Mọi người ai cũng bắt đầu trò chuyện theo đề tài, chỉ có anh Phùng và Bạc Băng là cùng nhau nói chuyện phiếm, thao thao bất tuyệt.
Anh Phùng nói với cô:
“Háo sắc chính là bản tính trời sinh của đàn ông!”
“Đàn ông lúc nào cũng thích phụ nữ đẹp! Cái gì đẹp ai mà không thích?”
“Nhưng mà Trương Bá Chi dù rất xinh đẹp cũng chỉ có thể để ngắm thôi…”
“Người phụ nữ mà đàn ông thực sự muốn kết hôn, vẫn là người có thể cùng mình khóc, cùng mình cười…”
“Cho anh mười người đẹp, cũng không bằng cám bã nhà anh… Phụ nữ đẹp ở đâu cũng có, nhưng cô ấy chỉ có một, đánh mất rồi sẽ không bao giờ tìm lại được…”
Bạc Băng gật đầu liên tục: “Anh sẽ không bao giờ tìm được một người phụ nữ nào tốt với anh được như chị Phùng!”
Anh Phùng còn nói:
“Rất nhiều người nói Diệp Chính Thần đào hoa, gặp người nào cũng yêu. Anh quen cậu ấy đã hơn hai năm. Thật sự là anh có thấy cậu ấy thường xuyên giúp phụ nữ sửa chữa đồ gia dụng, mời phụ nữ ăn cơm, chở phụ nữ trên đường…”
Bạc Băng lại liên tục gật đầu: “Em biết!”
Anh Phùng lắc đầu: “Em vẫn không biết: Lúc anh đến Nhật Bản là vào mùa đông, một câu tiếng Nhật cũng không biết nói, đường đi cũng không biết rõ, một sinh viên lớp dưới đưa anh đến nhà trọ. Hôm đó anh gặp được Diệp Chính Thần, cậu ấy đưa cho anh một chiếc điện thoại cũ, bảo anh khi gặp khó khăn thì gọi cho cậu ấy. Cậu ấy giúp anh mang hành lí vào, thấy trong phòng anh chỉ có tấm chiếu trải giường, cậu ấy liền về phòng lấy cho anh một tấm thảm lông. Cậu ấy giúp anh mua vật dụng hằng ngày, giúp anh mua thức ăn. Cậu ấy còn lái xe đưa anh đi đây đi đó, chỉ dẫn cho anh biết những nơi có thể mua được đồ điện giá rẻ, nơi nào có thể mua được thức ăn ngon, nơi nào là trung tâm mua sắm, nơi nào là chính quyền trung ương… Cậu ấy cho anh ID card, giúp anh làm thủ tục cấp visa cho chị Phùng…”
“Khi bà xã của anh đến Nhật Bản, cậu ấy mời bọn anh ăn cơm… Không có việc gì cũng chạy đến phòng bọn anh dùng bữa.”
“Anh ngã bị thương ở chân, cậu ấy mỗi ngày đều đến cõng anh đi học, cõng anh đi bệnh viện kiểm tra…”
Chất men có nhiệt độ mát lạnh như lon bia Bạc Băng đang cầm trên tay chuyển thành nóng bỏng lan truyền toàn thân, máu trong người cô sôi sùng sục, từng mạch máu như muốn vỡ tung ra!
Anh Phùng giễu cợt nhìn thoáng qua hướng của Tần Tuyết: “Chẳng lẽ cậu ấy thích anh?! Bọn anh có cùng chân?!”
“…” Bạc Băng gượng cười.
“Đôi khi, đánh giá đàn ông không nên nhìn vẻ bề ngoài, đừng nên tin người đó nói gì, càng không nên tin lời người khác nói.” Anh Phùng nói: “Cậu ấy không cần biết mọi người đánh giá cậu ấy như thế nào, chỉ hy vọng… Em biết cậu ấy là dạng người gì!”
Bạc Băng say, chính cô tự uống bia làm mình say khướt!
May mắn là khả năng uống bia của cô không tốt, chất lượng bia như thế nào đối với cô cũng không thành vấn đề.
