Dù không ai nhiều lời nhưng truyền khẽ vào tai nhau, tì nữ và gia nhân đều biết có dâm tặc lẻn vào đêm khuya cưỡng bức nhị tiểu thư. Trong nhà vì thế không sao vui vẻ cho hỉ sự cận kề nữa.
Cao lão gia lo lắng khi phu nhân chỉ ngồi yên trông vẫn rất thờ ơ như bình thường. Chỉ vì chuyện Linh Nhi đã làm phu nhân bị gọi dậy từ sớm nên không sao tươi nổi.
Nàng nằm trên giường, thân thể cũng được nhũ mẫu lau sạch những dấu vết bị xâm phạm, áo cũng đã được mặc lại cẩn thận. Trông cảnh nhũ mẫu mắt đỏ hoe khóc vì thương nàng, chẳng ai nhận ra phu nhân hay nhũ mẫu là mẫu thân ruột của nàng nữa.
Đại phu sau khi chuẩn mạch đi ra, lão gia liền đến hỏi rất lo…
- Sao rồi đại phu?
- Tiểu thư chỉ vì mệt mỏi và kinh hãi quá độ thôi. Lão sẽ kê than thuốc bổ, tịnh dưỡng tinh thần mới là quan trọng!
Cao lão gia nhìn đại phu rồi không nói gì, bảo người cho tiền rất hậu hĩnh có ý khiến lão kín miệng chuyện này. Đây không phải là chuyện đáng vẻ vang gì để lộ ra ngoài, huống chi ngày mai là hỉ sự của nàng rồi làm sao lão gia muốn mọi người biết tiểu nữ bị người ta làm nhục ngay cận trước ngày thành thân. Tự ai cũng hiểu, không dám nói năn gì với nhau cả.
Cuối ngày nàng mới tỉnh lại, nhìn thấy phụ thân cạnh bên, mẫu thân cũng bước đến bên nàng liền khóc ôm lấy phụ thân. Lão gia thương con, nhìn con thế này đau không tả hết. Phu nhân cũng thở dài ngồi vuốt vuốt tóc nàng chưa từng tỏ ra quan tâm nhiều đến thế. Xem ra chuyện xảy ra với nàng đến thế này, cả loại mẫu thân tệ thế nào cũng phải thương con thôi. Phu nhân nói…
- Nói cho phụ thân và mẫu thân nghe chuyện gì… nhất định chúng ta sẽ trừng trị kẻ dám hại con!
Thân nữ nhi trinh tiết chỉ có một, kẻ to gan đó thậm chí còn chọn ngay trước ngày nàng làm tân nương nữa. Cả lão gia cũng muốn giết ngay kẻ đó nên đồng tình với phu nhân. Tuy nhiên Linh Nhi hốt hoảng lắc lắc đầu, dụi ngay vào người phụ thân nhưng không nói ra. Ai càng hỏi gì nàng chỉ càng khóc sợ hãi không thốt nên lời.
Nàng nhớ lời đại ca nói “kín miệng” chính vì thế càng sợ không dám nói. Nhũ mẫu khuyên lão gia bình tĩnh có lẽ vì nàng vừa mới trải qua, tinh thần vẫn chưa hết hoảng loạn, chuyện gì cứ từ từ tra hỏi sau. Nghe vậy lão gia thở dài buồn bực, phu nhân cũng không quan tâm hỏi dồn nữa.
Chuyện xảy ra không chỉ là kinh hãi bình thường đối với một thiếu nữ vốn ngây thơ trong sáng như nàng, nó còn là một vết thương trong tâm hồn khó có thể chữa lành. Người mà nàng cho rằng sẽ luôn yêu thương nàng nhất, không bao giờ có thể làm nàng khóc hay tổn hại đến nàng lại làm ra chuyện thế này.
Đại ca của nàng… chỉ nghĩ đến thôi mắt nàng lại rưng lệ.
Mạnh Kỳ bước lên cổng phủ lập tức các gia nhân e dè không dám nói năn gì chuyện xảy ra với tiểu thư cho y biết cả. Y vẫn như bình thường, gương mặt lạnh lùng đi thẳng đến phòng của tiểu muội. Lão gia vẫn đang trong phòng cố năn nỉ Linh Nhi ăn chút gì thì bên ngoài nhũ mẫu báo…
- Thiếu gia vừa từ xưởng dệt về thưa lão gia!
