https://truyensachay.net

Đời Này Không Đổi Thay

Chương 11: Đối diện sinh tử

Trước Sau

đầu dòng
Lúc tỉnh lại, Nguyễn Vi chỉ có thể nhận ra mình đang nằm dưới đất. Mắt cô bị bịt kín, tay bị trói nên không thể động đậy, đầu đập vào đâu đó nên đau buốt.

Nguyễn Vi hồi tưởng lại, chỉ nhớ mình bị ai đó bịt miệng từ phía sau. Trước khi quay về tiếp cận Diệp Tĩnh Hiên, cô cũng từng được huấn luyện nhưng hôm nay, đối phương là đàn ông lực lưỡng nên sự phản kháng của cô không có tác dụng. Cuối cùng, cô bị đối phương lôi lên xe, sau đó rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Nguyễn Vi ra sức giãy dụa. Tay bị trói chặt nên cô phải cố gắng giữ thăng bằng mãi mới có thể ngồi dậy. Lúc này, cô mới phát hiện mình đang ở trên sàn nhà bằng gỗ, chứng tỏ đây không phải là nhà kho hay bãi đất trống.

Nguyễn Vi đoán không ra, lần này mình là đối tượng trả thù của ai. Vụ Phương Uyển dính líu đến rất nhiều người. Phía cảnh sát và Kính Lan Hội đều bị tổn thất, không ai được toại nguyện nên cô đắc tội không chỉ với một hai người.

Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Vi vô thức ngả người ra sau. Đối phương giữ vai cô rồi giật tung cái bịt mắt. Cô bị lóa mắt vài giây mới nhìn rõ mọi vật. Hóa ra nơi này là một căn phòng được bố trí thành phòng thờ, phía trước có một chiếc bàn thờ dài.

Bàn thờ được sắp xếp theo phong tục của tỉnh Nam. Tấm ảnh thờ đặt ở chính giữa đã giải đáp hết mọi thắc mắc của Nguyễn Vi. Người trên tấm ảnh hết sức quen thuộc, cô vẫn còn nhớ rõ nụ cười và động tác gãi đầu gãi tai của cậu ta.

Lúc qua đời, Tiểu Ân còn chưa đến hai mươi tuổi. Tỉnh Nam vẫn giữ phong tục cổ truyền, con trai tới năm hai mươi tuổi, bố hoặc anh trai sẽ tặng một món quà thành niên.

Nguyễn Vi vẫn còn nhớ, mùa hè ở tỉnh Nam nắng đến nhức đầu, tới tầm chiều tối mà không dịu đi chút nào. Cô thường trốn ở sau nhà để tránh nắng. Tiểu Ân hay ở bên cạnh cô, kể chuyện gia đình để giết thời gian.

Tiểu Ân họ Hứa, trong nhà còn một người anh trai lớn hơn cậu ta mấy tuổi. Từ nhỏ, mối quan hệ giữa hai anh em cậu ta và bố mẹ đẻ rất tệ. Bố cậu ta là phường lưu manh, suốt ngày đâm đầu vào cờ bạc, cuối cùng bỏ cả vợ con. Chính vì thế, người anh trai mới dẫn Tiểu Ân vào nhà họ Diệp, gia nhập Kính Lan Hội. Sau khi chú Diệp qua đời, họ một lòng đi theo Diệp Tĩnh Hiên.

Tiểu Ân từng kể với cô, qua Tết cậu ta sẽ trở thành người lớn, anh trai hứa tặng cậu ta một con xe mui trần. Mỗi khi nhắc đến chuyện xe cộ, Tiểu Ân vô cùng hứng khởi, có thể thao thao bất tuyệt hàng giờ. Truyện diễn đàn Lê!Quý!Đôn mua và post miễn phí tại diendanlequy,don.com, nên xin trang khác đừng ăn cắp. Nguyễn Vi thường chế giễu cậu ta, ít ra cũng là người nhà họ Diệp, xe gì mà chẳng thấy qua? Nhưng Tiểu Ân cứ một mực thích mẫu xe đó. Trên thực tế, cậu ta đã nhắm từ lâu nhưng vì chưa đủ tuổi nên Hứa Trường Kha mới không cho mua. Vậy mà cuối cùng, Tiểu Ân không đợi được món quà đó.

