơi này chính là Đại Tần Chiến thần Chiến Bắc Liệt bị hạ mị dược.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt ở giữa hồ, tóc đen toán loạn nổi trên mặt nước, da thịt màu đồng có vài phần ửng hồng, hô hấp dồn dập, yết hầu khô nóng, một cảm giác khó chịu, một cỗ nhiệt nóng rực chạy khắp toàn thân như muốn thiêu đốt, mỗi thớ thịt đều điên cuồng kêu gào dục vọng.
Hắn dùng nội lực cố gắng kiềm chế dược tính đang cuồn cuộn phát huy không ngừng trong cơ thể, phải cố gắng xua đi hình ảnh Lãnh Hạ trong đầu.......... Trong lúc bị trúng mị dược kia, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là tới đây, nước trong hồ rất lạnh, ngâm ở đây một đêm thì mị dược kia tự nhiên sẽ được giải. Còn Lãnh Hạ, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ dùng nàng giải độc, là Đại Tần Chiến thần hắn có sự kiêu ngạo của mình, dùng sức mạnh đoạt lấy nàng? Hắn khinh thường!
Còn tìm nữ nhân khác để giải độc, nghĩ hắn còn không nghĩ tới, không phải Lãnh Hạ, hắn không cần!
Chiến Bắc Liệt hắt xì mấy cái, trong đầu tưởng tượng ra cảnh trừng trị tên đầu sỏ, con thỏ nhỏ thằng nhãi con, ngươi chờ ta!
Đêm lạnh lẽo, u buồn, chỉ có trăng tròn treo trên trời đêm tối, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, ánh lên những gợn sóng trên mặt hồ.
Trên mặt hồ phủ đầy sương trắng, nhưng tại chỗ của Chiến Bắc Liệt, xung quanh lại đầy bọt khí ùng ục ùng ục, nóng lạnh song song tra tấn, quần áo trên người ướt sũng, không phân biệt nổi là do nước hồ làm ướt hay do mồ hôi nữa.
Một giọt sương long lanh lăn xuống từ phiến lá, vô thanh vô tức rơi vào bụi rậm, cạnh đó một đôi chân nhỏ gầy chuyển động, bạch y lướt qua, đi về phía xa xa.
Không ai biết một khắc trước đó, Lãnh Hạ đã từng đứng ở gần hồ, nàng rời đi rồi, nơi đây lại biến thành một mảnh trống vắng.
Nhưng mà trong lòng Lãnh Hạ bây giờ lại giống như mặt hồ biếc xanh kia, một bóng người lao xuống, tạo nên những đợt sóng nhẹ, lăn tăn, xóa không được mà hòa cũng không tan, từng đợt sóng nhẹ dần xô vào lòng nàng.
Lúc sắp tới Thanh Hoan Uyển, bước chân hơi ngừng, mày liễu giương lên, xoay người, đi tới uyển lạc mà Mộ Nhị đang ở.
Trong ưng mâu có một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, tiếng thở hổn hển đứt quãng, Chiến Bắc Liệt hai mắt sung huyết, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên khắp người, trên môi đã có vết máu nhỏ, con ngươi đôi lúc thanh tỉnh liền bắn ra hàn quang lạnh khiếp người, cực lực cố gắng áp chế dục vọng.
'Vút' một tiếng xé gió chợt vang lên, Chiến Bắc Liệt phản xạ có điều kiện giơ tay lên bắt được ám khí.
Quay đầu nhìn lại, phương hướng bắn ra ám khí có một người mặc bạch y quay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh kia quay người không có một tia lưu luyến, nhìn phía sau lại cảm thấy bộ dáng kia dường như là chạy trối chết.
Chiến Bắc Liệt xòe bàn tay ra, thấy một viên thuốc trong suốt lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, giống như người đưa thuốc xấu hổ, không được tự nhiên.
Bạc môi không tự giác nhếch lên một độ cong vui sướng, càng ngày càng cao, càng ngày càng cao,............ Lát sau, Chiến Bắc Liệt sảng khoái cười to, tiếng cười không tan quanh quẩn thật lâu trên mặt hồ.
Mị dược trên người được giải, Chiến Bắc Liệt trải qua một đêm như ở trong địa ngục, tên đầu sỏ kia đương nhiên không có khả năng chạy thoát.
Với sự hiểu biết của hắn về tên nhóc kia, hiện tại nhất định là trốn ở Dưỡng Tâm điện không dám ra ngoài.
Trước cửa Hoàng cung, thị vệ đang nghiêm túc canh cửa, đột nhiên, một người mở to miệng trừng mắt nhìn phía trước, lắp bắp nói: Kia............. Kia ..............