Y bước vào phòng sau khi nghe nhũ mẫu kể lại mọi chuyện. Cả đến phụ thân còn nhìn không ra vẻ ngoài kia của y thật như mới biết chuyện. Mắt y hướng vào phòng nhìn nàng. Trong phủ ai cũng biết y yêu thương tiểu muội, thiết nghĩ chính y cũng sẽ buồn bã khi tiểu muội bị tổn thương.
Sự lạnh lùng vốn có dễ dàng giúp y qua mặt tất cả dù là phụ thân hay ai đi chăng nữa. Chỉ có Linh Nhi chớm thấy bóng đại ca lập tức nhớ lại sự việc đêm qua, nàng ôm chầm lấy người phụ thân khóc run rẩy. Chỉ tưởng nàng lại kinh hãi nên khóc nhưng ai ngờ tất cả chính là vì y mà thôi.
Ánh mắt y vẫn quan tâm lo lắng cho nàng, biết nàng chưa sẵn sàng nhìn mình nên cũng lặng lẽ đi ra ngoài. Phụ thân để nàng lại với nhũ mẫu để bàn chuyện với y. Sau chút chuyện, gương mặt phụ thân trông nhọc nhằn hẳn đi vì lo cho con.
- Chuyện thế này… con giúp phụ thân hồi hôn với bên nhà Thọ Hiên. Tiểu muội con bất hạnh như thế, cha cũng không thể nào gả nó ngày mai được! – Trong giọng nói của phụ thân vừa đau buồn vừa khốn đốn không biết làm cách nào hơn. Mạnh Kỳ vì thế ôm vai phụ thân và nói.
- Phụ thân cứ để con làm thay… con cũng buồn cho Linh Nhi nhưng phụ thân nên tự giữ gìn sức khỏe!
- Ừhm… ta nhất định không tha cho kẻ hại Linh Nhi nhà chúng ta!
Mạnh Kỳ không nói gì, nhận thay cha đi hồi hôn ngay cận kề hôn lễ. Cao lão gia được con trai dìu về phòng, chỉ có mỗi A Thuần nhìn thấy thiếu gia bước ra giấu nhẹ một chút ý cười hài lòng. Mọi thứ đều đã theo ý muốn của y cả rồi.
——————
Cao lão gia đột nhiên hồi hôn ngay trước ngày thành thân khiến Bát gia tức giận. Thọ Hiên rất bối rối, tâm trạng đang sung sướng sắp có Linh Nhi lại bị hụt hẫn. Không chỉ là nhục nhã gia phong, người ngoài e cũng đánh giá là Thọ Hiên có gì không tốt mới bị Cao gia “từ chối” như thế. Chính vì vậy cha Thọ Hiên không giận cũng lạ….
- Cao huynh không nói rõ lí do hoãn hôn lễ thì ta quyết không cho qua chuyện này. Chẵng phải người muốn chúng thành thân sớm chính là huynh hay sao?
Cao Đường nhẫn nhịn không biết nói làm sao. Mạnh Kỳ im lặng đứng sau cha. Thọ Hiên rất muốn hỏi nhưng không được phép. Cha Thọ Hiên vì thấy sự im lặng khinh người của cha con y nên trở mặt nói…
- Hay lắm! Cao gia các người không muốn làm xui với nhà ta cũng tốt thôi. Sau này đừng hòng làm ăn gì với Bát gia chúng ta nữa!
Vì giận chuyện cưới hỏi, Bát lão gia đem chuyện kinh doanh ra làm Cao Đường có chút ý khó nói năn nỉ. Thọ Hiên níu cha mình…
- Đừng cha. Cho con biết lí do đi nhạc phụ. Hay con có gì không đáng với Linh Nhi?
- Thọ Hiên! Còn thiếu gì tiểu thư khác hợp với con. Bát gia nhà ta không cần hèn hạ cúi người với nhà họ.
- Nhưng mà cha…
Bát lão gia giận dữ bỏ đi. Thọ Hiên đứng lúng túng muốn chạy theo ngăn cha, vừa muốn năn nỉ hỏi nhạc phụ lí do tại sao. Cuối cùng lực bất tòng tâm, Thọ Hiên đành phải theo cha về.
