Sắc trời càng ngày càng tối, bên ngoài đèn đường, đèn xe đều sáng.
Tại Đại Bản, đèn có nhiều bao nhiêu, thế nhưng vắng xe, thành thị trở nên lạnh lung bởi vì yên lặng.
Duy độc chỗ cửa hàng chúng tôi ngồi, không khí dị thường náo nhiệt.
Ra nước ngoài mới biết được: có địa người Trung Quốc, mới có tiếng cười không kiêng nể gì, có vị tình cảm!
Trong cửa hàng, đèn đều bật sang, ánh sang màu xanh nhạt chiếu xuống hai má trắng như tuyết hơi ửng hồng của Tần Tuyết, thể hiện là cô ấy đã uống mấy ly bia, cười đến kiều mị, xinh đẹp làm người ngẩn ngơ.
Từ lúc Diệp Chính Thần rời đi, tâm tình của cô ấy tựa hồ tốt lắm, không ngừng cùng nam sinh bên cạnh vừa nói vừa cười, mọi việc đều thuận lợi.
Trước kia, Tần Tuyết cũng không thích nói cười cùng nam nhân, hơn nữa trong nhiều trường hợp, khi nghe người khác kể chuyện cười trong khi tôi cười lên cười xuống cô ấy nhiều nhất chỉ che miệng cười khẽ, thể hiện là một người con gái rụt rè.
Không biết từ lúc nào, Tần Tuyết thay đổi, trở nên không hề giống trước kia...
Liếc mắt sang chỗ bên cạnh trống trơn, thức ăn trong bát chưa đụng đũa chút nào, tôi lo sợ không yên phát giác chính mình cũng thay đổi, trở nên không hề giống tôi…
Tôi cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn trong bát đã nguội đưa lên miệng, từng miếng, từng miếng ăn.
Cocacola uống nhiều quá, dạ dày ẩn ẩn đau và vẫn lộ ra một chút lạnh như băng.
Đồ ăn còn chưa kịp nuốt xuống, Phùng ca hơi có vẻ men say bưng một lon bia ngồi cạnh đây, cũng không đợi tôi đồng ý, trực tiếp đem bia rót vào cốc không của tôi.
Đệ muội, ca mời ngươi một ly. Một câu Đệ muội làm cho tôi toàn thân chấn động.
Tôi còn chưa kịp trả lời, người quan hệ tốt nhất với Phùng ca là Lâm Duệ, cũng là “Quan tòa” trong trò chơi Giết người lớn tiếng la hét: Già phùng, anh lại thừa dịp Phùng tẩu nhà mình không ở đây mà đùa giỡn mỹ nữ !Anh đợi xem Phùng tẩu đến đây như thế nào thu thập anh!
Cùng lắm thì về nhà quỳ chà xát y bản, quen rồi, một ngày không quỳ anh cả người không thoải mái. Phùng ca thể hiện vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.
Bạn gái Lâm duệ cười hỏi: Phùng ca, nhà anh mua chà xát y bản ở đâu? Em như thế nào mua không được?
Phùng ca Cám bã nhà anh lúc từ trong nước sang đây mang theo mười mấy cái, nếu em không chê chừa cho em hai cái!
Lâm duệ lập tức nói: Hảo ý của anh lòng em lĩnh , chính anh giữ lại chậm rãi dùng đi.
Tôi rốt cục bị bọn họ chọc cười, nhất là nghe thấy Phùng ca luôn mồm cám bã nhà anh .
Kỳ thật Phùng ca cùng Phùng tẩu cảm tình đặc biệt tốt, đồng học đại học, tốt nghiệp đại học kết hôn, một thời gian không xe không phòng không áo cưới, nhưng phúc may mắn Lỏa hôn .
Phùng tẩu là một người con gái đặc biệt hiểu được yêu cùng trả giá, Phùng ca học xong thạc sĩ muốn xuất ngoại học tiến sĩ, chị ấy liền từ bỏ công việc có đãi ngộ ở trong nước theo anh đến Nhật Bản.
Chị ấy không hề một câu oán hận mà vừa chiếu cố Phùng ca ăn uống cuộc sống hàng ngày vừa làm thêm tại một xưởng nhỏ để kiếm tiền, hy vọng sớm có ngày đủ tiền mua một phòng ở.
Phòng trọ của hai người không có vật dụng gì xa hoa, đầu giường bày đầy những con rối đáng yêu, trên tường treo một cái ảnh chụp kết hôn.