Canh gác! Đội trưởng ra lệnh một tiếng.
Vô số thanh âm vũ khí vang lên, thị vệ cầm kiếm phòng ngự, ánh mắt khẩn trương nhìn phía trước, Đại Tần hoàng cung cũng có kẻ dám lỗ mãng.
Từ xa xa một đám mây đen lao tới với tốc độ ánh sáng, lướt thật nhanh tới cửa cung, đi qua nơi nào nơi ấy một mảnh âm trầm, đông cứng, âm phong từng trận gào thét, sát khí dữ tợn bốc lên,.......... đợi khi đám mây đen kia tới gần, bọn thị vệ trợn mắt há hốc mồm đứng thành tượng tại chỗ, không kẻ nào dám tiến lên ngăn cản.
Đại Tần Chiến thần đằng đằng sát khí, bộ mặt dữ tợn, hung thần ác sát, thế như chẻ tre tiến vào hoàng cung!
Chiến Bắc Diễn ở bên cạnh bị nàng dọa cho run người, hoảng sợ mở to đôi mắt hồ ly, làm gì còn bộ dạng bí hiểm, bày mưu nghĩ kế, phúc hắc, hắn lao thật nhanh tới trước người Tiêu Phượng, lập tức ngồi xổm xuống vuốt bụng nàng, liên tục nỉ non: Thai khí! Thai khí a!
Chiến Bắc Việt bị bộ dạng chân chó của Đại ca dọa cho chấn động, bần thần hồi lâu, trong khoảng thời gian này hắn bị Nhị tẩu nhốt ở sòng bạc, mỗi ngày đều đấu đá túi bụi với Tiểu thái bản kia, cũng ít đến Hoàng cung, trình độ sủng thê của Hoàng huynh càng thêm trầm trọng, quả thực biến thành hai mươi tư hiếu hảo trượng phu!
Không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó!
Tiêu Phượng khoát tay chặn lại, hoàn toàn bị tin giật gân của Chiến Bắc Việt hấp dẫn, vẻ mặt hưng phấn túm lấy hắn, giương nanh múa vuốt hỏi: Ngươi nói gì? Theo đuổi thê tử? Mị dược? Sao lão nương không biết?
Chiến Bắc Diễn lại run run, vội vàng đi theo sau, đỡ lấy nàng, liên tục hô to: Thai khí! Thai khí a! Phượng nhi, chúng ta ngồi xuống rồi nói.
Tiêu Phượng ngồi xuống cái ghế hắn vừa đưa, kéo tay Chiến Bắc Việt, một bộ dáng lang sói dụ dỗ tiểu bạch thỏ: Đến đây, kể cho Hoàng tẩu.......
Chiến Bắc Việt chạy qua, ríu rít kể cho Tiêu Phượng, Chiến Bắc Diễn ở bên cạnh vừa ghé sát tai vào nghe ngóng, vừa quan sát Tiêu Phượng, để còn kịp thời chạy tới.
Nhưng vào lúc này, 'ầm' một tiếng.
Cửa điện bị người bên ngoài không chút khách khí một cước đá văng!
Ba người đang hi hi ha ha vui đùa đồng loạt run lên, cố gắng tươi cười nhìn ra phía cửa...........
Đại Tần Chiến thần mặt âm trầm, ưng mâu phun ra sát khí lạnh thấu xương, trọng kiếm trong tay lóe hàn quang, cũng ngập tràn sát khí, đứng lặng ở cửa như Tu La địa ngục!
Chiến Bắc Liệt bước từng bước một vào điện, sát khí lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng lan tràn khắp nơi, hướng thẳng tới chỗ Chiến Bắc Việt đang trốn dưới sàng.
Chiến Bắc Diễn nhanh như chớp đưa Tiêu Phượng tới khu vực an toàn rồi chậm rì rì, tiêu sái quay về, rót một chén trà, đưa cho Chiến Bắc Liệt khuyên nhủ: Bắc Liệt, đừng xúc động a.
Chiến Bắc Liệt lạnh lẽo đập kiếm lên mặt bàn, nhìn Chiến Bắc Việt đang run rẩy, uống một ngụm trà rồi lạnh lùng nói: Hôm nay bổn vương phải ăn tươi nuốt sống hắn!
Chiến Bắc Việt càng run lên, sống chết không dời chỗ trốn, xong rồi xong rồi, Nhị ca phát hỏa, hắn sợ run cả người a!
Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, mỉm cười, trong mắt hồ ly xẹt qua một tia gian trá, gật đầu đồng ý nói: Tiểu tử này cần phải chỉnh đốn một chút, thủ đoạn này thật là đê tiện, hạ lưu, vô liêm sỉ, âm hiểm, bẩn thỉu, bỉ ổi, trơ trẽn,.........
Chiến Bắc Việt lệ rơi đầy mặt, hoàng huynh a, ngươi không giúp đỡ cũng đừng bỏ đá xuống giếng a, tiểu đệ đã đủ thảm, ngươi còn giẫm thêm một cước.
Chiến Bắc Diễn cười như gió xuân ấm áp, nói tiếp: Nhưng cũng là có ý tốt.
Hắn nhìn Tiêu Phượng đang ngồi cắn hạt dưa xem kịch ở nơi an toàn, thỏa mãn cười có chút ngây ngô, ho nhẹ một tiếng, vô cùng đắc ý: Nhìn thấy Hoàng tẩu ngươi chưa, trẫm cũng đã có con rồi.
Chiến Bắc Liệt nhướn mày, trong đầu lại hiện ra tiểu Lãnh Hạ, da thịt mịn màng, trắng trẻo, lông mi dài cong vút, tay chân bé nhỏ xinh xắn, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng............ Nghĩ tới đây, khóe môi không tự giác nhếch lên, trong chốc lát, cảm thấy con thỏ nhỏ thằng nhãi con vốn phải thiên đao vạn quả đang trốn dưới sàng kia, cũng không quá đáng giận.
Chiến Bắc Liệt lười biếng hừ một tiếng, mày kiếm giương lên, lạnh lùng nói: Còn không lăn ra đây cho ta? Chờ lão tử cõng ngươi ra sao?
Chiến Bắc Việt trộm liếc sắc mặt hắn, cảm thấy hình như không nguy hiểm lắm, chớp chớp mắt, cắn răng một cái bước ra, bước từng bước sợ hãi tới phía trước Chiến Bắc Liệt, đáng thương kêu lên: Nhị ca!
Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần nhếch miệng cười, ..............
Chiến Bắc Việt cả kinh, thầm kêu không tốt, còn chưa kịp chạy, đã lãnh ngay một quả đấm vào mặt, hắn ngã nhào xuống rồi vội vội vàng vàng muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng ngay lập tức hai cánh tay ở phía sau đã nắm lấy chân hắn kéo về, sau đó..........
Sau đó, chỉ là đánh một chút!
Sau đó.........
Sau đó............
Sau đó chính là tiếng vang hỗn hợp giữa tiếng đánh và tiếng kêu rên thê lương của Chiến Bắc Việt, vang vọng thật lâu trong đại điện........
Chiến Bắc Diễn và Tiêu Phượng không đành lòng nhìn, thảm, vô cùng thê thảm!
Cảnh tượng này duy trì suốt non nửa canh giờ, Đại Tần Chiến thần vui vẻ thở mạnh, lưu luyến nhìn con thỏ nhỏ thằng nhãi con đang nằm trên đất, cả người xanh tím, thân hình so với người béo còn lớn hơn, trong lòng có vài phần không muốn dừng tay.
Cuối cùng cố gắng áp chế dục vọng mãnh liệt muốn tiếp tục đánh, lại hung hăng gõ đầu hắn hai cái, rồi đi tới bàn bên cạnh rót chén trà, nghỉ ngơi đi.
Chiến Bắc Việt ' ai u ai u' kêu rên đứng dậy, mặt mũi xanh tím, tóc tai bù xù, Tiêu Phượng và Chiến Bắc Diễn nhất thời hoảng sợ, đồng loạt lui về sau vài bước, nuốt vào một ngụm nước miếng.
Hai người nhìn phía Chiến Bắc Liệt với ánh mắt ngưỡng mộ, ý tứ: Xuống tay quá độc ác, Mẫu hậu còn sống cũng không nhận ra được a!
Sau khi Chiến Bắc Việt được ngự y cáng về Ngự y viện, Chiến Bắc Diễn ngồi cạnh Chiến Bắc Liệt tự rót cho mình một chén trà rồi uống một ngụm.
Nữ nhân mà, luôn luôn sợ hãi thứ gì đó, với thân thủ, tính tình của Lãnh Hạ thì đánh nhau đương nhiên không cần người khác giúp, ngươi muốn thu phục được nàng thì trước hết phải hiểu nàng.......... Hắn vỗ vỗ bả vai Chiến Bắc Liệt, vuốt vuốt cằm, một bộ dáng bí hiểm, già đời: Nghe lời Hoàng huynh, tìm ra nhược điểm của nàng, giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng, khiến nàng cảm thấy ngươi quan trọng, không thể thiếu!
Cái này tuyệt đối là có bài bản. Chiến Bắc Liệt được mở mang.......
'Bốp' một tiếng, Tiêu Phượng đập mạnh tay xuống mặt bàn, trừng mắt với Chiến Bắc Diễn: Kinh nghiệm của ngươi rất phong phú a!
Chiến Bắc Diễn nhất thời giật mình, chạy nhanh tới cầm tay nàng lên xem xét, đỡ nàng ngồi xuống rồi khẩn trương nói: Thai khí! Thai khí a!
Tiêu Phượng hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Chiến Bắc Liệt, ung dung nói: Đừng nghe hắn, theo đuổi nữ nhân đương nhiên phải hỏi ý kiến nữ nhân, lão nương nói cho ngươi!
Chiến Bắc Liệt khẽ nhíu mi, Tiêu Phượng hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: Thích vẻ đẹp là bản tính của mỗi người, càng đẹp lại càng tốt phải không? Người nào cũng giống nhau, ngươi thừa nhận chứ?
Chiến Bắc Liệt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Hạ, cảnh tượng kia tràn ngập phong tình, thật sự là làm hắn kinh ngạc, gật đầu đồng ý.
Tiêu Phượng rung đùi đắc ý tiếp tục nói: Cho nên, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần hai chữ.
Nàng giơ hai ngón tay ra, quơ quơ trước mắt Chiến Bắc Liệt, chớp mắt vài cái, phun ra hai chữ: Sắc dụ!
Chiến Bắc Liệt hung hăng nhíu mày, mọi việc hắn đều đã làm, nay còn lưu lạc đến phải sắc dụ?
Tiêu Phượng nhìn bộ dáng Chiến Bắc Liệt mơ hồ liền tức giận, đập bàn!
'Ầm'
Mặt bàn bị vỗ mạnh đến nỗi mọi thứ ở trên đều nảy lên, nàng đẩy cảnh tay chặn ở trước đang không ngừng hô to: Thai khí! Thai khí a! tiến đến trước mặt Chiến Bắc Liệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn: Ngươi vẫn không hiểu điểm mấu chốt sao? Không bỏ qua cái gọi là mặt mũi nam nhân sao?
Tiêu Phượng nhìn thẳng vào mắt Chiến Bắc Liệt, dõng dạc nói: Nam nhân là gì? Là dám yêu dám hận!
Tiêu Phượng phất tay áo, giẫm một chân lên ghế, nói năng lưu loát: Ngươi không phải là thích Lãnh Hạ sao? Thích một người thì có gì đáng sợ? Sao phải do dự? Ngươi là Đại Tần Chiến thần trên chiến trường giết trăm ngàn địch mà mặt không nhăn một chút, lão nương chỉ nói sắc dụ có một chút mặt liền nhăn thành như vậy.
Chiến Bắc Liệt chân mày dần dần dãn ra, liền cảm thấy tư tưởng như được khai thông, không phải bản thân thích mẫu sư tử kia sao?
Vì 'tiểu Lãnh Hạ' Lão tử liều mạng! Hắn cắn răng một cái nói: Được.
Đợi sau khi Chiến Bắc Liệt hùng dũng hiên ngang đi ra ngoài rồi, Chiến Bắc Diễn gọi với theo, thấm thía nói: Biện pháp của tiểu tử Bắc Việt kia sai nhưng mục tiêu là chính xác a!
Sợ Chiến Bắc Liệt không hiểu được, Tiêu Phượng phất phất tay nói thẳng: Đúng vậy, viên phòng là rất quan trọng.
Sáng sớm ngày thứ hai, bốn trăm thị vệ bắt đầu rồi chạy ra sau núi, nơi này rất nguy hiểm a, đường núi gập ghềnh không nói, còn có vô số mãnh hổ dã thú trong rừng, cùng vô vàn thực vật độc chết người, dân chúng ở quanh đây cũng không dám lên a.
Trong núi ngập tràn sương mù trắng xóa, khiến cảnh sắc trở nên mơ hồ không rõ ràng, Trì Hổ dẫn đầu đoàn người nhanh chóng chạy trong rừng.
Bốn trăm thị vệ vô cùng chú ý lẫn nhau, tốc độ lại không dám chậm chễ, trong vòng một canh giờ phải chạy một vòng quanh núi, gần như một khắc cũng không dám chậm trễ.
Dần dần, bắt đầu có người không theo kịp ở phía sau, một số người thở phì phò, chạy chậm chạp ở phía cuối.
Bỗng nhiên, chợt cảm thấy đau đớn ở lòng bàn tay, còn chưa kịp phản ứng đã thấy hoa mắt, từ rừng cây vốn tĩnh lặng không có chút dị thường nào lại phóng ra hàng loạt ngân châm.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!........
Từng cái từng cái ngân châm giống như mưa bão bắn ra, gào thét mà đi khiến người ta run sợ, bắn về phía bọn họ.
Bọn thị vệ bị biến cố này làm cho kinh ngạc, hô to một tiếng, thi triển võ công để tránh thoát cơn mưa ngân châm này........
Lúc này bốn trăm người đã bị chia thành hai đội, đội ngũ phía trước không phải chịu cơn mưa này, chỉ có đội ngũ phía sau bị mưa châm quấy nhiễu, phải chống cự toàn lực.
Mưa châm cứ tiếp tục phóng ra, không ít người đã bị thương nhẹ, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống trong rừng.
Ngân châm này thực sự rất nhỏ, chỉ cần không bắn tới nơi yếu hại, căn bản là sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà bị cắm vào da thịt thì cũng khiến người ta phi thường đau đớn, một con muỗi cắn không đau nhưng hàng trăm con muỗi sợ không cắn chết được ngươi sao?
Sau một nén nhang thời gian, mưa châm chợt dừng lại, mọi người vò đầu bứt tai cố chịu cơn đau trên người.
Thở phào một hơi, đang muốn thả lỏng thì nghe thấy tiếng động từ trong rừng, một người đột nhiên nhảy lên, kêu to sợ hãi: Không tốt, mùi máu hấp dẫn dã thú.
Có vết xe đổ của những người phía sau, đội ngũ đằng trước không dám lơ là, tốc độ tăng đến cực hạn.
Bỗng dưng, cảm thấy mất thăng băng, hai chân như dẫm vào không khí, đột ngột mất trọng tâm rơi xuống dưới.
Mấy chục người vốn chạy trên mặt đất thì nay ngã xuống một cái rãnh khoảng ba thước.
Mười mấy người bị bất ngờ không kịp đề phòng, liên tiếp rơi xuống, mặt mày xám xịt ngã vào rãnh, từng người một đè lên nhau.
Mà đột nhiên lại cảm thấy người bị kéo lên, lúc định thần lại đã thấy mình bị treo trong lưới, lộn ngược xuống đất.
Trong khoảng thời gian non nửa khắc, bốn trăm người đã bị phân tán hoàn toàn.
Không thể hiểu nổi bẫy rập kia, mức độ thật quỷ dị, thậm chí còn nguy hiểm hơn dã thú, nhất thời, mọi người đều thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc, thật cẩn thận chạy từng bước.
Điểm chết người chính là vẫn còn Lãnh Hạ, tùy lúc, tùy chỗ đều có thể đột nhiên xuất hiện đánh lén bọn họ.
Bẫy rập quỷ dị này chính là do Lãnh Hạ phân phó Cuồng Phong đám người bố trí suốt đêm, yêu cầu chỉ có một: Nham hiểm đê tiện!
Mà phương thức đánh lén của Lãnh Hạ cũng hết sức nham hiểm, chỉ có bọn họ không nghĩ được, chứ không có Lãnh Hạ không làm được.
Như lúc nãy, một thị vệ ôm bụng tìm một bụi cỏ bí mật để giải quyết, đang thoải mái hít thở thì đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, đây là một loại trực giác với nguy hiểm.
Một mũi tên tự xa xa gào thét mà đến, tốc độ cực nhanh, uy lực cực mạnh!
Hắn sợ hãi nhanh chóng đứng lên, kéo quần chạy, tốc độ kia làm Lãnh Hạ cũng phải thở dài, khi con người bị buộc vào bước đường cùng, quả thực có khả năng phát huy một sức mạnh vô cùng cường đại.........
Lại như bây giờ, vài người tạo thành một tiểu đội chạy ở dưới chân núi.
Đích đã ở trước mắt rồi, mấy người trong mắt lóe ra quang mang sung sướng, đáng nhẽ đã hoàn thành nhiệm vụ thì trong nháy mắt, có mấy viên đá không biết bắn ra từ đâu nhằm thẳng vào đại huyệt của mỗi người.
Nhất thời, mấy người đồng loạt đứng lại, vẫn duy trì tư thế quỷ dị, bất động.
Mọi người bị điểm huyệt, đương nhiên duy trì bộ dạng lúc cuối sùng, có mở miệng, có cười, có mở to mắt.......... Người mở miệng kia lộ ra cả hàm răng, người đang tươi cười kia trở nên cứng ngắc, người mở to mắt kia, hai mắt chậm rãi co lại, đôi mắt nhìn chằm chằm đích, khóc không ra nước mắt.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Lãnh Hạ nhẹ nhàng cùng với Cuồng Phong giải thoát cho bốn trăm người, một đám mặt mũi xám ngoét, đỡ lấy nhau lảo đảo đi từ sau núi ra.
Lãnh Hạ bạch y không nhiễm bụi trần, trắng muốt như tuyết, tao nhã giống như tiên nữ trên trời giáng xuống nhân gian, đối lập hoàn toàn với bốn trăm người nhìn như ăn mày ngoài đường này.
Lãnh Hạ khẽ mỉm cười, nụ cười hèn mọn không chút che dấu, cực kỳ rõ ràng, khiến cho bốn trăm người tức đến hộc máu, nếu cô nương không vô sỉ như vậy, chúng ta có bị toàn quân bị diệt sao?
Ta đã làm mẫu rồi, đánh lén như thế nào các ngươi hẳn là đã hiểu rõ, từ mai bắt đầu luân phiên........ Lãnh Hạ trực tiếp không nhìn ánh mắt oán niệm của bọn họ, bĩu môi nói: Nhắc nhở các ngươi lần cuối, đội thua huấn luyện gấp bội!
Vừa dứt lời liền tao nhã xoay người, lướt ra ngoài.
Đã bố trí xong cho bốn trăm người kia rồi, nàng đã tận lực chỉ dẫn rồi, tin rằng trình độ đánh lén của họ rất nhanh sẽ vô cùng nham hiểm, đê tiện.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Hạ theo thường lệ, chạy bộ trong Vương phủ.
Nàng lau mồ hôi trên trán, hơi chuyển hướng đi tới phía hồ nước.
Hồ này chính là hồ mà Chiến Bắc Liệt tắm nước lạnh ngày hôm đó, vài cành liễu cuốn theo chiều gió, mặt nước phản chiếu ánh sáng mặt trời, nhìn thực đẹp.
Lãnh Hạ hảo tâm tốt, tươi cười đi tới bên hồ, phượng mâu đảo qua bốn phía một vòng, lập tức có tiếng di chuyển vang lên, đợi cho ám vệ bốn phía thức thời bỏ chạy, vừa lòng gật gật đầu chậm rãi cởi quần áo, lộ ra da thịt trắng trẻo như ngọc, mái tóc đen dài rủ xuống bờ vai, quả thực vô cùng đẹp.
Mũi chân khẽ điểm một cái, nhảy vào trong hồ.
Hồ nước mát rượi, nàng giống như một nàng tiên cá đang dạo chơi, bơi qua một hồ nước xanh biếc, nhanh nhẹn hoạt bát.
Bỗng nhiên, tai hơi động, phượng mâu xẹt qua một tia sát khí âm trầm, hít sâu một hơi lặn xuống dưới.........
Thời gian chậm rãi trôi qua, người nhìn trộm nhịn không được trong lòng run lên, lao nhanh tới nhảy xuống nước, hét lớn: Lãnh Hạ!
Đại Tần Chiến thần lao xuống đáy hồ, vô cùng khẩn trương và bối rối, hắn chỉ cảm thấy trong lúc này, tim đều muốn nhảy ra ngoài, cái gì 'bảo vệ nàng' Cái gì' Anh hùng cứu mỹ nhân' tất cả vứt ra sau đầu.
Đáy hồ thực trong, cá tôm bị giật mình, loạn lên chạy trốn.
Tìm quanh ở đáy hồ một lúc thật lâu, một tia cảm xúc tuyệt vọng chưa từng có bao giờ hiện lên ở đáy lòng Chiến Bắc Liệt, rốt cục hết hơi lặn, Chiến Bắc Liệt không cam lòng trồi lên mặt nước, ngay lập tức ưng mâu trừng lớn, trong đó tràn ngập các loại cảm xúc, kinh ngạc, vui mừng, tức giận, phẫn nộ,......... Nữ nhân chết tiệt này!
May mắn, may mắn!
Dưới một gốc cây liễu rủ ở ven hồ, Lãnh Hạ bạch y tựa vào thân cây, tư thế ung dung, nhưng biểu tình trên mặt lại không như vậy, mày liễu hơi hơi nhăn, phượng mâu bình tĩnh nhìn hắn, cảm xúc phức tạp không kém so với Chiến Bắc Liệt.
Nhưng cảm xúc ấy rất nhanh liền biến mất, Lãnh Hạ nhún nhún vai, bĩu môi, xoay người rời đi.
Ngày thứ hai, Lãnh Hạ qua biệt viện xem xét bốn trăm thị vệ, quả nhiên như nàng dự đoán, thủ đoạn đánh lén của bọn họ ngày càng nham hiểm, ngày càng đê tiện.
Qua lại Liệt Vương phủ, đi về Thanh Hoan Uyển.