Mạnh Kỳ đứng không nói gì, mắt nhìn phụ thân đang tỏ ra mệt mỏi. Hàng Cao gia vận chuyển buôn bán đều thông qua Bát gia. Nay vì hôn lễ không thành, mối làm ăn lớn cũng mất đi. Lần giao hàng bị tam thúc phá hỏng lần trước cũng chưa giải quyết ổn thỏa, nay còn thêm vụ việc này.
Nhưng chuyện công việc không quan trọng bằng Linh Nhi. Linh Nhi xảy ra chuyện như vậy, trước mắt cần quan tâm cho nàng mau chóng vượt qua mọi chuyện.
Tưởng chừng Thọ Hiên sẽ vì cha mà thôi qua sự việc này. Cả Vạn An ai cũng bất ngờ không hiểu tại sao Cao gia hoãn hôn sự, hỏi sao Thọ Hiên trong cuộc không thôi khó hiểu. Ngày nào Thọ Hiên cũng tìm đến nhưng gia nhân nhất định không tiếp. Trong lòng hắn phiền muộn, muốn gặp Linh Nhi hay ít nhất là ai đó nói cho một lời giải thích.
Và tên đó sựt nhớ nên vội ra ngoại thành tìm đến xưởng dệt Cao gia. Quả đoán không sai, Mạnh Kỳ có ở đó. Chẳng bị gia nhân hay ai cản, Thọ Hiên lao đến khẩn thiết nhìn Mạnh Kỳ…
- Mạnh huynh! Ta muốn gặp Linh Nhi. Mau nói cho ta nghe tại sao phụ thân huynh lại hoãn hôn sự của ta và muội ấy chứ!?
Mạnh Kỳ nhìn bằng hữu bao năm, ánh mắt nửa phần cũng không có gì khác thường. Y phất nhẹ tay, mọi người tự biết lui đi vâng lời thiếu gia. Khi còn lại hai người đứng trước xưởng dệt, Mạnh Kỳ nói nhẹ giọng…
- Huynh cứ biết là không thể gả Linh Nhi nhà ta cho huynh là được rồi Thọ Hiên! – Chất giọng y không thay đổi nhưng Thọ Hiên nghe vào thấy sốc và không thể chấp nhận được.
Đối với Thọ Hiên, lấy Linh Nhi làm vợ là điều hắn chờ đợi và ao ước bao lâu nay. Hôn lễ ngay trước mắt, trong tột cùng hạnh phúc lại bị đốn ngã chỉ vì nhà nàng tự ý hoãn hôn sự. Thọ Hiên không thể bình tĩnh, tay túm lấy áo Mạnh Kỳ nói mang sự kích động…
- Nhưng là tại sao? … tại sao chứ? Không thể chỉ một đêm muội ấy hay là nhà huynh lại không muốn gả sang nhà ta được!
Mắt Mạnh Kỳ nhìn thẳng Thọ Hiên. Chỉ nhìn cũng rõ biết Thọ Hiên nặng tình với tiểu muội của y nhiều như thế nào. Tuy nhiên, môi Mạnh Kỳ đã nhếch khẽ ra một nụ cười nhàn nhạt. Y gạt tay Thọ Hiên khỏi áo mình rồi trả lời…
- Phải! Chỉ một đêm thôi… Linh Nhi đã bị một kẻ làm nhục chiếm đoạt trinh tiết không thể nào gả cho huynh. Đừng mơ mộng sẽ có một hôn lễ linh đình với tiểu muội của ta nữa!
Thọ Hiên nghe ra choáng váng. Hắn thậm chí không tin ngay cả đó chính là lời của Mạnh Kỳ – một kẻ không hề thích đùa. Hắn lắc lắc đầu, chân lùi một bước suy sụp…
- Không thể nào! Làm sao có chuyện đó xảy ra với muội ấy chứ! – Vị hôn thê hắn yêu thương bị làm nhục mất trinh tiết, lòng y nghe thật đau đớn. Mạnh Kỳ dửng dưng nói tiếp.
- Tin hay không là quyền của huynh. Hôn ước của cả hai sẽ không bao giờ thành đâu!
Mạnh Kỳ xoay người đi bỏ lại Thọ Hiên đau khổ đến ngồi thụp xuống. Hắn muốn gặp Linh Nhi, hắn không tin chuyện như vậy lại xảy đến với nàng. Không bảo vệ được cho nàng, Thọ Hiên cũng đánh mất nàng. Tất cả đều khó chấp nhận được.
Khi đó Mạnh Kỳ vừa đi khỏi góc hành lang thì thấy ngay phụ thân đã chứng kiến hết.
Cao Đường vốn buồn bã chuyện tiểu nữ, tuy giao việc cho Mạnh Kỳ nhưng lo sợ y vì tiểu muội sẽ phân tâm theo nên ra xưởng xem con giải quyết làm sao. Không ngờ đúng lúc Thọ Hiên lại đến tìm. Lão biết tính cách của con trai, trong lòng không lo lắng khi chờ xem Mạnh Kỳ giải quyết để đuổi Thọ Hiên về.
Nhưng không ngờ chứng kiến hết, Cao lão gia nhìn con một cách trăn trối…
- Mạnh nhi! Phụ thân không ngờ một người tính toán điềm tĩnh như con, chuyện gì cũng suy tính kĩ càng lại dễ dàng nói ra hết với Thọ Hiên như vậy sao? Có phải là con nữa hay không? Con có còn nghĩ cho tiểu muội của mình không hả?
Phụ thân lớn tiếng mắng, lo từ Thọ Hiên chuyện sẽ truyền ra ngoài, sau này thể diện và phẩm hạnh của Linh Nhi cũng bị hủy hoại. Tuy nhiên ánh mắt Mạnh Kỳ nhìn cha không chút xao động. Y đứng đó, thần thái ung dung, môi cất tiếng đáp trả…
- Trong lòng phụ thân rốt cuộc chỉ có mỗi Linh Nhi thôi đúng không?
- Con nói cái gì vậy hả? Đó cũng là tiểu muội ruột của con, giờ bị vào cảnh ấy làm sao có thể nói cái kiểu như thế chứ?
- Nói hay không nói có khác gì đâu. Thọ Hiên si tình, cứ mãi tìm đến cũng không phải là cách. Hay là phụ thân vẫn còn mong chờ ngày dành hết tài sản này cho Linh Nhi cùng tên nghĩa tế ấy làm nên những chuyện rạng danh Cao gia chứ?
Cao Đường nghe con nói cũng không thể tránh bất ngờ. Mạnh Kỳ từ bé tuy không thể hiện mình là một đứa trẻ ngoan hiền, nhưng vì tính cách sâu sắc ít nói, y thật chưa từng làm gì khiến cha mẹ phật lòng. Nay y có thể nói ra những lời thế này, Cao lão gia thật không tin nổi là từ miệng Mạnh Kỳ nói ra nếu không phải tự chính tai mình nghe thấy.
Mạnh Kỳ nhìn phụ thân có chút run rẩy, cả người xem ra chấn động vì điều y nói. Phản ứng của ông ấy càng dễ thấy y đã nói đúng sự thật.
- Con… Sao con biết những điều đó!? Con căn cứ vào đâu nói ra những lời đó!
Cao Đường xuống giọng đoán không ra nổi con trai đang suy nghĩ gì sau gương mặt vô cùng bình tĩnh đó. Y lại cong nhẹ vành môi, nụ cười nhạt thể hiện chút sự khinh thường. Chân y bước tới, dáng đã cao lớn hơn phụ thân, suy nghĩ cũng không còn là đứa trẻ dễ để cho phụ thân đoán ra nữa.
- Cơ nghiệp vốn đã không dành cho con thì phụ thân có nghĩ con nên ngăn nó rơi vào tay kẻ ngoại tộc như Thọ Hiên hay không? Một tay dâng tiểu muội của con, một tay dâng cả Cao gia này, sính lễ đó nhà hắn không đáng có hết đâu thưa phụ thân.
Mạnh Kỳ nói rồi dửng dưng bỏ đi không đối hoài phụ thân mình suy sụp bị bỏ lại phía sau. Ông ấy không ngờ Mạnh Kỳ lại biết trước tính toán của ông ấy… lại càng không ngờ một đứa trẻ luôn ngoan ngoãn ít nói lại có thể độc đoán như vậy.