Nguyễn Vi ngẩn ngơ nhìn bàn thờ, trong lòng dấy lên một nỗi buồn khó diễn tả. Sau đó, cô quay đầu về phía người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sau lưng cô. Xung quanh toàn là đàn em của hắn.

Đây là nơi ở của Hứa Trường Kha tại thành phố Mộc, một ngôi biệt thự rộng rãi, độc lập và yên tĩnh.

Nguyễn Vi lên tiếng trước: “Tiểu Ân vì tôi mà chết….” Cô còn chưa nói hết câu, Hứa Trường Kha đã cất cao giọng: “Đánh ả cho tao!”

Một thuộc hạ đứng cạnh Nguyễn Vi ngập ngừng mở miệng: “Đại ca! Bang hội có quy tắc, không động thủ với phụ nữ.”

“Đánh đi!”

Nguyễn Vi bị tát mạnh đến mức ngã xuống. Cô nghiến răng ngồi dậy, nói nhỏ: “Tiểu Ân….”

Lại một cái tát nữa ập tới. Đàn em của Hứa Trường Kha rõ ràng cũng tức giận nên không hề nương tay. Khóe miệng Nguyễn Vi nhanh chóng rỉ máu.

Hứa Trường Kha nhổ nước bọt: “Kẻ phản bội không xứng nhắc đến em tao.”

Trên đường, Nguyễn Vi đã bị đập đầu vào đâu đó, bây giờ lại ăn tát nên tai cô ù ù. Cô cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn.

Thấy Nguyễn Vi im lặng, Hứa Trường Kha đột ngột túm tóc cô giật mạnh, rít lên: “Đồ khốn! Mày tưởng có thể trốn thoát sao? Mày nghĩ Tam ca sẽ bảo vệ mày à? Hôm trước tao đi gặp anh ấy, anh ấy đã có người đàn bà khác. Con bé Hạ Tiêu vừa xinh lại vừa vâng lời nên đã được Tam ca giữ ở bên cạnh một thời gian. Trước kia, Tam ca thích mày như vậy, kết quả thì sao nào? Bị mày hại suýt mất mạng. Một khi Tam ca không thể ra tay thì tao sẽ giúp anh ấy.”

Nguyễn Vi mất hết sức lực, toàn thân cứng đờ. Hứa Trường Kha nở nụ cười lạnh lùng, sai đàn em kéo cô đến trước bàn thờ em trai rồi bắt cô quỳ ở đó.

Nguyễn Vi không biết lấy đâu ra can đảm, có chết cũng không chịu quỳ. Hứa Trường Kha tức giận, đạp mạnh vào người cô. Nguyễn Vi ngã đập đầu xuống đất.

Giọng nói hung hăng của Hứa Trường Kha vang lên sau lưng cô: “Tiểu Ân có lỗi với mày ở điểm nào? Năm xưa Tam ca cử nó bảo vệ mày, thằng nhóc ngốc nghếch ấy đã nhiệt tình và hết mình đến nỗi có nhà cũng không về.” Hắn đột nhiên rút súng, chĩa vào gáy Nguyễn Vi, ép cô bò đến trước bàn thờ: “Mau quỳ cho tao!”

Hứa Trường Kha hận Nguyễn Vi đến mức chỉ muốn từ từ lột da, róc thịt cô. Nhưng vào thời không thấy sợ hãi. Biết rõ mũi súng ở ngay đằng sau nhưng cô vẫn không chịu quỳ.

Cô ngoảnh lại nhìn Hứa Trường Kha, đối phương đập báng súng vào đầu cô khiến cô choáng váng quay cuồng.

Nguyễn Vi đã sớm lường trước sẽ có ngày hôm nay. Cô có lỗi với quá nhiều người chứ không chỉ mình Tiểu Ân nên bị báo ứng cũng là điều tất yếu.

Kể từ lúc công an bố trí để cô gặp lại Diệp Tĩnh Hiên, cô đã luôn lợi dụng sự áy náy của anh.