Đột nhiên, một bóng đen rơi xuống trước mặt nàng, Lãnh Hạ phản xạ có điều kiện lui sang bên tránh nó, chợt nghe Chiến Bắc Liệt hét to: Đừng sợ! Có ta bảo vệ ngươi!
Ngay sau đó, Chiến Bắc Liệt vội vàng tới cạnh nàng, giơ tay chắn trước người nàng, tay kia vỗ vỗ vai nàng, trấn an nói: Đừng sợ, có ta ở đây!
Lãnh Hạ khẽ cười, nhìn bóng đen từ trên trời rơi xuống kia, là một con mãng xà, dài chừng ba thước, đang uốn éo trên mặt đất, trên da có những hoa văn màu xanh, cực kỳ độc đáo.
Thanh hoa mãng xà trong mắt rất mơ hồ, chắc hẳn ngay cả nó cũng không hiểu được, vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Mày liễu nhướn lên, Chiến Bắc Liệt ra vẻ hiểu rõ, lại vỗ vỗ vai nàng, trầm giọng nói: Chẳng qua chỉ là một con mãng xà, đừng sợ, có ta ở đây,.....
Vừa nói được một nửa, Chiến Bắc Liệt nhất thời nuốt xuống những lời còn lại, dại ra nhìn Lãnh Hạ chậm rãi đẩy cánh tay hắn ra, bước vài bước về phía trước, cầm con mãng xà kia nhấc lên.
Lãnh Hạ áng chừng trọng lượng của con mãng xà trong tay, khoảng chừng bốn năm mươi cân, mãng xà này thực dễ bảo, trong mắt còn có vài tia e ngại.
Lãnh Hạ nhìn ánh mắt nó, khẽ cười, nói: A, ngượng ngùng như vậy, gọi là Tiểu Thanh đi.
Nói xong, hơi quăng nó lên trên, mãng xà nhu thuận giống như khăn quàng cổ quấn quanh vai nàng.
Nàng quay đầu lại, thản nhiên cười với Chiến Bắc Liệt đang lâm vào trạng thái hóa đá, trong mắt có ý tứ trêu tức: Lễ vật này ta thích, đa tạ.
Dứt lời, nghênh ngang đi vào Thanh Hoan Uyển, tư thế kia, muốn bao nhiêu đàn ông có bấy nhiêu đàn ông.
Nhìn bóng dáng người kia càng lúc càng xa, Chiến Bắc Liệt khóe miệng run rẩy, nỉ non: Thất bại!
Tới buổi tối, Lãnh Hạ rửa mặt xong bèn hơi vận động một chút, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân tới, quay đầu nhìn lại, mày liễu nhất thời nhíu lại.
Chiến Bắc Liệt khoác áo bào rộng thùng thình, vạt áo hở rộng, lộ ra cơ ngực màu đồng cổ cứng cỏi, tóc đen dài tùy ý buộc ở phía sau, vô cùng gợi cảm bước vào trong uyển, không đợi Lãnh Hạ hỏi, hắn nhếch miệng cười, thanh âm trầm thấp nói: Bổn vương tới tìm ngươi chơi cờ.
Lãnh Hạ không nói gì, biết rằng dù đuổi người này cũng không đi, trực tiếp đi vào phòng.
Chiến Bắc Liệt âm thầm nắm tay, nhắm mắt đuổi theo, đột nhiên, Đại Tần Chiến thần sắc mặt vặn vẹo, nhìn thấy bên ngoài phòng ngủ của Lãnh Hạ có một cái lồng sắt, mà trong lồng là .......... Tiểu Thanh.
Phượng mâu xẹt qua tia ý cười, Lãnh Hạ không nhìn vẻ run rẩy của hắn, nhướn mày hỏi: Không phải chơi cờ sao?
Chiến Bắc Liệt lên tiếng, lơ đãng vén y bào lên, lộ ra bắp chân rắn chắc.
Lần này đánh cờ không giống lần trước, Chiến Bắc Liệt tư thế đổi liên tục, khi thì nằm nghiêng sang, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, lúc thì khuôn mặt mê man, vô cùng mị hoặc, khi thì khẽ duỗi chân, cơ thể tráng kiện lộ ra khí phách mười phần.
Ngay cả âm thanh nói chuyện với nhau cũng vô cùng gợi cảm, hết sức hấp dẫn.
Chiến Bắc Liệt hơi nhíu mi, nhìn thế cục vô cùng vặn vẹo, khó hiểu nói: Thế cờ sao đã thành ngõ cụt?
Lãnh Hạ mỉm cười, ngươi không chú tâm vào cờ, tâm tư đi đâu không rõ, người không chết, ai chết?
