Nguyệt Ca im lặng ngồi không động đậy trên xe lăn, nhìn Ngải Thiển chăm chú.
Ngải Thiển mài xong mực, hài lòng trải một tờ giấy ra, cầm bút lông chấm chút mực, nhẹ nhàng khoa tay múa chân vài cái trên tờ giấy trắng tinh. Ngay sau đó, nàng ngẩng lên nhìn Nguyệt Ca, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, bên môi là một nụ cười nhìn rất ngọt ngào nhưng lại mang theo chút xảo trá. Đôi má lúm như ẩn như hiện.
Tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, mặt như ngọc, người giữa cảnh xuân tươi đẹp của đất trời như thế, sao có thể để lãng phí được? Phải lợi dụng một lần cho hết mới được.
Thật ra thì không cần nhìn Nguyệt Ca nàng cũng đã khắc sâu dung mạo hắn vào lòng. Nàng vẽ rất nhanh trên giấy.
Chỉ trong chốc lát, hình dáng của Nguyệt Ca liền hiện lên trên giấy, động lòng người như chính người thật. Nàng cầm tờ giấy lên một cách cẩn thận, bỗng “A” lên một tiếng.
“Sao vậy?” Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt kỳ lạ, không tìm hiểu xem rốt cuộc nàng muốn làm gì nữa.
“Không có gì.” Tuy ngoài miệng Ngải Thiển nói thế nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn bức tranh chằm chằm. Sao nàng lại vẽ ra đáy mắt Nguyệt Ca dạt dào tình ý nhỉ? Không phải tiên không có thất tình lục dục, không thể lập gia đình sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Muội muốn vẽ nữa à?” Nguyệt Ca hỏi. Hắn vẫn không hiểu nàng vẽ mình để làm gì nhưng dưới đáy lòng dường như hơi kích động.
“Muốn.” Ngải Thiển hồi thần, gật đầu thật mạnh. Mặc kệ, nàng muốn bán tranh của Nguyệt Nguyệt để kiếm tiền. Nguyệt Nguyệt thích ai thì sao? Trừ khi có thể nhờ đó mà kiếm tiền, nàng mới nhiều chuyện một chút.
Khóe môi Nguyệt Ca nâng lên thành nụ cười mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Hắn không tự chủ được mà thay đổi một tư thế khác, phối hợp cho Ngải Thiển vẽ. Thật là một người mẫu tốt!
Ngải Thiển cẩn thận đặt tranh đã vẽ xong ở một bên, rút tiếp ra một tờ giấy trắng, liếc Nguyệt Ca rồi tiếp tục múa bút.
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng rực rỡ chiếu vào đại điện. Trong đó, một người lẳng lặng ngồi, một người nghiêm túc vẽ, kết hợp rất ăn ý.
Mãi đến lúc trời tối hẳn, Ngải Thiển mới hoàn thành nét vẽ cuối cùng, thu tay lại. Nàng hô to: “Cuối cùng cũng xong rồi.”
Nguyệt Ca im lặng nhìn chồng tranh còn dày hơn cả cuốn sách trên bàn.
Ngải Thiển hài lòng nhìn chồng tranh, cầm một tờ lên nhìn một lần nữa. Thật sự là mỗi một tờ là một phong tình khác nhau. Hắn câu hồn người như vậy, những nữ tử mê trai thấy mà không hét chói tai sao? Không động lòng sao? Ngải Thiển cảm thấy thứ mình đang cầm không phải là tranh, mà là từng tờ tiền mặt đẹp đẽ. Nàng lật qua lật lại nhìn mấy lần nữa mới thỏa mãn mà thu lại, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ không chú ý sẽ làm tranh, không, là tiền mặt, hỏng mất. Vậy thì nàng sẽ đau đớn đến chết mất.:: ::
“Được rồi?” Nguyệt Ca nhàn nhạt hỏi, vẫn thanh nhã như thế, không có chút mất kiên nhẫn nào.
“Được rồi.” Ngải Thiển sải bước rời khỏi bàn, đi về phía Nguyệt Ca, đáy mắt sáng rỡ nóng bỏng.
“Vậy thì về thôi.” Vốn muốn đi dạo núi Tử Nguyệt một chút, vậy mà lại ở luôn ở chủ điện.
“Được.” Ngải Thiển rất hưng phấn, chủ động đẩy xe lăn.
Ra khỏi đại điện mới thấy ánh trăng soi tỏa khắp nơi, dịu dàng rải trên mặt đất, cả núi Tử Nguyệt như được phủ thêm một lớp sương mù tuyệt đẹp.
Ngải Thiển ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, cười hỏi: “Nguyệt Nguyệt, huynh có thể tới cung trăng không?” Nếu ở đây có tiên thì có thể có Hằng Nga chứ?
“Có thể.” Nguyệt Ca gật nhẹ, đặt hay tay trên đùi.
“Vậy huynh đã từng tới đó chưa? Trong đó có nàng Hằng Nga xinh đẹp không? Có Ngô Cương, thỏ ngọc không?” Ngải Thiển hưng phấn, hỏi liên tiếp.
“Muội đang nói gì vậy?” Hình như Nguyệt Ca không hiểu. Hắn quay sang nhìn Ngải Thiển đang có thần thái sáng láng.
“Hả?” Ngải Thiển sửng sốt, nghĩ rằng mình nói quá nhanh nên hắn không nghe kịp. Vì vậy nàng hỏi từng câu một: “Muội hỏi huynh có từng tới cung trăng chưa?”
“Có.” Nguyệt Ca quay đầu lại, phất vạt áo, thanh nhã nói.
“Có phải Hằng Nga ở đó rất đẹp không?” Ngải Thiển hỏi tiếp nhưng vẫn không quên nhiệm vụ đẩy xe lăn.
“Hằng Nga?” Đôi lông mày đẹp của Nguyệt Ca khẽ nhíu lại.