Bạc Băng không khóc cũng không gây rối, cô chỉ nhìn anh Phùng cười ngây ngô rồi liên tục gật đầu.
Lúc Diệp Chính Thần trở về, Bạc Băng vẫn đang cười một cách vô tư, cô cầm ly bia lên nói: “Anh Phùng, tới đây! Em và anh uống một ly!”
Diệp Chính Thần vung tay lên, giật lấy ly bia trong tay cô: “Anh uống thay em!”
Bạc Băng mơ màng chớp mắt, gương mặt khá giận dữ của Diệp Chính Thần lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, làm đầu óc cô choáng váng.
Cô nắm lấy vạt áo anh, ngốc nghếch cho rằng như vậy hình ảnh của anh sẽ không lắc lư nữa: “Anh về rồi à?”
Diệp Chính Thần không để ý đến cô, dùng tiếng Nhật nói với nhân viên phục vụ: “Lấy thêm năm bình sake và mười lon bia!”
Lâm Duệ chỉ vào anh Phùng, cười hả hê khi thấy anh Phùng gặp họa: “A, cậu chết chắc rồi!”
Sau đó chuyện gì xảy ra Bạc Băng không nhớ rõ lắm.
Cô mơ hồ nhớ được vài đoạn, cô chỉ nhớ anh Phùng uống quá nhiều, ngã gục trên bàn không thể đứng dậy.
Cô kiên trì nắm lấy rồi lay mạnh anh Phùng: “Anh Phùng, đừng ngủ mà, chúng ta phải trò chuyện thêm một lát nữa.”
Sau đó, Lâm Duệ cõng anh Phùng đi mất.
Diệp Chính Thần muốn dẫn cô đi, cô vẫn ngồi ở bàn đùa nghịch: “Em không đi! Anh Phùng… Anh đừng đi, em và anh còn chưa nói hết mà! Sau khi anh ngã bị thương thì thế nào? Anh nói thêm một chút nữa đi…”
Những việc xảy ra sau đó, Bạc Băng nhớ rõ ràng nhất chính là.
Cô ghé vào lưng Diệp Chính Thần, liên tục cằn nhằn: “Anh là người tốt, anh đối xử với ai cũng tốt… Có người hiểu anh, có người không hiểu anh… Không sao… Em hiểu… Em hiểu là được rồi!”
“Sư huynh, sao anh không ra xe?”
“À! Đúng rồi, uống rượu không thể lái xe!”
Trên đường đi anh không nói chuyện, có thể đoán rằng anh đang cảm thấy cô rất phiền!
Cô nói không ngừng:
“Sư huynh, có cơ hội anh mượn một bộ quân phục mặc đi.”
“Em muốn cởi từng cúc áo cho anh, từng cúc, từng cúc, cởi cho anh…”
“Em muốn cởi quân phục cho anh, cởi bỏ sự trang nghiêm thiêng liêng của nó…”
“À, thật sự là lúc anh mặc áo blouse trắng trông cũng rất thiêng liêng… Có cơ hội em cũng muốn thử xem…”
Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa: “Em im lặng chút đi.”
Cô vùi đầu vào hõm vai anh khóc, nước mắt thấm ướt cổ anh.
“Sư huynh, em thật sự rất thích anh! Nếu có một ngày em và anh chia tay, có lẽ em sẽ rất nhớ anh, nhớ anh cả đời!”
Anh vẫn không nói lời nào, cô nói tiếp: “Anh đừng bao giờ nhớ em! So với em, phụ nữ xinh đẹp nơi nào cũng có…”
…
Cuối cùng trong ký ức, rất mơ hồ…
Cô ngờ ngợi nhớ, anh mang cô về phòng, đặt cô lên giường, đưa vào miệng cô rất nhiều thứ nước chua chua nồng nồng.
