Nhìn cô bước ra khỏi đó mà khoé mắt có hơi đỏ hoe nhưng gương mặt cùng thần sắc lạnh lùng vẫn như thế không thay đổi.
Buổi tối tại dinh thự Sử Thanh, mọi người đều khẩn trương bận rộn không ngừng ra vào cổng nhà. Các thứ như đồ đạc của Vệ Điềm được tự động có người vận chuyển đâu vào đó hết. Ngay cả đồ của mình bị người khác chuyển đi cô cũng chẳng biết, khi về tới nhà thì chỉ còn cái tủ trống không.
"Bắc Thiên Duật.." - Vệ Điềm bên ngoài đi vào thần sắc không quá nóng giận nhưng vẫn cảm thấy rõ sự bất mãn không hài lòng của cô.
"Cô đến đúng lúc lắm mau vào ăn tối đi" - Hắn đang nhâm nhi tách cafe cùng với buổi tối thịnh soạn phơi ra trước mặt thậm chí còn không nhìn cô mà thư thả bảo cô ngồi xuống dùng bữa.
"Là anh cho người vào nhà tôi sao ? Ai nói là tôi sẽ ở cùng với anh chứ" - Vệ Điềm nóng giận với thái độ ơ hờ của hắn ta đúng là khiến người khác khó chịu.
Bắc Thiên Duật đặt tách cafe xuống nét mặt hơi khó chịu nhìn cô trầm lặng, quản gia Chu nhanh tay dọn xong những món ăn trên bàn rồi vội khua tay người hầu nhanh chóng ra ngoài.
Không gian phút chốc chỉ còn hai người, Vệ Điềm có một sức hút mãnh liệt và tính cách đặc biệt làm cho hắn ta phải thích thú càng muốn chọc điên cô lên nụ cười trên môi hắn niềm nở đến nỗi khiến cô phát nôn không muốn nhìn.
"Là vợ chồng chẳng phải nên sống cùng một nhà và ăn ở cùng một nơi hay sao...đạo lí đơn giản như vậy cô muốn tôi dạy lại à" - Bắc Thiên Duật ung dung cứ như đang thăm dò gì đó ở cô, món ăn trên bàn đúng là rất thơm ngon nhưng với không khí đậm chất sát khí như vậy thì như là ăn trong địa ngục vậy.
"Anh đang cố ý gây sự ảnh hưởng từ Nam Gia rồi cả mẹ anh và nhóm chó săn tin kia sao ? Đừng tưởng là ai cũng ngu ngốc để anh chơi xỏ như vậy" - Cô thừa biết mục đích của hắn là muốn khiêu khích Nam Gia tấn công để tạo nên ngòi châm lửa chính trị nhưng nữ nhân như Vệ Điềm quả thật không dễ qua mặt.
"Cô đừng quên chúng ta chính là có hợp đồng giấy trắng mực đen...mỗi một việc tôi làm cũng chính là có lợi đôi bên, cô yên tâm đi tôi không có hứng thú với cô nên nếu cô muốn chia phòng tôi sẽ tán thành hai tay" - Bắc Thiên Duật ngã người về sau nghiêm túc nhìn cô mà nói.
-------
Đến cuối cùng Vệ Điềm cũng phải chấp nhận sống cùng một nhà với Bắc Thiên Duật cho đến khi nắm được toàn bộ cổ phần Vệ Thị.
Căn nhà này rộng như lâu đài vậy, Bắc Thiên Duật đi đến đâu cũng thật là xa xỉ ngay cả viên gạch cũng là loại hàng nhập khẩu hoạ tiết tinh tế sang chảnh nhất mà cô từng thấy. Phong cách bày trí hầu như nghiên theo hướng Châu Âu cực kì thoáng mát thoải mái ở phía sau còn có vườn trồng không ít loại hoa toả ra mùi hương dễ chịu.
Vệ Điềm sau khi tranh luận với hắn thì đi theo quản gia Chu đến căn phòng được sắp xếp. Mọi thứ được dọn dẹp ngăn nắp lại còn rất sang trọng rộng rãi nó làm cho cô cảm giác lạ lẫm vô cùng không quen chút nào với bầu không gian này.
"Thiếu phu nhân...đây là phòng của cô nếu cần gì thì cứ gọi chúng tôi" - Quản gia Chu kính cẩn rồi nhanh chóng ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dò với cô có những nơi cô đừng nên bước vào chẳng hạn là căn phòng cao nhất dinh thự.
"Lúc nảy tôi có thấy bên ngoài trồng nhiều hoa hầu như là hướng dương...anh ta có sở thích này sao tôi còn thấy nó được chăm sóc rất tốt" - Vệ Điềm hướng ra cửa sổ nhìn xuống nói với quản gia Chu.
"Cậu ấy căn dặn bất cứ ai cũng không được cắt bỏ những cây hoa đó...mong thiếu phu nhân hãy nhớ rõ việc này" - Quản gia Chu đây là lần đầu gặp cô nên còn chưa biết được cô là người thế nào, một nữ nhân dùng thủ đoạn thì sao có thể khiến người khác được lòng vả lại khuôn mặt của Vệ Điềm không hề giống một người phụ nữ hiền lương thục đức.
"À được rồi..chú ra ngoài đi" - Vệ Điềm chậm rãi nói.
Quản gia Chu nhẹ chào cô rồi rời đi ra ngoài, những nữ hầu bên ngoài mang nước ấm và đồ ngủ vào lần lượt xong rồi bước ra một cách cẩn thận vô cùng cẩn trọng kinh nghiệm.
.
.
BA NGÀY SAU.
Hôn lễ được tổ chức như dự kiến, Vệ Điềm tại phòng trang điểm cô dâu xinh đẹp một cách mê mẫn ngay cả người thợ makeup cũng đắm chìm run cả tay chỉ sợ làm gì đó không phải trên khuôn mặt cực phẩm đó của nàng.
"Ôi chao..cô đẹp quá đi thôi..nhìn xem tôi chưa thấy cô dâu nào xinh đẹp một cách hoàn mỹ như thế này cả" - Người thợ kia không ngừng dùng lời tôn vinh nét đẹp của Vệ Điềm nhưng sự thật vốn là như thế.
"Anh lại nói quá rồi..." - Vệ Điềm nhìn trong gương thì cười nhạt nhẽo cất giọng, nhìn xem cô bây giờ đã lấy chồng rồi nhỉ..thậm chí người mà cô cưới là người cô không yêu và người đó cũng chẳng yêu cô.