Tất cả cũng chỉ vì ông ấy tính toán không đúng. Nhưng giờ sửa sai có còn kịp hay không?
——— ———
Linh Nhi ngủ nhưng hay giật mình hốt hoảng, trong cơn ác mộng dồn dập làm nàng không thể nào ngủ yên vì thế cả người cũng suy kiệt. Và mơ hồ, nàng lại nhìn thấy đại ca đến bên giường. Ngay lập tức nàng choàng tĩnh đầy sợ hãi, cả người yếu sức vẫn có ý trốn càng xa càng tốt.
Tuy nhiên Mạnh Kỳ dễ dàng dùng một tay giữ cánh tay kéo nàng lại. Cũng chính tay y cảm nhận rõ nàng đang run rẩy hoảng sợ mình như thế nào. Đôi mắt to tròn luôn tỏ ra sáng rỡ khi thấy y nay đã không còn. Linh Nhi thậm chí không muốn nhìn thấy đại ca nữa. Trông nàng trở nên như vậy đối với mình, y không có tư cách gì đau khổ lúc này. Chỉ mỗi y và nàng biết kẻ ác ôn không thể chấp nhận đó chính là y. Một mình y đã hủy hoại tiểu muội.
Nhưng làm đau nàng, làm khổ nàng, hắn nhận lại thật không ít chuyện tốt cho bản thân. Chính vì thế Mạnh Kỳ vẫn thu tay kéo nàng không cho chạy. Môi mỉm cười, chất giọng ôn nhu như đại ca của nàng mỗi ngày cứ như đã không xảy ra chuyện gì cả.
- Linh Nhi giận đại ca rồi sao?
Nàng nghe giọng y, nước mắt lại rưng rưng. Toàn thân nàng vẫn còn dư âm đau đớn, chuyện đại ca đối xử với nàng không thể chấp nhận được. Không chỉ là đoạt mất trinh tiết, cả luân lí cũng đã bị y làm cho không thể nào hàn gắn. Nàng mím môi xoay đi không muốn nói gì với y nữa.
Nhưng Mạnh Kỳ không bỏ cuộc, y lần nữa giữ chặt lấy hai vai đang run của nàng sau đó nói.
- Là lỗi của huynh! Huynh biết mình làm sai, ức hiếp khiến muội giận cũng là đúng có phải không? Nhưng huynh biết lỗi rồi, Linh Nhi không được giận huynh nữa!
Mỗi khi nàng giận hờn, chỉ cần Mạnh Kỳ chịu ra lời năn nỉ, nàng đều xoay lại mỉm cười tha cho. Vì nàng ngưỡng mộ đại ca, thương đại ca nhất. Song hôm nay trong lời dỗ dành ôn nhu, nàng không còn cảm giác đó là đại ca trong lòng của mình nữa. Lòng nàng đau đớn không sao tả hết tâm trạng vừa không hiểu, vừa khổ sở thân xác lẫn tinh thần ra thế nào. Linh Nhi cuối cùng vẫn chỉ khóc không tha thứ cho y.
Mạnh Kỳ cũng không nôn nóng nàng mau hết giận. Cái y cần là nàng sẽ chấp nhận mọi chuyện sẽ không bao giờ còn như cũ nữa. Tay y lại dời lên vuốt nhẹ đôi má mềm mại. Nàng kinh hãi gạt tay né tránh nhưng không thể nào cản nổi. Mạnh Kỳ lại nói…
- Thế thì Linh Nhi chỉ được giận huynh chỉ hai ngày thôi! Hai ngày rất là giận! Sau đó phải mỉm cười, không được giận đại ca nữa có biết không?
Thì ra cũng có lúc đại ca lại làm nàng buồn giận như chính y đã hỏi trước. Lúc đó nàng hạnh phúc thơ ngây không bao giờ nghĩ sẽ xảy ra cớ sự này.
Nhìn bóng dáng Mạnh Kỳ rời đi khỏi cửa, nàng lại nằm xuống khóc. Nếu đại ca không còn là đại ca của nàng như trước, làm sao nàng có thể dễ dàng hết giận và quấn lấy như không có gì được nữa.