Uống xong, dạ dày đang quặn đau của cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau đó, anh điên cuồng xé rách quần áo của cô, cô cũng kéo quần áo anh…
Anh điên cuồng cắn lên cổ cô, lên ngực cô, lên đùi cô. Cô cũng cắn vào bờ vai của anh, vào cánh tay anh, vào cả xương sườn anh…
Anh điên cuồng xông vào cơ thể cô…
Bạc Băng ngẩng đầu lên, thân người cô ưỡn cong như hình cánh cung, tiếng rên rỉ vang khắp màn đêm.
Cô và anh cứ làm đi làm lại làm đến long trời lở đất, bên ngoài cửa sổ, cây anh đào dao động, rơi rụng nhưng lại đẹp rực rỡ.
Chất cồn làm tê liệt toàn bộ tri giác của cô, toàn thân cô bủn rủn, mệt mỏi để anh dày vò thân thể hết lần này đến lần khác, cô xoay người, đầu óc choáng váng.
Bạc Băng cười rồi khóc…
Cô nói: Sư huynh, em yêu anh!
Cô đã yêu một người không bằng cầm thú!
…
Cả đời Bạc Băng uống rượu không quá ba lần.
Lần đầu tiên, là hôm tốt nghiệp đại học, trong buổi tiệc chia tay, cô say, ôm bạn cùng phòng khóc một trận.
Ngày hôm sau đầu đau như muốn vỡ ra, Bạc Băng thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Đây là lần thứ hai, cảm nhận được khắc sâu vào tâm trí cô chính là: Đời người đôi lúc không chịu được một lần say mê!
Cô tình nguyện mỗi ngày say mê chết trong lòng anh, không cần tỉnh lại!
Lần thứ ba…
So với đêm nay, anh còn điên cuồng hơn, cũng cầm thú như thế mà đặt cô lên giường.
Đem cô cắn thành những mảnh vụn.
Bạc Băng không còn sức lực để phản kháng anh, cô nhìn anh, nhìn xem anh không bằng cầm thú như thế nào.
Anh thật sự như thế.
Tay anh mạnh mẽ đặt lên đầu gối cô, nhanh chóng tách hai chân cô ra…
Rất đau, so với lần đầu tiên còn đau hơn!
Thế giới đang lay động của cô đột nhiên trầm xuống, chìm vào đáy biển, không còn cảm giác, cô cảm nhận được từ nay cô sẽ bị chết chìm trong cái thế giới đó.
Từ đó về sau, cô cai rượu triệt để!
Không bao giờ uống rượu nữa!!!
***
Hoan lạc, phóng túng cùng với say rượu, sau khi tỉnh lại cảm nhận duy nhất của Bạc Băng là đầu đau như muốn vỡ ra, dạ dày co thắt, ngoài ra cô cảm thấy như xương cốt không còn tồn tại trong cơ thể mình nữa, cả người ê ẩm mệt mỏi.
Cô ấn ấn huyệt Thái Dương mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là bức rèm màu xanh nhạt được kéo kín, hoàn toàn không có một khe hở.
Một cảm giác lo lắng dần hình thành từ đáy lòng Bạc Băng. Bởi vì chỉ có phòng của Diệp Chính Thần mới có bức rèm màu xanh nhạt như thế này, cho dù là đêm hay ngày, không ngờ là nhanh đến thế.
Bạc Băng nhớ lúc anh bị thương, cô giúp anh quét dọn phòng, thuận tay vén bức rèm lên, để ánh nắng chiều gay gắt chiếu vào phòng anh.
Anh lập tức kéo bức màn lại, che kín không còn khe hở.
Cô hỏi anh tại sao.
“Thói quen.” Anh nói.
“Thói quen không thấy ánh sáng?”
Anh nở nụ cười, đôi mắt híp lại thành một đường hẹp dài, khiến trong lòng người khác không khỏi lo sợ mà liên tưởng đến nụ cười đen tối phóng túng: “Thói quen làm những chuyện không có ánh sáng à?”
Nếu như lúc đó không phải anh đang bị thương một tay, có lẽ cô sẽ sợ đến mức tung cửa mà tháo chạy.
Lúc ấy, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ tỉnh giấc trong phòng của anh…
Nhìn xung quanh phòng, cô thấy Diệp Chính Thần đang ngồi trước laptop chăm chú xem tư liệu tiếng Nhật.