Phùng tẩu mặc một cái áo phông đơn giản và Phùng ca mặc một bộ vest không quá vừa người trang nghiêm đứng ở dưới quốc huy tuyên thệ…
Đáng yêu như thế, đẹp như thế!
Phùng ca khi nhắc tới lão bà, mặt mày luôn hớn hở “Cám bã nhà anh…cám bã nhà anh…” Xưng hô này bao hàm bao nhiêu chân ái, không người nào có thể không hiểu!
Đệ muội... Phùng ca đem cốc bia của tôi đưa đến tay tôi, ra vẻ thái độ sung kính. Ca phải mời muội một ly! Ca uống hết, muội uống bao nhiêu tùy ý.
Phùng ca nâng chén uống hết, thanh niên phương bắc hào sảng.
Ngay từ lúc lần đầu tiên tụ hội, tôi không nể mặt Diệp Chính Thần, mọi người đều biết tôi sẽ không uống rượu.
Cũng chờ nhìn xem phản ứng của tôi, xem tôi như thế nào làm mất mặt Phùng ca.
Chỉ dựa vào nửa năm nay Phùng ca chiếu cố tôi, ti không thể để anh ấy trước mặt mọi người xấu hổ.
Tôi khẽ cắn môi, nâng cốc đặt ở trên miệng.
Bia Nhật Bản mềm và êm hơn, nhưng vẫn thực khổ sở, tôi cố nhắm mắt lại uống hết một hơi.
Tôi đem cốc trống trơn đưa ra trước mặt anh úp xuống.
Phùng ca bật người đứng thẳng lưng, vẻ mặt đắc ý.
Nam nhân trên bàn rượu, luôn luôn có một vẻ nhiệt tình hồn nhiên đáng yêu.
Phùng ca lại cho mình rót một ly, vỗ thật mạnh lên bả vai tôi. Ca rất bội phục muội, Ca tưởng rằng trên đời này không nữ nhân nào có thể thu phục Diệp Chính Thần!
Là anh thu phục tôi, rất?!
Tôi xoa xoa cái đầu có chút choáng váng. Khả năng, gần quan được ban lộc đi.
Anh cho em biết một bí mật. Phùng ca nói: Đêm qua anh mời hắn ăn cơm, hắn không ngừng nhìn bên ngoài đang mưa. Anh hỏi hắn nhìn gì? Hắn hỏi anh: 'Phùng ca, nếu lúc trước anh bởi vì nguyên nhân nào đó cùng tẩu tử chia tay, anh hiện tại sẽ làm gì?' Anh nói: 'Nhớ cô ấy, sẽ nhớ cô ấy cả đời!'
Phùng ca dừng một chút, uống thêm chút bia, tiếp tục nói: Hắn đứng dậy ra cửa, anh đuổi theo, hỏi hắn đi đâu? Hắn nói: 'Em không thể để cho chính mình cả đời nhớ cô ấy...'
Tôi lấy lon bia bên cạnh, mở ra, đem rót vào cốc của mình, tay không ngừng run lên, bọt bia màu trắng tràn ra.
Tôi bưng cốc bia lên, ngẩng đầu, bia lạnh như đá thổi qua đầu lưỡi, yết hầu…
Nước mắt nóng bỏng tự nhiên mà rơi, chảy vào tóc mai…
Vì Phùng ca, vì Diệp Chính Thần, vì nam nhân đơn giản nhất cũng yêu gọn gàng nhất!
Nếu như bạn không có khả năng gặp được tình yêu thiên trường địa cửu, cũng đừng phủ nhận trên đời sẽ không có loại tình yêu này.
Bạn có thể lựa chọn ngồi trong xe BMW mà khóc, cũng có thể lựa chọn ôm củi gạo dầu mỡ ngồi ở xe đẹp cùng hắn đồng thời cười khát khao tương lai!
Bạn có thể lựa chọn một người có thể mang bạn mỗi ngày đều ăn đại tiệc hải sản, cũng có thể lựa chọn một người nguyện ý đem một con tôm cuối cùng bóc vỏ bỏ vào bát của bạn.
Tin tưởng cuộc sống, vẫn là tin tưởng tình yêu.
Quyết định làm cho bạn lựa chọn như thế nào!
Cũng quyết định bởi vì bạn sẽ kiên quyết với lựa chọn của mình!...
Mọi người trò chuyện đều theo chủ đề, còn Phùng ca chỉ cùng tôi nói nói chuyện phiếm, thả thao thao bất tuyệt.
Anh nói:
Háo sắc là bản chất của nam nhân!
