Lương Sở Uyên phát hiện chính mình căn bản không thể tức giận với Tô Yểu.
Cô chỉ cần cúi thấp đầu, hơi làm nũng anh liền không có cách nào.
[Vừa rồi anh có chút tức giận nhưng hiện tại cũng không còn.]
Anh nhìn cô, hạ mí mắt, nhìn có chút khổ sở, [hiện tại em còn chưa nói rõ với ba mẹ. Chờ chúng ta...Chờ em, chờ em nguyện ý nói thì nói, cũng không muộn.]
Lương Sở Uyên biết Tô Yểu là một người lý tính, cô thích anh, nhưng còn chưa có thích anh đến như vậy, ít nhất hiện tại là như thế.
Nói một câu không xuôi tai, cô đối với anh là rất đặc biệt, thậm chí độc nhất vô nhị, nhưng anh đối với cô, lại có chút trói buộc.
Tô Yểu bị nhìn thấu tâm tư, đúng là cô không đem đoạn tình cảm này suy xét tương lai sẽ ra sao, rốt cuộc hai người mới ở bên nhau chưa đến hai tháng, thời gian hai người quen biết cùng với ở bên nhau còn chưa tới nửa năm. Bây giờ nghĩ đến tương lai, không khỏi quá nóng vội.
Cô buồn chán mà bụm mặt, "Anh đừng, anh đừng như vậy, em rất áy náy."
Lương Sở Uyên gõ gõ màn hình.
Tô Yểu dịch tay ra, ánh mắt của người bên kia màn hình dịu dàng, giống như chạm vào từng nếp uốn trong đáy lòng cô.
[Việc xem mắt này có phải không thể không đi không?]
Cô gật gật đầu: "Chiến tranh lạnh một ngày, em thua."
[chiến tranh lạnh?]
Tô Yểu không muốn nói cho anh chuyện Mộc Vi không thích chuyện của anh, chỉ nói đơn giản: "Em nói em không đi, mẹ em tức giận liền chiến tranh lạnh với em. Sau đó ba em làm công tác tư tưởng, em nghĩ cũng sắp đến tết, không cần để chính mình ngột ngạt, ứng phó với đối tượng xem mắt vẫn dễ hơn so với mẹ em, em liền thỏa hiệp."
[cũng đúng.] Nghe thấy Tô Yểu hứa hẹn từng tranh thủ vì mình, trong lòng Lương Sở Uyên thoải mái hơn không ít, anh rũ mắt trầm tư giây lát, [người kia em có nhìn thấy ảnh chụp không?]
Nhắc tới cái này Tô Yểu liền buồn bực, "Người kia em có quen, là bạn học cùng trường cao trung, hiện tại lại làm cùng công ty em, tên là Tông Minh, cũng không biết sao mẹ em lại gặp được, thật là kỳ quái."
Lương Sở Uyên hơi ngừng một chút, nghĩ tới câu nói kia của Lương Mặc từng nói với anh.
[Anh ta có phải đồng nghiệp trước đó ăn cơm cùng em không?]
Tô Yểu hoảng hốt, không nghĩ tới Lương Sở Uyên đoán được chuẩn như vậy, cô gật đầu: "Đúng vậy. Trước kia em và anh ta là bạn cùng trường, hiện tại lại là đồng nghiệp cùng công ty, liền đi ăn một bữa cơm."
[Quen biết từ thời đi học...]
So với hỏi chuyện, còn không bằng nói Lương Sở Uyên đang lầm bầm lầu bầu, Tô Yểu sợ anh hiểu lầm, lại nói: "Trước kia cũng không có tiếp xúc, chính là biết có người như vậy mà thôi."
[Vừa là bạn cùng trường, vừa là đồng nghiệp, bây giờ còn là đối tượng xem mắt...] Lương Sở Uyên nhìn thẳng vào Tô Yểu, [anh ghen đấy, Tô Yểu.]
Tô Yểu nhịn không được mà cười ra tiếng: "Em bảo đảm, sau khi đi ăn cơm với anh ta liền trở về, nếu không để em báo cáo kết quả công tác." Lại dỗ, "Anh nghĩ xem, thực ra người quen càng dễ nói chuyện, anh ta lại không thích em, em cũng không thích anh ta, chấp hành xong nhiệm vụ xem mắt là có thể tách ra, một công đôi việc."
Lương Sở Uyên không nề hà mà nhìn cô: [em đều đã nói như vậy, anh còn có thể vô cớ gây sự sao?]
"Phải không? Là vô cớ gây sự sao?" Tô Yểu để sát mặt vào màn hình di động, toàn bộ màn hình nhét đầy khuôn mặt cô, "Anh nói anh ghen, em vô cùng, vô cùng, vô cùng vui vẻ đó."
Lương Sở Uyên thẹn thùng mà đỏ mặt.
[vậy em nhớ rõ báo tiến trình xem mặt cho anh. Thời gian, địa điểm, nhân vật, đối thoại...Anh đều phải biết.]
Tô Yểu cười to, còn tưởng rằng anh chỉ là bình dấm nhỏ, kết quả hóa ra chính là một thùng dấm to.
Cô liên tục gật đầu: "Em sẽ báo cho anh đầy đủ!"
...
Trò chuyện video kết thúc, Lương Sở Uyên xoa xoa khuôn mặt tươi cười cứng ngắc. Anh đi đến phòng pha lê, ngồi xuống chỗ Tô Yểu đã từng ngồi.
Hôm nay thời tiết Ôn Giang không tốt, khó có hôm mưa dầm kéo dài, mặt sông gợn sóng phập phồng cuồn cuộn giống như tơ lụa, bọt nước như châm xuyên thấu qua tơ lụa, nổi lên một vòng lại một vòng gợn sóng, tản ra thật nhiều vũng nhỏ. Lương Sở Uyên nhìn đến nhập thần, nước soda trong ly đổ cũng không biết.
Tâm tình của anh thật không tốt.
Thực ra mà nói là cực kỳ khó chịu.
Tên Tông Minh kia...Tô Yểu nói Tông Minh không thích cô, anh không tin.
Bởi vì có quá nhiều sự trùng hợp, anh không thể tự thuyết phục chính mình.
Vừa rồi trước mặt Tô Yểu anh không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể áp đến lúc này mới biểu đạt ra. Cảm xúc tiêu cực bùng nổ, sắc trời mây đen dày đặc cũng không so được với nửa phần tối tăm trong mắt anh lúc này.