Tay phải anh đặt lên con chuột, ngón tay anh không trượt bánh xe trên đó, mà nhẹ nhàng click chuột, thong thả nhưng có tiết tấu…
Bạc Băng chống hai tay lên giường ngồi dậy, cố gắng không phát ra tiếng làm kinh động đến Diệp Chính Thần đang ngồi trước máy vi tính.
Bắt đầu từ tháng tư, sau khi khai giảng học kì mới, giáo sư Tanaka tạo áp lực cho anh rất lớn, nào là thực tập lâm sàng, xem tư liệu, viết bài phát biểu… Những công việc này cứ quấn lấy anh, làm anh cực kì mệt mỏi.
Nhưng anh vẫn không hề than phiền, cũng không hề bực bội, không cần biết giáo sư giao cho anh bao nhiêu việc, anh đều cố gắng hoàn thành tốt nhất, hoàn mỹ nhất.
Chỉ có Bạc Băng biết, anh thật sự rất mệt.
Cô kéo nhẹ tấm chăn, tiếng ma sát rất nhỏ vang lên kinh động Diệp Chính Thần.
“Tỉnh rồi à.” Diệp Chính Thần thấy cô thức dậy, lấy ly trà xanh trên bàn mang đến cho cô, xoa xoa trán của cô: “Em có đau đầu không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Bạc Băng kéo cao chiếc chăn lên, che đậy phần lớn cơ thể, chỉ để lộ đôi vai: “Đau, toàn thân em đều đau.”
“Uống một chút đi.” Anh đưa ly trà lên miệng cô.
Bạc Băng uống một hớp, nước trà có mùi vị chua chát, bằng nhiều năm kinh nghiệm học y, cô biết đây không phải là nước trà bình thường: “Thuốc à?”
“Ừ, thuốc giải rượu và làm dịu cơn đau. Ngoan nào, uống đi.”
Anh đối xử với cô như một đứa trẻ, dùng lời nói dịu dàng để dỗ dành cô, sự dịu dàng của anh có thể ghìm chết cô.
Làm bệnh nhân của anh, đừng nói thuốc đắng, uống chất arsenic(1) cô cũng chấp nhận.
(1) Arsenic: một chất có trong thiên nhiên, dùng nhiều có thể gây ra bệnh ung thư, thậm chí là tử vong.
Anh tỏ vẻ rất hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của cô, anh khen thưởng cô bằng một nụ hôn lên trán. Đúng lúc đang ngọt ngào nhất, điện thoại của anh vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
“Anh nói chuyện điện thoại một lát.” Diệp Chính Thần cầm điện thoại bước ra ban công, mặc dù anh nói rất ít, nhưng vẻ mặt của anh lại vô cùng chăm chú, lúc này so với vẻ mặt thường ngày, anh như một con người khác.
Rất nhanh sau đó anh trở lại, vội vàng thu dọn một số đồ dùng: “Nha đầu, anh có việc gấp, phải đi Tokyo một chuyến.”
“Ờ, khi nào anh đi?”
“Bây giờ.” Anh cầm đồ dùng vừa thu dọn bước vội đến cửa, không nán lại dù chỉ một phút.
“Gấp như vậy… Anh ăn sáng xong hẵng đi.”
“Không được.” Anh đi đến cửa, sau đó lại quay lại, hôn nhẹ vào trán cô: “Anh sẽ trở về nhanh thôi.”
Anh không cho cô biết anh đi vì việc gì, Bạc Băng cũng không hỏi. Nếu anh muốn nói, thì tự nhiên anh sẽ nói, nếu anh không muốn nói, cô hỏi chỉ làm anh khó xử. Cô thu dọn phòng hộ anh, khóa kỹ cửa, sau đó đến phòng nghiên cứu, làm những công việc phải làm.
Cứ nghĩ anh sẽ trở về sớm, nhưng không ngờ là đã hơn ba ngày vẫn không thấy anh đâu. Bạc Băng điện thoại cho anh, anh cũng không nhận máy, thỉnh thoảng còn tắt máy, cô có một cảm giác mơ hồ như có việc gì đó đang xảy ra.