Chiến Bắc Liệt vung tay lên, y bào lại trượt xuống, lộ ra bả vai cương ngạnh, nói: Chơi tiếp!
Chiến Bắc Liệt ho nhẹ một tiếng, ánh mắt dò xét nhìn nàng, y bào tức thì lại hở ra một chút, lộ ra màu da khỏe mạnh, còn có cơ ngực khêu gợi, thanh âm trầm thấp mang theo vài tia ám muội hỏi: Ngươi khẳng định?
Lãnh Hạ hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu.
Mày kiếm cau lại, Chiến Bắc Liệt lại rướn người về phía trước, y bào đã lộ ra cả cơ bụng rồi, cực kỳ rắn chắc, trong mắt một mảnh thâm trầm, sâu không thấy đáy như muốn đem Lãnh Hạ hút vào: Ngươi khẳng định?
Lãnh Hạ lại hít một hơi thật sâu, lại gật đầu, cực kỳ khẳng định.
Chiến Bắc Liệt nhăn mày thành một đường, đang định rướn người về phía trước tiếp để tìm câu trả lời mà hắn muốn, Lãnh Hạ đã lên tiếng trước, trêu tức cười nói: Dù ngươi cởi hết, ta cũng khẳng định.
Đại Tần Chiến thần nhất thời nghẹn họng, nghiêm mặt lao ra phía ngoài,
Nữ nhân không hiểu được phong tình này!
Sau khi Chiến Bắc Liệt ra ngoài, Lãnh Hạ nhìn bóng dáng hắn có vài phần uể oải, tim không tự giác đánh nhanh lên một nhịp, trong lòng lại nổi lên lớp sóng lăn tăn.
Đang định mở miệng, Chiến Bắc Liệt đột nhiên hơi ngừng bước chân, quay đầu nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc hỏi: Phải làm sao mới có thể trở thành nam nhân của ngươi?
Thời điểm hắn hỏi câu này, mày kiếm hơi nhăn lại, ưng mâu đen nhánh, mũi thẳng tắp, bạc môi mím lại thành đường, khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ, ngoại trừ nghiêm túc, chính là nghiêm túc.
Lãnh Hạ liễu mi hơi rủ xuống, suy tư, Chiến Bắc Liệt cũng không thúc giục, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.
Hai người nhất thời không nói gì, yên lặng mà đứng.
Gió nhẹ thổi qua, ánh nến lập lòe, chớp tắt, soi sáng khuôn mặt tuyệt mĩ của Lãnh Hạ. Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu trịnh trọng nói: Tình yêu của ta phải thực thanh khiết, không được có một chút tạp chất nào, tín nhiệm trăm phần trăm, ngươi có thể làm được chứ?
Chiến Bắc Liệt chớp mắt, cũng suy tư nửa khắc, cũng trịnh trọng hỏi: Ngươi là Mộ Dung Lãnh Hạ?
Lãnh Hạ khẽ nhướn mày, trả lời thực: Phải cũng không phải.
Chiến Bắc Liệt không có truy cứu vấn đề này, thâm ý trong đó một ngày nào đó hắn sẽ biết, tiếp tục hỏi: Ngươi hòa thân có mục đích khác không? Ngươi sẽ gây bất lợi cho Đại Tần sao?
Lãnh Hạ lắc đầu, quả quyết nói: Không.
Chiến Bắc Liệt thở dài nhẹ nhõm, đây là hai vấn đề mà hắn vẫn lo lắng, hiện giờ coi như là đã có giải đáp. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ Lãnh Hạ sẽ nói dối, nữ nhân này kiêu ngạo không kém hắn, việc nói dối như thế này, nàng sẽ không bao giờ làm.
Khóe môi không tự giác nhếch lên, Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, nói: Ta có thể, vậy thì...............
Lãnh Hạ nhìn thần sắc rối rắm trên mặt hắn, khó được tốt bụng hỏi: Sao vậy?
Hắn ho nhẹ một tiếng, mở to mắt, bình tĩnh nhìn Lãnh Hạ, còn cực kỳ trịnh trọng hỏi: Khi nào thì viên phòng?
Viên phòng...........
Lãnh Hạ nhíu mi.
Viên phòng?
Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, lộ ra một biểu tình ngẩn ngơ hiếm thấy.
Viên phòng!
Trong chớp mắt có phản ứng, Lãnh Hạ đen mặt, tươi cười âm lãnh, khí tức âm trầm lan tràn quanh người nàng, Lãnh Hạ hít một hơi thật sâu...
Lát sau, một tiếng sư tử rống rung trời nổ vang trong Thanh Hoan Uyển, còn vang vọng thật lâu trong Liệt Vương phủ.