Từ lúc còn nhỏ, anh đã không phải là người tốt. Thậm chí anh còn bỏ cô lại với kẻ thù khi cô mới mười tuổi. Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn anh rời đi. Cô từng oán hận anh nhưng đến khi trưởng thành biết suy nghĩ, cô đã hiểu, tình thế ép buộc anh phải làm vậy. Anh là Diệp Tĩnh Hiên, còn cả gia tộc ở đằng sau. Hơn nữa, hồi đó anh còn ít tuổi. Một đứa trẻ mười mấy tuổi thì làm gì có tình cảm sâu sắc đến mức nguyện hy sinh bản thân?

Do nghĩ thông suốt vấn đề nên Nguyễn Vi không hề trách Diệp Tĩnh Hiên, vậy mà anh luôn cảm thấy hối hận.

Nguyễn Vi nhắm mắt. Mặc dù tính tình khá yếu đuối nhưng cô cũng không muốn uốn gối trước đối phương. Cuối cùng, cô chỉ nói với Hứa Trường Kha: “Anh hãy nổ súng đi!”

Hứa Trường Kha bị chọc giận bởi thái độ của cô. Nhưng vừa định bóp cò, hắn đột nhiên nghĩ ra trò mới, liền nói với đàn em: “Để cô ta chết như vậy thì quá dễ cho cô ta, cũng không thể trả được mối hận thay những người anh em thiệt mạng ở Phương Uyển.” Hắn kéo tóc Nguyễn Vi, ép cô đối diện tấm ảnh trên bàn thờ, sau đó bảo người mang dao tới.

“Dám cứng đầu với tao à? Mày không quỳ, tao sẽ cắt đứt chân mày trước, chém phăng tay mày sau rồi mới tiễn mày “lên đường”.” Nói xong, Hứa Trường Kha thả cô nằm dưới đất.

Căn phòng tối mờ mờ, bàn thờ phủ tấm vải trắng, tạo thành bầu không khí âm u, rờn rợn. Nguyễn Vi nhướng mày nhưng tầm mắt hoàn toàn mờ mịt, chỉ còn lại một màu trắng chết chóc.

Hứa Trường Kha giữ chân Nguyễn Vi. Cô nghiến răng, chỉ mong mình có thể ngất đi. Hắn nở nụ cười tàn nhẫn, ngay cả giọng điệu cũng mang vẻ hưng phấn đầy biến thái: “Ngày xưa mày sợ bị đau, ngã một cái cũng ầm ĩ hết cả lên, làm Tam ca xót chết đi được. Tam ca yêu thương mày thế mà mày nỡ lòng hãm hại anh ấy.”

Vừa dứt lời, hắn bất thình lình chọc con dao vào cổ chân Nguyễn Vi. Cô thật sự không chịu nổi, hét lên một tiếng.

Hứa Trường Kha cười ha hả. Thấy vết thương bắt đầu chảy máu, hắn bóp cằm Nguyễn Vi, ép cô nhìn xuống chân mình. Sau đó, hắn lại đâm thêm một nhát vào gần vết thương vừa rồi, đồng thời mở miệng nói: “Có chịu quỳ không hả?”

Nguyễn Vi đau đến mức toàn thân run lẩy bẩy, ý thức trở nên hỗn loạn. Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết lắc đầu, ra sức giãy dụa.

Hứa Trường Kha vung tay, tát bốp vào mặt Nguyễn Vi: “Muốn chết thì tao sẽ giúp mày được toại nguyện.” Hắn gọi đàn em: “Chúng mày lại đây giữ ả cho tao.”

Đúng lúc này, bên ngoài độ nhiên vang lên tiếng động. Nguyễn Vi đã không thể phân biệt nổi, rốt cuộc là ảo giác của cô hay thật sự có người nổ súng. Cảm giác đau đớn khiến đầu óc cô tê liệt, trước mắt chỉ còn lại hình bóng một người. Người đó không ngừng gọi: “A Nguyễn! A Nguyễn!”, cô há miệng nhưng không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào.

Hứa Trường Kha đứng bật dậy. Bên ngoài có người lảo đảo chạy vào báo cáo: “Là Tam ca, bọn em không cản nổi. Đại ca máu trốn đi!”

“Đưa con mụ đó đi trước! Nhanh lên!”

Nguyễn Vi bị bịt miệng lôi đi. Cô gần như rơi vào trạng thái mê man.

alt
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc