Lễ hội náo nhiệt đến tận canh ba mới kết thúc, từng chiếc đèn lồng màu sắc khác nhau vẫn treo đầy thắp sáng dãy phố yên ắng.
Tại hoàng cung, ngự thư phòng vẫn còn sáng trưng ánh nến, Diệu công công nghe thấy tiếng chuông văng vẳng báo hiệu qua canh ba, hơi khom người nói " Bệ hạ, đã muộn rồi. Xin người chú ý long thể."
Nặc Phong đặt tấu chương đang xem dở qua một bên dùng tay nhéo nhéo ấm đường nhíu chặt, Diệu công công lập tức tiến tới giúp đế vương đấm bóp vai tiện thể bảo nội thị bưng lên một ly trà an thần.
Nặc Phong khoác tay " Không cần, trẫm muốn vào thiên điện nghỉ ngơi."
Thu quốc đất đai màu mỡ, rộng lớn, từ thủa ban sơ cũng đã trải qua vô số lần thay đổi triều đại nhưng người chân chính lo cho muôn dân sung túc chỉ có vị đế vương hiện tại - Nghĩa Yến đế, Nặc Phong. Lời đồ nói ba mươi năm trước vị này là quốc sư được tôn kính nhất Thu quốc, một lòng trung thành với triều đại trước đó nhưng vì nghi kị của tân đế quá sâu cử người đuổi giết Nặc Phong, Nặc Phong phẫn hận nổi dậy lật ngôi, xưng Nghĩa Yến đế. Nghe nói Nghĩa Yến đế xuất thân bần hàn nên rất hiểu nỗi khổ cực của nhân dân phải chịu nên Nghĩa Yến đế không xa hoa lãng phí, không tuyển tú lập phi, chỉ lập một vị hoàng hậu duy nhất lo cho truyện trong lục cung đúng là chuyện trước nay chưa từng có.
" Ra ngoài." Vừa bước chân vào thiên điện Nặc Phong đã đem tất cả nội thị đuổi ra, một mình hắn đứng ở thiên điện trống trơn lúc này mới cất tiếng.
Nặc Phong thầm nghĩ lần này không biết kẻ nào lại tới ám sát mình, kỹ năng ẩn thân không tồi chút nào, ngay cả hơi thở cũng không nghe rõ, nếu không phải Nặc Phong là tu sĩ kim đan kỳ e là khó phòng bị được. Nhưng khi một bóng người từ trên trần nhà đáp xuống, biểu tình lười biếng của Nặc Phong bỗng giãn ra hoá thành kinh ngạc vô thố, đồng tử co chặt lại gắt gao nhìn thân ảnh kia.
Con rối y tạo ra năm đó!
Đôi mắt không có u quang giờ linh hoạt hiển nhiên đã có linh hồn ngự trị bên trong, hai bàn tay của Nặc Phong nắm chặt lại ức chế sự run rẩy lan khắp toàn thân. Qua một lúc lâu hắn mới tìm lại được giọng nói của mình:
" Sư...tôn?"
Con rối trầm mặc gật đầu.
"..."
Không khí rơi vào im lặng vô tận, đến khi tiếng chuông canh tư vang lên Nặc Phong mới hít sâu một hơi, cơ thể căng chặt như dây cung đột nhiên thả lỏng, đôi mắt chứa đầy cảm xúc hỗn độn không phân rõ chỉ qua chớp mắt đã bình đạm trở lại, hắn khẽ cười " Quả nhiên tên Âu Thần Viên kia rất hận người."
Hận người đến mức có thể dùng một lần cơ hội cuối cùng để xử dụng Xích Hồn kéo người từ địa ngục về.
Cẩm Ngân hơi hơi nhếch môi có vẻ bất đắc dĩ, y dùng khẩu hình miệng nói với Nặc Phong ' Ngươi mấy năm nay sống thế nào?'
Nặc Phong nhận ra Cẩm Ngân đã không có đầu lưỡi, tươi cười trên mặt của hắn nứt ra " Mấy năm nay rất tốt, nhưng..."
Chỉ trong nháy mắt thân ảnh của hắn biến mất đồng thời một bàn tay lạnh băng bóp chặt lấy cổ Cẩm Ngân ' rầm' một cái đem cả người y đập xuống nền gạch xanh hiện lên vết nứt vỡ, Cẩm Ngân đau đến hút khí lạnh, đôi mày nhíu chặt nhìn Nặc Phong.
Lực đạo mạnh tới nỗi chỉ cần động nhẹ có thể bẻ gãy cổ y nhưng trong mắt của hắn không có bất cứ thứ gì.
Không có kích động, không có bi thương...
Cũng không có...
Yêu...?
Hoàn toàn không có gì cả...?
Trong lòng Nặc Phong hiện tại đã không có chỗ cho Cẩm Ngân.
Ban đầu cũng đã đoán được, sao vẫn cảm thấy bi thương?
Năm đó nhìn người mình cho là kính ngưỡng, cho là người yêu chết đi ngay trước mắt hắn thật sự phát điên. Hắn lao đầu vào luyện chế con rối cùng thuật pháp chỉ để gọi một tia tàn hồn của y, hắn không tin y cứ như vậy tiêu thất trong thiên địa. Hắn dùng mười năm chế tạo ra con rối, đầu tóc bù xù không tắm rửa đầy mùi chua thối như một tên ăn mày cả ngày lẩm bẩm về thuật chiêu hồn và con rối vậy mà chỉ cách một bước cuối cùng con rối lại bị Âu Thần Viên cướp đi.
Lúc ấy Nặc Phong bình tĩnh đến kỳ lạ, hắn sửa sang lại bản thân, quay trở lại Thu quốc dùng quyền lực bỏ bê bấy lâu lật đổ tên hoàng đế ngày ấy đã phái người đuổi giết mình để mình chậm trễ thời gian cuối cùng gặp mặt sư tôn. Hắn dùng thập đại tông hình tra tấn tên hoàng đế đó một vòng, lại dùng dược liệu tốt nhất chữa trị cho gã ta nhưng cảm xúc cuồng bạo vẫn không phát tiết được ra ngoài. Hắn muốn chém giết, muốn bạo nộ nhưng thứ đạo đức cắm rễ sâu vào tiềm thức nói với hắn không thể tổn thương sinh linh vô tội, vậy hắn có tội sao? Vậy nên hắn quay qua người đã biến hắn trở nên như vậy, loại tình yêu được xây dựng từ tín ngưỡng cùng sự ỷ lại bỗng chốc trở thành phẫn hận tuột độ.
Nặc Phong hận Cẩm Ngân không biết phản kháng, hận y không biết tự cứu chính mình, hận y khiến bản thán yêu y rồi y lại không chút luyến tiếc rời khỏi dương thế....
Mỗi một hành vi trong quá khứ phóng đại lên vô số lần.
Nhưng mà so với hai người kia, tâm tư của Nặc Phong vẫn có gì đó đơn thuần. Do vậy, hắn làn được một thứ hai người kia vĩnh viễn không làm được.
Hắn chọn quên đi Cẩm Ngân.
Hắn buông tha đoạn cảm tình này.
Vốn tưởng sẽ rất khó khăn, nhưng rồi qua mười năm, lại mười năm, chính sự liên miên đêm ngày cùng với nữ nhân ôn nhu xuất hiện trong cuộc đời hắn dần dần trong trái tim của Nặc Phong, Cẩm Ngân từ một bóng hình khắc cốt ghi tâm dần dần bị đẩy ra ngoài.
Hai người hiện tại kề sát nhau nhưng bức tường vô hình giữa họ dài như vạn dặm.
Không thể chạm được, không bước qua được...
Cẩm Ngân từ đời trước đến đời này đều chưa từng động tâm, mà Nặc Phong cũng nhận ra thứ tình cảm mình dành cho Cẩm Ngân đều do khao khát tình thân cùng ỷ lại tạo thành, nếu như khi đó hắn có thể phân biệt rõ ràng thì loại tình cảm ấy sẽ vĩnh viễn dừng ở tôn trọng tình sư đồ bình thường.
Cẩm Ngân biết rất rõ điều này.
Y biết một ngày nào đó nếu Nặc Phong chưa lún sâu, vén ra chấp nhất của bản thân thì loại quan hệ ái muội này sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nặc Phong tâm ý hào hùng, trong tâm chứa muôn vần chúng sinh, mà Cẩm Ngân chỉ là một giọt nước trong biển rộng mênh mông ấy.
Nhưng y không hối hận vì tạo ra đoạn nhân duyên hoang đường này.
" Dập đầu lần thứ nhất, công ơn nuôi dưỡng của sư tôn nặng như núi sâu như biển, đệ tử vĩnh viễn khắc ghi"
" Dập đầu lần thứ hai, đệ tử không phân biệt được đúng sai luân lý làm chuyện tổn hại sư tôn, đáng chịu phỉ nhổ."
" Dập đầu lần thứ ba, sư tôn giúp đệ tử nhìn thấu hồng trần tạo phúc cho muôn dân."
Cẩm Ngân nhìn Nặc Phong quỳ sụp trên đất cũng chắp tay khom người làm một lễ bái.
Từ nay về sau, mỗi người một ngả.
Người nắm giang sơn vạn đào nguyên.
Ta về với cát bụi hồng trần.
Không cầu tình xưa chỉ mong đừng quên nghĩa cũ.
Lúc Cẩm Ngân rời khỏi hoàng cung mặt trời cũng vừa mới nhô lên. Y không màng đến việc che dấu hành tung, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía bắc, Âu Thần Viên nhận được tin tức cũng hứng trí bừng bừng dẫn người đuổi theo. Ngoài ý muốn là Cẩm Ngân cũng không đi xa.
Thân ảnh đơn bạc lướt qua gió tuyết phần phật buốt giá không chút trở ngại lên thẳng đỉnh núi. Gió lốc cuốn bụi tuyết thành từng trận dày đặc không thôi, Cẩm Ngân đứng ngẩn ngơ ở đó nhắm hai mắt lại. Y dùng thần thức dò tìm xung quanh, dần dần bao trùm phạm vi cả đỉnh núi. Dùng thần thức ở phạm vi rộng rất khó khăn, sắc mặt của Cẩm Ngân tái nhợt như giấy sáp nhưng khi chạm đến một mảnh linh hồn nào đó trên khoé môi lại vẽ lên nụ cười.
Là Hữu Tư Tuyệt.
Nặc Phong nói, năm đó Hữu Tư Tuyệt ôm xác của y tuẫn tình tại ngọn núi tuyết này.
Thằng nhóc đó không điên bằng Âu Thần Viên, không lý trí như Nặc Phong nhưng cố chấp không ai bằng.
" Sư tôn, con sẽ trân trọng người."
" Sư tôn, con muốn người."
" Sư tôn, nếu người xuống địa phủ, hãy chờ ở bờ Vong Xuyên một chút, con sẽ lập tức tới. Hoặc tốt nhất là con chết trước, như vậy con có thể đứng đó chờ người"
Chờ...ta?
Cẩm Ngân ôm mảnh tàn hồn kia vào lòng khẽ nói " Ta..chưa từng hứa với ngươi bất cứ điều gì, cũng chưa từng đáp lại.."
" Ngươi vẫn đang đứng ở bờ Vong Xuyên chứ?"
' Ting'
Nặc Phong đang cùng các đại thần nghị luận về khoa thi đột nhiên cơ thể cứng đờ.
" Bệ hạ? Bệ hạ?"
Nặc Phong mặc cho những tiếng gọi không ngừng vang lên, ánh mắt hắn dán chặt vào ngón tay út của mình. Tơ hồng...biến mất?
Tơ hồng chú định ái nhân, người không còn, tơ không còn.
Mà lúc Âu Thần Viên tới được đỉnh núi, sương tuyết đã tan đi chỉ còn lại một con rối nằm trên đất.
Âu Thần Viên nhìn con rối rất lâu cuối cùng dùng chân đạp nát nó thành tro bụi, đám thuộc hạ thấy hành động của hắn thì kinh hãi " Chủ nhân?"
Âu Thần Viên xoay người đi " Đã không có linh hồn, vô dụng."
Ngươi nghĩ chết lần nữa sẽ thoát khỏi ta sao? Mơ thật đẹp.
Không biết mọi chuyện sau này phát triển ra sao. Giang hồ lớn mạnh sóng sau xô sóng trước, nhân tài lớp lớp xuất hiện, cao thủ ngày càng già đi. Những câu chuyện truyền miệng hay dã sử cũng đã biến đổi thương thời gian.
Chỉ có truyền thuyết dã sử ngàn năm không đổi 'Nghĩa Yến Đế của Thu quốc nổi danh là minh quân, thống trị giang sơn suốt hai trăm năm dân chúng chưa than vãn. Sau này Nghĩa Yến Đế qua đời không mai táng ở hoàng lăng mà được chôn cất ở một ngọn núi vô danh nào đó cách Thu quốc rất xa, nghe nói trước khi qua đời Nghĩa Yến Đế ôm chặt bức hoạ của một người, khoé môi nở nụ cười im lặng an giấc ngàn thu.'