Những lúc tâm trạng cô khẩn trương, chu kì kinh nguyệt luôn bị rối loạn, không sớm thì trễ, lần này cô có sớm một tuần.
Một mình cô ở phòng trọ, bụng dưới râm rỉ đau đớn, cô không để tâm đến mà vẫn xem tư liệu, ôm máy tính ngồi trên giường xem lướt qua một số trang web.
Đang chăm chú xem dự báo thời tiết trên trang web Yahoo, Bạc Băng vô tình thấy trong mục bản tin mới trên báo Yahoo có một tin nói rằng ba ngày trước, tại khu phố Shinjuku của Tokyo phát hiện hai xác chết, vẫn chưa xác định được thân phận, chỉ biết họ đều là người Trung Quốc, giới tính nam, visa đã quá thời hạn, trước mắt thi thể sẽ được giao cho đại sứ quán Trung Quốc xử lý.
Trong bản tin còn nói thêm, sự việc lần này rất có khả năng là do các bang phái ở Shinjuku tranh giành quyền lực.
Nghĩ đến Diệp Chính Thần đang ở Tokyo, Bạc Băng không khỏi lo lắng, cô điện thoại cho anh một lần nữa, rất lâu sau anh mới nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia rất ồn ào, có tiếng khóc chói tai của phụ nữ, nghe qua rất lạnh lẽo.
Từ huyệt Thái Dương của cô truyền đến một cơn đau kịch liệt, Bạc Băng nhẫn nại không hỏi người phụ nữ đó là ai.
“Anh đang ở đâu vậy?” Cô cố gắng để âm thanh phát ra thật bình tĩnh.
“Bây giờ anh có chút việc, lát nữa anh sẽ điện thoại lại cho em.” Nói xong anh cúp máy, hoàn toàn không giải thích gì thêm.
Bạc Băng cảm thấy khó chịu, cô bực bội tắt luôn nguồn điện thoại, quyết không quan tâm đến anh nữa.
Xem tư liệu được một lát, Bạc Băng nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ tối, cảm thấy đói bụng, cô ngồi dậy đun nước sôi, muốn uống cà phê để tinh thần tỉnh táo hơn.
Cà phê vừa được pha xong, cô đang chuẩn bị uống thì nghe thấy bên ngoài ban công vang lên tiếng động, chưa kịp quay đầu lại, thì đèn bỗng nhiên tắt, phòng cô trở nên tối om. Thị giác của cô vẫn chưa kịp thích ứng với sự bao trùm bất ngờ của bóng tối, thì ngay tức khắc có một luồng khí lạnh xông vào người cô, ngay sau đó có một người ôm cô từ phía sau, quần áo người đó lạnh như băng, có một vài nơi bốc lên mùi máu tanh nồng đậm…
“Á!” hai tiếng cứu mạng vẫn chưa kịp thét lên thì miệng của cô đã bị người đó bịt lại.
Chưa bao giờ Bạc Băng gặp phải chuyện như thế này, cô hoảng sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, tất cả các cơ quan cảm giác như bị đình chỉ hoạt động, cô chỉ còn lại một bản năng duy nhất là cố gắng giãy dụa trong bóng tối, kéo xé. Nhưng sức lực của đối phương vượt xa sức cô, một tay ôm lấy cô ném lên giường.
Bạc Băng hoảng sợ đến mức đầu óc choáng váng, cô cố gắng giữ bình tĩnh, người đó lập tức đè lên người cô, xé rách áo ngủ của cô…
Một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan truyền trên phần da thịt đang để trần, rồi chạy dọc trên cơ thể xuống lòng bàn chân cô, Bạc Băng như rơi vào cơn ác mộng, cô gấp gáp đến mức ngay cả kêu cũng không ra tiếng. Bàn tay lạnh lẽo đang mơn trớn trên da thịt cô, đôi môi điên cuồng áp lên môi cô…
Lúc hương vị và hơi thở quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng cô, Bạc Băng mới bừng tỉnh từ cơn hoảng sợ, cô khôi phục lại sự bình tĩnh.
