Những lời nói này giống như lửa nóng làm cháy màng tai tôi.
Vì cái gì, bất luận tôi ở nơi nào, bất luận chúng tôi cách xa nhau rất xa, tôi thủy chung cảm giác được sự tồn tại của anh, rất gần. Thế nhưng mỗi khi chúng tôi gần trong gang tấc, dù cho thân thể mật hợp không còn một khe hở, chúng tôi đều không thể chân chính có được nhau.
Tôi một chút nữa thì thốt ra: em chờ anh!
Trong đầu đột ngột nghe thấy một tiếng nói khác cực lạnh: Cầu anh ấy cứu vị hôn phu của cô, đối với anh ấy công bằng? Anh ấy yêu cô, vì cô cái gì anh ấy cũng dám làm.. Cô đã làm anh ấy bị thương một lần, đừng làm thương thêm một lần nữa.
Câu nói vừa đến miệng tôi gian nan mà nuốt trở về, đổi thành nói: Không cần.
Nói xong, tôi không cho mình có cơ hội đổi ý, rất nhanh cắt dứt điện thoại.
Dụ Nhân lại thắng, lời chỉ trích của cô ấy rốt cuộc khảm vào tâm trí tôi, trở thành ma chú làm tôi lúc nào cũng khắc khoải không thoát ra được.
**
Đêm lạnh bạc, tôi ngồi trên ghế dài, mở điện thoại ra tìm trong danh bạ, giở đi giở lại một lần, lại một lần, vẫn tìm không thấy người nào có thể nhờ vả. Rơi vào đường cùng, tôi đành quyết định chờ trời sáng rồi đi tìm luật sư nói chuyện, thảo luận một chút về kết quả vụ án này có khả năng phán quyết, hỏi lại luật sư xem tôi làm như thế nào để chống án, tỷ lệ thắng là bao nhiêu.
Một tia sớm mai hiện ra, bầu trời trở nên vô cùng trong trẻo.
Một người mặc quân phục màu xanh đứng trước mặt tôi, ánh sáng vàng rực rỡ làm hình dáng anh mơ hồ, nhưng lại chiếu rõ lên hàng cúc áo chỉnh tề, trông thật huy hoàng.
Ngồi ở ghế dài, tôi lăng lăng ngẩng đầu lên, nhìn không rõ gương mặt, trong đầu hung hăng run lên một cái.
Ngón tay thon dài dừng ở trên mặt tôi, lau đi nước mắt lạnh lẽo, độ ấm cùng hương vị tôi vẫn còn chưa quên.
Trong lúc tôi gần như tuyệt vọng, người tôi khát vọng nhất như từ trên trời giáng xuống đứng trước mặt tôi, chỉ có thể nói được hai chữ: cảm động!
Liền giống như cơn mưa đêm nhiều năm trước, thấy anh bị thương đứng ở trong mưa...
Anh? Tôi kinh ngạc mà đứng lên, mở to hai mắt, vẫn không thể tin vào mắt mình. Anh như thế nào... Ở chỗ này?!
GPS. Diệp Chính Thần nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Hệ thống định vị toàn cầu.
Bầu trời cuối thu, trong suốt một màu xanh lam.
Tôi không nói gì mà nhìn anh, đích xác không nói gì.
Mười ngón tay ở sau lưng đem hết toàn lực mà nắm lại, tôi sợ chính mình trở nên không kiên định, sẽ liều lĩnh mà ôm thắt lưng của anh, nói với anh tôi nhớ anh rất nhiều.
Anh có thể làm cái gì cho em đây? Anh thăm dò có vài phần sầu lo, tiếng nói anh giống như thanh kiếm sắc đâm thủng phòng tuyến trong lòng tôi.
Có tin tức của Chung Thiêm, khả năng bị phán quyết, sáu bảy năm. Tôi cúi đầu, không dám nhìn mặt anh.
Nhưng tôi còn thấy ngực anh ngực phập phồng một chút, nghe thấy hô hấp nặng nề.
Vì hắn, em tại cửa bệnh viện ngồi cả một đêm!
Ân. Vì Ấn Chung Thiêm, tôi ngồi một đêm ở chỗ này ngồi, có thể là vì Diệp Chính Thần, tôi không biết đã ngồi ở chỗ này bao nhiêu đêm, tôi không muốn nói cho anh, vĩnh viễn không muốn nói cho anh.
Anh liếc mắt nhìn tôi, khóe miệng dương dương tự đắc mà đùa cợt. Không phải em nói bao nhiêu năm đều có thể chờ sao?
Tôi cả người vô lực, chậm rãi ngồi trở lại trên ghế.
Em có thể chờ, bao lâu đều có thể chờ... Nhưng em sợ cha em chờ không được. Tôi lấy tay đè lại cái trán, xoa xoa. Cha em bị bệnh, ung thư dạ dày, mấy năm nay toàn sống nhờ bằng sử dụng hóa chất xạ trị định kỳ, tế bào ung thư không có hoàn toàn biến mất. Lần này nghe Chung Thiêm sẽ ngồi tù, tinh thần ông suy sụp…Em sợ…
Diệp Chính Thần rốt cuộc không cười nữa, anh cũng là một thầy thuốc, giống như tôi biết rõ ràng người bị ung thư, tinh thần trạng thái trọng yếu biết bao nhiêu.
Thực xin lỗi! Anh đưa tay ôm lên bả vai tôi không ngừng co rút, cực lực an ủi tôi.
Cha em nói ông muốn xem em mặc áo cưới, có thể ôm một đứa cháu ngoại, ông liền thỏa mãn rồi…Em không biết ông có thể chống đỡ được bao nhiêu năm, em không thể để ông đợi lâu thêm nữa. Cục mật vàng giấu ở trong lòng rốt cục nhổ ra. Diệp Chính Thần, anh giúp em một lần được không, giúp em nghĩ biện pháp để Chung Thiên không phải ngồi tù.
Được! Một chữ, kiên định hữu lực.
Anh lấy điện thoại di động ra, chọn trong danh bạ rồi gọi cho người nào đó.
Điện thoại thật lâu mới có người nhận, tiếng mắng chửi còn buồn ngủ mông lung không chút khách khí. Dựa vào, chú mày gọi điện thoại có thể nhìn thời gian có được không?!
Người này cũng quá thể, rất không nể tình!
Diệp Chính Thần liếc tôi một cái, xấu hổ mà khụ khụ, che lại di động, đi ra xa tôi một chút.
Đơn giản hàn huyên vài câu, anh cắt đứt điện thoại, tôi khẩn cấp đi đến bên cạnh anh. Làm sao vậy? Có phải rất khó khăn?
Không khó, anh ấy cần hiểu biết một chút tình huống, tối nay trả lời anh.
Chuyện này, anh ta nhất định có thể giúp sao?
Đương nhiên, anh lấy nhân cách đảm bảo. Anh xoa xoa tóc tôi. Cứu không ra vị hôn phu của em... Anh đền cho em một người.
Sự ấm áp quen thuộc, trêu đùa quen thuộc, ám muội quen thuộc, tôi bừng tỉnh như căn nhà trọ nhỏ kia, gặp lại vẻ mặt cười xấu xa của Diệp Chính Thần.
Nhất thời tim đập nhanh, không kịp suy nghĩ đã thốt ra. Đền? !Một vạn anh cũng không đền nổi anh ấy.
Tay anh đặt ở đỉnh đầu tôi cương lại, vặn vẹo.
Khóe miệng run rẩy.
Tôi nở nụ cười, tiếng cười từ đáy lòng.
Sau đó, anh cũng cười, nắng sớm chiếu vào trên mặt anh. Em vẫn như vậy, thích nói mát!
Anh cứ tự tin mù quáng như vậy sao?
Chỉ cần anh hiểu em.
Tôi cúi đầu, nội tâm than nhẹ: đúng vậy! Anh hiểu tôi, trên đời này không ai hiểu tôi hơn anh.
Tại cửa bệnh viện ngồi trong chốc lát, đợi cho ánh mắt không còn đỏ, Diệp Chính Thần đi mua một giỏ quả cùng hoa tươi, cùng tôi đi vào phòng bệnh.
Cha tôi đã tỉnh, đang truyền dịch, sắc mặt vẫn không tốt, nhưng tinh thần trạng thái tốt hơn rất nhiều. Mẹ tôi thấy chúng tôi vào cửa, đứng lên, kinh dị đánh giá Diệp Chính Thần, cùng với bộ quân trang trên người anh.
Mẹ, đây là bạn con. Tôi trịnh trọng giới thiệu: Diệp Chính Thần, anh ấy mới từ Bắc Kinh lại đây.
Cháu chào cô! Diệp Chính Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cúi đầu chào, buông đồ trong tay ra, một thân khí thế bức người khiến mẹ tôi có chút co quắp.
Cha tôi chống tay xuống giường xê dịch thân thể, không đợi tôi kịp phản ứng, Diệp Chính Thần tiến lên giúp đỡ ông, thuận tay điều chỉnh góc độ gối đầu.
Sau đó, anh ngẩng đầu quan sát cẩn thận máy điện tim bên giường trong chốc lát, lại nhìn kỹ một chút bình thuốc đang truyền dịch, hơi chút nhíu mi. Bác trai, tim bác không tốt, tận lực hạn chế hoạt động.
Ngữ điệu anh ấm áp, biểu tình thân thiết, mặc dù không khoác áo choàng trắng cũng vẫn biểu lộ một cách tự nhiên vẻ tao nhã của một bác sĩ.
Thấy biểu tình kinh ngạc của cha mẹ, tôi vội giải thích: Anh là sư huynh của con tại Viện y học Phản đại...
Nghe được hai chữ Sư huynh , Diệp Chính Thần bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt giao với ánh mắt tôi.
Điện quang hỏa thạch va chạm, vài giây thất thần, tôi quên mất còn nói thêm cái gì phía sau.
Cha mẹ tôi liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa lại đánh giá Diệp Chính Thần, biểu tình ẩn ẩn lộ ra sầu lo.
Kỳ thật, tôi lúc còn ở Nhật Bản, từng đề cập cùng hai người về một vị sư huynh ở cạnh phòng, đối với tôi phi thường chiếu cố, sau đó mẹ tôi cũng thường tán gẫu, thỉnh thoảng hỏi thêm vài câu. Sau khi từ Nhật bản trở về, tôi không cùng bất luận với ai nhắc lại Diệp Chính Thần, lại càng không dám nhắc tới cảm tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Mẹ tôi có lần hỏi Con cùng sư huynh bên Nhật Bản, còn có liên hệ không?
Tôi đáp: Không có.
Có những lúc, không cần phải nói ra, trong lòng mọi người biết rõ ràng. Từ đó về sau, cha mẹ tôi không bao giờ hỏi nữa, một lòng tác hợp tôi cùng Ấn Chung Thiêm.
...
Bạn con nói tối hôm qua là hắn sao? Mẹ hỏi tôi.
Ân. Tôi gật đầu, thấy trong phòng bệnh không có người ngoài, thấp giọng nói: Chuyện của Chung Thiêm cha mẹ không cần lo lắng, anh ấy sẽ giúp đỡ.
Nói xong tôi lặng lẽ đến gần Diệp Chính Thần, kéo một chút vạt áo của anh, anh lĩnh hội. Bác trai, bác gái, hai bác không cần lo lắng. Bạn cháu vừa vặn phụ trách vụ án này, anh ấy nói Ấn bí thư không có tham dự vào vụ này, tìm Chung Thiêm chỉ vì hiệp trợ điều tra. Về phần tin tức bên ngoài, hai bác đừng dễ tin, kết quả cuối cùng chưa có, chứng tỏ đều là tung tin vịt.
Vụ án này khi nào có thể điều tra xong? Cha tôi vội hỏi.
Vụ án này người liên lụy rất nhiều, thực sự phức tạp, trong chốc lát sẽ không xong. Bất quá, bạn cháu dặn dò là đối với Ấn bí thư sẽ đặc thù chiếu cố, Ấn bí thư tốt lắm, vài ngày nữa cháu có thể an bài cho các bác đi thăm hỏi. Lời nói dối của anh vô cùng chân thành tha thiết, ngay cả thiên chuy bách luyện như tôi đều thiếu chút nữa tin, huống chi cha mẹ tôi.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cha tôi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói tạ. Việc này còn phiền cháu.
Bác đừng khách khí, cháu không hỗ trợ cái gì.
Khách sáo vài câu, vừa vặn y sĩ trưởng đến đây, Diệp Chính Thần hỏi bệnh tình, cẩn thận mà hỏi về tình huống dùng thuốc.
Diệp Chính Thần ra ngoài gọi điện thoại, mẹ kéo tay tôi. Băng băng, hắn có phải là sư huynh cạnh phòng con kia không?
