Tôi thề, nếu tôi biết anh dính người như vậy thì tôi cần suy nghĩ về chuyện kết hôn.
Anh phải có mặt ở công ty đúng vào một giờ chiều vì anh nói 13 giờ có nghĩa cả đời.
Lời này cũng sến sẩm quá đi. Nhưng anh không thấy chán với việc này.
Cuối cùng, anh chỉ mang theo một trợ lý và máy tính đến công ty.
Tôi đến văn phòng và giải quyết chuyện công ty. Tôi không quan tâm đến anh nữa.
Tôi âm thầm so sánh xem ai có thể xử lý công việc nhanh hơn.
Sau khi anh phát hiện thì lén lút giảm tốc độ đánh máy xuống.
Anh còn mời hàng trăm người trong công ty uống trà sữa bằng tiền của mình.
Chưa đầy một tuần, cả công ty đều biết là tôi và Lê Ứng kết hôn.
Trợ lý đặc biệt của tôi - Tiểu Tề đã đi theo tôi nhiều năm. Chúng tôi cũng là bạn tốt.
Cô ấy biết chính xác những gì tôi phàn nàn về anh.
Cô ấy thậm chí còn có thái độ thù địch với trợ lý của Lê Ứng, xem cậu ta như kẻ thù không độ trời chung.
Tôi và Lê Ứng kết hôn nhưng cô ấy không hiểu vì sao.
Tôi nói tôi thích anh, cô ấy không tin.
Cô ấy còn đi tìm trợ lý của Lê Ứng để tranh cãi, kết quả là chúng tôi hòa giải. Cô ấy càng không hiểu vì sao lại như vậy.
Cô ây cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi tôi: “Tô Minh Dao, mình cũng là một phẩn trong trò chơi của cậu sao?”
26.
Cả hai công ty đều có nhiều việc nhưng Lê Ứng luôn sắp xếp được thời gian đi ngắm mặt trời mọc cùng tôi, đưa tôi đến xem concert tôi muốn xem nhất.
Anh nói đó là việc dễ dàng với anh. Nó đã được lên kế hoạch từ rất lâu và giờ đã có cơ hội thực hiện.
“Anh lên kế hoạch từ bao giờ thế?”
Anh chỉ vào những ngôi sao băng trên bầu trời: “Rất lâu rồi.”
“Chỉ trong nháy mắt thôi sao?”
Lê Ứng bị sự ngơ ngác của tôi chọc cười. Anh nói:
“Ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Lần đầu gặp nhau, tôi cướp mất bình sữa của anh.
“Em biết Lục Văn Châu…”
“Lê Ứng, chúng ta.”
Anh hiếm khi nhắc đến cái tên này. Chúng tôi đã đạt được thỏa thuận là không nhắc đến trong những ngày này.
Nó như cái gai trong lòng chúng tôi, khi cố gắng lấy nó ra nhất
định sẽ chảy máu.
Thấy tôi lo lắng, anh xoa đầu tôi.
“Trước đây, anh thật sự rất ghen tỵ với Lục Văn Châu. Tại sao anh ấy không làm gì cả mà em vẫn thích anh ấy mà anh làm rất nhiều điều khác người như vậy, cũng không có cách nào thu hút sự chú ý của em.”
Khóe miệng tôi giật giật.
Thật ra là có thu hút.
Cả tuổi thanh xuân của tôi đều giành cho việc đối đầu với anh.
“Sau này anh càng ghen tỵ hơn. Anh ấy cứ như vậy ra đi. Anh hùng cứu mỹ nhân như trong tiểu thuyết. Anh ấy chẳng có lý gì cả, đến cơ hội cạnh tranh công bằng cũng không cho anh.”
“Em không thể buông bỏ, anh cũng vậy. Anh thật sự hy vọng trong tim em có anh, chỉ có anh thôi. Nhưng anh cảm thấy mình không biết xấu hổ khi muốn em quên đi Lục Văn Châu."
“Dao Dao, mai là ngày giỗ của Lục Văn Châu, em có muốn đi gặp anh ấy không?”
Cách tốt nhất để từ bỏ một mối quan hệ là trực tiếp đối mặt với nó.
Tôi đồng ý đến thăm Lục Văn Châu.
Đã là năm thứ 7 kể từ khi anh qua đời. Lần đầu tiên tôi gặp lại anh.
Tôi không dám. Mối tình đầu ấy kết thúc quá nhanh, trở thành vết sẹo trong lòng tôi.
Nó ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
27.
Khi tôi 6 tuổi, ba mẹ tôi ly hôn.
Tôi khóc van nài mẹ đừng bơ rơi tôi những mẹ chỉ dặn ba và tôi sống tốt, giữ gìn sức khỏe.
Đó là lần đầu tôi biết mình sẽ trở thành gánh nặng cho ai đó.
Khi tôi 8 tuổi, mẹ tôi qua đời vì ung thư. Từ giờ trở đi, trên đời này không còn ai quan tâm tôi nữa.
Lê Ứng và Lục Văn Châu đều là người bước vào thế giới tôi lúc đó.
Chỉ có Lục Văn Châu rất trưởng thành, tôi tin tưởng mà dựa vào anh ấy.
Sự phụ thuộc dần dần trở thành tình yêu.
Vào năm anh ấy mất, tôi như gục ngã, một lần nữa bị đẩy xuống vực thẳm.
Anh ấy đã mất khi cố cứu tôi.
Tôi cũng nghỉ chơi với Lê Ứng. Anh tức giận và không gặp tôi suốt một tháng.
Ba tôi có vợ mới, ông còn có một cậu con trai mới. Ông bảo tôi càng ít về nhà càng tốt, dì Sầm của con đang ở cữ, cảm xúc không ổn định.
Ở phía bên kia đại dương, tôi xé tấm vé về nước.
Bên ngoài đang là không khí náo nhiệt của đêm Giáng sinh. Mùa xuân đang đến gần.
Tôi cũng không phải người ngoan ngoãn. Khi mọi việc không như ý muốn, tôi sẽ làm đảo lộn cuộc sống của bọn họ.
Họ là gia đình ba người hạnh phúc. Dường như mọi người đều đang tiến về phía trước, chỉ là tôi tụt lại phía sau.
Tôi bắt đầu nghi ngơ liệu mình có được yêu hay không.
Tôi cảm thấy mình nên ở một mình, không làm phiền ai, không làm gánh nặng cho ai.
28.
Mộ của Lục Văn Châu rất sạch sẽ. Rõ ràng có người đến và dọn dẹp nó thường xuyên.
Vào lúc ấy, tôi biết mình đã buông bỏ được quá khứ.
Tôi dị ứng với phấn hoa nên chỉ có thể mang cho anh ấy một bó hoa giả.
Không khí ở nghĩa trang lạnh lẽo, gió lạnh lùa vào khiến tôi muốn khóc.
“Lục Văn Châu, em và Lê Ứng đến đây gặp anh. Em đã kết hôn với anh ấy.”
“Tô Minh Dao?”
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Lục Tư Kỳ đứng đó không xa, trên tay cầm một bó hoa giả. Cô ấy nhíu mày lại gần chúng tôi.
Tôi biết cô ấy ghét tôi.
Chắc cô ấy muốn tôi biến mất ngay lập tức.
Tôi vội vàng giải thích: “Xin lỗi, mình đi đây.”
Tay tôi bị cô ấy nắm lấy. Hoa giả được đặt trước mộ, cạnh bó hoa của chúng tôi.
“Tô Minh Dao, năm nào mình cũng ở đây chờ cậu”. Vì thế năm nào cũng có hoa giả.
“Nhưng cậu chưa bao giờ xuất hiện. Tô Minh Dao!”
Cô ấy nhìn tôi, cuối cùng không thể kìm được nước mắt: “Mình xin lỗi”
Cô ấy đợi rất lâu, muốn nói lời xin lỗi với tôi, xin lỗi vì hành vi trước đây của mình.
Cô ấy biết cái chết của Lục Văn Châu không phải lỗi của tôi.
Lúc đó vì quá tức giận nên mới làm vậy.
Sau đó lúc cô ấy hối hận thì tôi đã sang Mỹ và cắt đứt liên lạc với cô ấy.
Tất cả chúng ta đều quá nhát gan, không dám đối mặt.
Cô ấy lau nước mắt, nhìn Lê Ứng bên cạnh tôi.
“Mình nghe nói hai người đã kết hôn. Tô Minh Dao, cậu không định mời mình làm phù dâu trong đám cưới của hai người sao?”
Tôi cũng đùa với cô ấy: “Yêu cầu làm phù dâu cho mình rất khắt khe.”
“Tô Minh Dao.”
Đó là lần đầu tiền chúng tôi ôm nhau sau khi tuyệt giao.
Giống như khi chúng tôi còn là một đứa trẻ.
Cô ấy nói:
“Nếu anh trai mình biết chuyện, anh ấy nhất định sẽ nói: Tô Minh Dao, đừng để anh trở thành gánh nặng của em. Hãy dũng cảm tiến về phía trước. Em xứng đáng có được hạnh phúc.”
Một đám cưới hạnh phúc.
29.
Đám cưới diễn ra rất suôn sẻ.
Lục Tư Kỳ trở thành phù dâu duy nhất của tôi.
Lê Ứng xuất hiện trong bộ vest, giống như kết thúc của truyện cổ tích.
Trong truyện cổ tích, chàng hoàng tử trồng một vườn hoa hồng và chờ đợi công chúa của mình.
Nhưng công chúa dị ứng với phấn hoa. Vì thế vào ban đêm, hoàng tử nhổ hết cả vườn hoa.
Anh nói:
“Tô Minh Dao, hoa hồng không quan trọng. Nếu em không thích, anh sẽ thay đổi. Có hàng ngàn hàng vạn cách thể hiện tình yêu.
Ừm.
Vì thế, tôi đang cầm một đóa hoa hướng dương đã chín.
Nằm trong vòng tay anh, cắn hạt hướng dương và xem phim truyền hình.