Người đàn ông đáng ngét này, điện thoại thì không chịu nói chuyện, bỗng nhiên xuất hiện như vậy để hù dọa người ta.
Bạc Băng tức giận đến mức đập mạnh vào ngực Diệp Chính Thần, sau đó lại mạnh mẽ ôm lấy anh, hôn trả anh một cách nhiệt tình, hôn đến mức ngạt thở, cô và anh mới quyến luyến tách môi.
“Anh còn biết trở về à? Em tưởng anh đang bận rộn chơi đùa với người phụ nữ khác, sớm quên em không còn một chút nào rồi chứ.”
“Em còn nợ anh học phí bổ túc vẫn chưa trả, làm sao anh có thể quên được?” Môi anh trượt xuống phía dưới, hôn lên ngực của cô, môi lưỡi anh mút lên nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cô. Một luồng nhiệt chạy dọc theo người cô, suýt chút nữa cô không khống chế được bản thân.
“Nhớ anh không?” Anh hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
“Nhớ. Nhưng mà…” Tay cô nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị xé rách phần còn lại của chiếc áo ngủ trên người cô, trong bóng tối, bàn tay còn lại của cô đang lần trên những đường nét mơ hồ trên cơ thể anh: “Không được… Hôm nay em có ‘người quen’ đến thăm.”
“Người quen? Người quen nào?” Anh nhất thời vẫn chưa hiểu ra vấn đề, bàn tay anh lần xuống phía dưới tìm kiếm, đồng thời cũng khiêu khích tâm trí đang dao động của cô, suýt chút nữa cô không thể khống chế được bản thân.
Lúc gần đến khu vườn u mật của cô, tay anh lần vào giữa đùi cô, khi anh chạm vào miếng băng vệ sinh dày cộm, bàn tay anh bất chợt cứng lại.
Cuối cùng anh đã hiểu được, tay anh rút ra, bất đắc dĩ mà hỏi cô về “người quen”: “Không phải vài ngày nữa mới đến sao?”
“Không phải lúc nào cũng đúng. Lần này sớm vài ngày.”
Anh buông tay, thở dài: “Anh đi tắm nước lạnh đây.”
Khi Diệp Chính Thần tắm xong bước ra, Bạc Băng đã thay quần áo khác, nấu cho anh một bát mỳ cay Thành Đô. Nhìn anh đang ăn như hổ đói, bao nhiêu buồn bực trong lòng Bạc Băng đều tan biến hết, nếu một người không bận đến mức tối mày tối mặt thì không thể nào để bản thân đói đến như vậy.
“Anh ăn từ từ thôi.” Cô đưa ly nước cho anh: “Rốt cuộc là anh đi Tokyo, hay là đi Ethiopia?”
Anh vẫn đang cắm cúi ăn, đương nhiên đối với loại đề tài này anh sẽ không muốn trả lời.
Bạc Băng chuyển sang một chủ đề khác hay hơn: “Em xem tin tức, nói là ở khu Shinjuku Tokyo có hai người Trung Quốc chết, anh có nghe nói không?”
Trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì, nhưng mì được kẹp trên đũa thì rơi xuống: “Ừ, anh có nghe nói.”
“Là hội người Hoa ở Nhật Bản báo thù sao?”
Diệp Chính Thần giương mắt nhìn cô, rất hiếm khi thấy được ánh mắt xâu xa như vậy của anh: “Em nghe ai nói?”
“Tin tức Yahoo nói.”
“À, đều là tin đồn, cụ thể là chuyện gì đó xảy ra, anh cũng không rành lắm.” Trực giác của phụ nữ nói cho Bạc Băng biết, Diệp Chính Thần nhất định có chuyện giấu cô, nhất định là có.
Ăn xong, cô cởi áo và trèo lên giường, anh bước đến đứng bên cạnh giường, kéo chăn đắp kín người cô: “Lát nữa anh sẽ trở về ngủ cùng em.”