Nam nhân đều thích mỹ nữ! Cái gì tốt đẹp ai lại không thích?
Nhưng là Trương Bá Chi dù hoàn mỹ cũng chỉ có thể ngắm nhìn...
Chân chính muốn lấy về nhà, vẫn là người phải cùng khóc, cùng cười với mình…
Cho anh mười mỹ nữ, anh cũng không thấy ai hơn “cám bã nhà anh” …Mỹ nữ khắp nơi đều có, nhưng cô ấy chỉ có một, đánh mất sẽ không có…”
Tôi gật đầu lia lịa. Anh tuyệt đối tìm không thấy ai so với Phùng tẩu tốt với anh như vậy!
Anh còn nói:
Rất nhiều người đều nói Diệp Chính Thần hoa tâm, thấy ai yêu người ấy.
Anh cùng Diệp Chính Thần nhận thức hơn hai năm .
Anh quả thật thường xuyên thấy anh giúp mỹ nữ sửa đồ điện, mời mỹ nữ ăn cơm, đưa mỹ nữ trên đường...
Tôi gật càng lia lịa. Em biết!
Phùng ca lắc đầu. Em không có biết: anh vừa tới Đại Bản thì là mùa đông, một chữ tiếng Nhật bẻ đôi không biết, phương hướng cũng không biết, một sinh viên người Nhật Bản đem anh đưa tới khu trọ này. Ngày đó anh gặp được Diệp Chính Thần, hắn đưa một cái di động cũ cho anh để nếu có gặp khó khăn thì có thể gọi điện cho hắn. Hắn giúp anh đem hành lý lên tầng, thấy anh chải trực tiếp chiếu lên giường hắn lại trở về cho anh một cái thảm cũ. Hắn giúp anh đi mua vật dụng hàng ngày, giúp anh mua đồ ăn. Hắn còn lái xe đưa đi khắp nơi, hướng dẫn cho anh biết nơi nào có thể mua được đồ điện giá rẻ, thức ăn hợp ý, nơi nào là gia nhạc phúc, ngàn dặm trung ương... Hắn đưa anh đi ID, giúp anh làm thủ tục thị thực cho lão bà...
Lão bà của anh đến đây, hắn mời bọn anh ăn cơm... Không có việc gì cũng lại tại nhà anh ăn trực cơm.
Anh lái xe bị thương ở chân, hắn mỗi ngày cõng anh đến trường, cõng anh đi bệnh viện kiểm tra...
Tôi đang cầm lon bia, không hiểu sao nhiệt độ như lan chuyển toàn thân, máu giống như sôi trào , sẽ đi vào mạch máu!
Phùng ca đùa cợt nhìn thoáng qua về hướng Tần Tuyết. Chẳng lẽ hắn thích anh?! Bọn anh có chân tình? !
...
Có đôi khi, xem nam nhân đừng nhìn bên ngoài, đừng tin hắn nói cái gì, càng đừng tin người khác nói cái gì. Phùng ca nói: Hắn khả năng không cần người khác thấy thế nào, chỉ hy vọng... em biết hắn là hạng người gì!
...
Tôi uống bia, chính mình dùng một lon bia đem bản thân quá chén!
May mắn tôi tửu lượng không tốt, rượu phẩm còn được thông qua.
Tôi không khóc không náo loạn, liên tiếp ngây ngô cười với Phùng ca, liên tiếp gật đầu loạn lên.
Lúc Diệp Chính Thần trở về, tôi còn đang ngây ngô cười, bưng cốc bia nói: Phùng ca, đến! Chúng ta cạn ly nữa!
Diệp Chính Thần vung tay lên, cướp đi ly bia trong tay tôi: Anh thay em kính!
Tôi chớp đôi mắt mơ hồ, mặt Diệp Chính Thần giận dữ ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, làm tôi choáng váng đầu.
Tôi một phen kéo vạt áo anh, buồn cười là nghĩ đến anh như vậy cũng không hoảng. Anh đã về rồi?
Diệp Chính Thần không quan tâm tôi, dùng tiếng Nhật nói với người phục vụ. Mang đến 5 bình rượu và 10 lon bia!
Lâm duệ chỉ chỉ phùng ca, cười đến vui sướng khi người khác gặp họa. Nha, anh nhất định phải chết!
Sau đó chuyện tình tôi không nhớ rõ lắm.
Có mấy đoạn ngắn mơ hồ, tôi nhớ là Phùng ca uống nhiều quá, gục xuống bàn không dậy được.