“Đừng đi.” Tay cô nắm chặt tay anh, dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn anh: “Em nhớ anh…”
Anh thở dài một hơi, xốc chăn lên vào nằm cạnh cô.
Bạc Băng nhanh chóng co người vào lòng anh, để mùi hương của anh vây lấy người cô. Có một vài thứ khi đã nếm qua thì sẽ nghiện và không thể từ bỏ…
Anh không nói lời nào, nhanh chóng vòng tay ôm cô, hương vị của anh bao quanh người cô, cảm giác này đặc biệt rất an toàn.
Cô nhẹ nhàng đưa tay sờ lên mặt anh, xương gò má anh đang gồ lên: “Sư huynh, anh làm sao vậy? Tâm trạng anh không được tốt à?”
“Không có.” Anh trả lời một cách qua loa.
Anh không muốn nói, Bạc Băng cũng không muốn truy hỏi. Cô nhắm mắt lại.
Hai thân thể cọ xát, từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô hòa vào những đường cong gập ghềnh trên cơ thể anh. Áp sát, gần sát, tay anh tìm đến ngực cô, tiếp theo môi anh lại bao trùm lên ngực cô, tiếp đó… Người anh đè lên người cô.
Hơn mười phút sau, cả hai ngồi dậy, cố gắng hồi phục lại hô hấp đang rối loạn…
Anh lại xuống giường.
“Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi.
“Tắm.”
Bạc Băng lau lau bầu ngực đang ươn ướt, là đêm đầu mùa hạ, không khí rất khô nóng sao. Cô nhớ không rõ anh đã tắm đến lần thứ mấy rồi trở về, anh ngồi cách xa giường cô: “Vi khuẩn em nuôi thế nào rồi?”
“Đừng hỏi nữa, lại chết nữa rồi, em chưa bao giờ thấy loại vi khuẩn nào khó nuôi như vậy.”
“Là loại vi khuẩn nào?”
“Phó giáo sư nói đây là nghiên cứu mới của bọn họ chế tạo ra một loại vi khuẩn ức chế tế bào ung thư.” Cô cũng không biết là loại vi khuẩn nào, tóm lại rất khó nuôi dưỡng, cô đã cố gắng làm theo tất cả sự chỉ dạy của giáo sư để tạo ra môi trường sống tốt nhất, nhưng vẫn không thể nuôi dưỡng được.”
“Em lấy bài viết thực nghiệm đưa anh xem.”
“À.” Bạc Băng bò xuống giường lấy máy vi tính đưa cho anh, cẩn thận thuật lại quá trình thực nghiệm cho anh nghe.
Đêm không ngủ, cô và anh ngồi ở trên giường thảo luận vấn đề học tập. Không biết trời sáng từ khi nào, một vài tia nắng ban mai đang phát ra ánh sáng hư ảo…
Bạc Băng lẳng lặng co người ngủ trong lòng anh, nửa đêm, anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô, mồ hôi lạnh trên trán anh toát ra liên tục.
“Cậu cố gắng kiên trì một chút…” Anh vẫn nhắm mắt, nói lời mê man vì nằm mộng.
Bạc Băng ngồi dậy, đẩy người anh: “Sư huynh, anh làm sao vậy?”
Diệp Chính Thần cau mặt, nhíu chặt đôi mi, anh vẫn chưa tỉnh lại, miệng anh cứ lặp đi lặp lại một câu.
“Nha đầu, em phải tin anh!”
“Em tin anh, em vẫn luôn tin.”
Nghe câu trả lời của cô, anh bình tĩnh trở lại, buông tay cô ra.
Bạc Băng dựa sát vào lòng anh, gối đầu lên bờ vai anh, tay đặt lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập nặng nề của trái tim anh.
Cô tin anh, nhưng có thể anh không tin cô, bất kì điều gì anh cũng không nói với cô!
Tình yêu mà không có sự tin tưởng, những hứa hẹn sẽ như lâu đài được xây bằng cát, dù rất xa hoa, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.