Tôi mê màng dứt khoát lay anh ấy: Phùng ca, đừng ngủ a, chúng ta lại tán gẫu tiếp.
Sau đó, Lâm Duệ dìu anh ấy mang đi.
Diệp Chính Thần muốn dẫn tôi đi, tôi còn ngồi trước bàn làm mặt xấu: Em không đi! Phùng ca... Anh đừng đi, em còn chưa nói chuyện xong với anh đâu! Ngày anh bị thương chân thì sao? Anh kể thêm chút nữa...
Hình ảnh về sau, tôi nhớ rõ ràng nhất.
Tôi ghé vào lưng Diệp Chính Thần, nói liên miên cằn nhằn: Anh là người tốt, Anh đối với mỗi người đều tốt…Có người biết anh, có người không hiểu anh…không quan hệ…em biết…em biết là đủ rồi.!
Sư huynh, anh như thế nào không ra xe?
Nga! Đúng rồi, uống rượu xong không thể lái xe!
Anh không thèm nói chuyện, phỏng chừng rất phiền tôi!
Tôi còn nói không ngừng:
Sư huynh a, có cơ hội anh mượn một bộ quân trang.
Em muốn cởi cúc cho anh, một cái một cái, vì anh cởi…...
Em muốn vì anh cởi quân trang, cởi một thân thần thánh trang nghiêm...
Nga, kỳ thật anh mặc áo choàng trắng cũng thực thần thánh... Có cơ hội em cũng thử xem...
Anh rốt cục không thể nhịn được nữa . Em im miệng cho anh!
Tôi dựa đầu vào vai anh khóc, nước mắt chảy xuống vai anh.
Sư huynh, em thật sự thực thích anh! Ngày nào đó chúng ta chia tay, em sẽ rất nhớ anh, nhớ anh cả đời!
Anh không nói lời nào, tôi còn nói: Anh trăm ngàn đừng nghĩ đến em! So với em, nữ nhân xinh đẹp khắp nơi đều có...
...
Cuối cùng một đoạn trí nhớ, mơ hồ nhất...
Tôi nhớ mang máng, anh mang tôi về nhà, đem đặt tôi ở trên giường, cho tôi uống thật nhiều chất lỏng tê tê.
Tôi uống xong, dạ dày đang nhộn nhạo thấy thoải mái hơn.
Sau, anh điên cuồng mà xé rách quần áo tôi, tôi cũng kéo quần áo anh...
Anh điên cuồng mà cắn cắn cổ, ngực, đùi tôi, tôi cũng cắn lên bờ vai anh, cánh tay, xương sườn...
Anh điên cuồng mà đi vào cơ thể của tôi...
Tôi ngẩng đầu lên, thân mình cong lên, tiếng rên rỉ vang vọng bầu trời đêm.
Phía bên ngoài cửa sổ, hoa anh đào thưa thớt mà rực rỡ.
Cồn làm tôi tê liệt sở hữu tri giác, tôi toàn thân bủn rủn vô lực mà bị hắn lăn qua lộn lại, chà đạp, trở mình tôi đầu óc choáng váng.
Tôi cười rồi lại khóc...
Tôi cũng nói: sư huynh, em yêu anh!
Tôi đã yêu anh – kẻ không bằng cầm thú!
...
Cả đời tôi, say có ba lần.
Lần đầu tiên, tốt nghiệp đại học, bữa cơm chia tay, tôi say, ôm bạn cùng phòng khóc tràng giang đại hải.
Ngày hôm sau, đầu đau muốn nứt ra, tôi thề sẽ không lại uống rượu.
Đây là lần thứ hai, thật sâu cảm nhận được cái gì gọi là: không thắng nhân sinh một hồi túy!
Tôi thật muốn mỗi ngày say chết ở trong lòng anh, không cần thanh tỉnh!
Lần thứ ba...
Anh tối nay so với giống như dã thú, điên cuồng đem tôi ấn ở trên giường.
Đem tôi cắn xé thành mảnh nhỏ.
Tôi vô lực phản kháng, vẫn nhìn anh, nhìn anh như thế nào không bằng cầm thú!
Anh thật sự làm.
Hai tay mạnh mẽ cầm đầu gối tôi, mở nhanh hai chân...
Rất đau, so với lần đầu tiên còn đau hơn!
Thế giới lay động của tôi như trầm xuống, đắm chìm vào đáy biển khôn cùng, không có tri giác, tôi cảm giác chính mình từ nay về sau chết chìm.