Nga. Không dám đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ, tôi lập tức nói sang chuyện khác. Cha mẹ ăn cơm không, con đi mua bữa sáng.
Cha mẹ đã ăn rồi. Cha nói: Con trước đưa hắn đi ăn chút gì đi.
Được, giữa trưa con lại đây xem cha.
Vừa ra đến trước cửa, mẹ đuổi theo, nhỏ giọng dặn dò vào tai tôi: Chung Thiêm còn ở ngục giam, con đừng cùng người ta thân cận quá, bệnh viện này nhiều người để ý, nhỡ có người nói linh tinh.
Con hiểu được.
Thu thập cảm xúc lung tung xong, tôi đi ra cửa. Diệp Chính Thần còn gọi điện thoại. Đây là loại thuốc tốt nhất trước mắt sao?
Tôi đến gần chút, nghe thấy anh nói: Được, trong chốc lát tôi sai người nhận lấy. Cám ơn!
Cúp điện thoại, hắn lại gọi thêm cuộc nữa, dặn dò người khác buổi chiều đi tìm Lý trưởng khoa nội của bệnh viện Quốc tế lấy thuốc, nhận lấy rồi đưa đến bệnh viện nhân dân Nam Châu, tên thuốc là tiếng nước ngoài, tôi không nghe hết, thế nhưng lại biết bệnh viện Quốc Tế Bắc Kinh là chuyên trị xuất huyết não.
Nói không rõ là tư vị cái gì, chỉ cảm thấy anh đối với tôi rất tốt, mà tôi căn bản vô lực có thể đáp lại anh phần tình cảm này.
Đừng phiền toái, bệnh viện chỗ em điều kiện chữa bệnh cũng khá tốt. Tôi đối với cuộc điện thoại của Diệp Chính Thần vừa xong nói. Cha em dùng thuốc cũng là thuốc nhập khẩu.
Người bệnh tim không nên truyền dịch nhiều, dựa vào tình huống thân thể của bác trai, đổi thành thuốc uống có vẻ tốt hơn.
Nhưng là, bác sỹ Trần...
Anh cắt dứt lời tôi nói. Bác sỹ Trần so với chủ nhiệm khoa Lý y thuật cao minh sao?
Tôi nuốt xuống câu nói kế tiếp. Lo lắng đến trình độ chữa bệnh của bệnh viện chỗ tôi tới cha, tôi quyết định không cự tuyệt hảo ý của anh.
Dù sao, thân thể của cha tôi là quan trọng nhất.
***
Ăn xong điểm tâm, tôi ngồi trên xe Diệp Chính Thần. Anh hỏi tôi có muốn quay trở về bệnh viện hay không, nhớ lại lời dặn dò của mẹ tôi lúc gần đi, tôi lắc đầu.
Anh khởi động xe, chưa nói đi đâu, tôi cũng không hỏi.
Hai người sóng vai mà ngồi, lần này ngắn ngủi gặp nhau, đi bất cứ địa phương nào cũng không quan trọng.
Chiếc SUV màu trắng vững vàng đi trên phố dài, không giảm tốc cũng không chuyển biến, chạy nhanh qua một ngã tư đường mảnh dài hẹp quen thuộc.
Tôi không nói lời nào, anh cũng không nói.
Không bao lâu, xe từ nội thành chạy vùng ngoại thành vắng người, cuối cùng chạy nhanh vào một rừng cây. Không còn đường ở phía trước anh mới dừng xe.
Gió thu tiêu diêu, cành lá khô rụng, toàn cảnh gợi lên nội tâm thê lương.
Anh không nói một lời xuống xe, ngửa đầu nhìn bầu trời lúc mờ mịt lúc sáng tỏ, bóng cây loang lổ dừng trên vẻ mặt cô đơn của anh.
Tôi đi lên phía trước, bước trên lá cây đã bị anh dẫm lên.
Thế giới giống như chỉ còn lại có hai người chúng tôi, cùng một vùng lá cây khô héo úa vàng, sương sớm đọng trong suốt.
Nếu có thể, tôi nhớ...quá… từ sau lưng ôm lấy anh, ôm chặt lấy.
Nhưng, không thể!
Tôi nghĩ nói chút gì đó, đánh vỡ không khí trầm tính không thông hít thở ghê người, thật sự tìm không ra đề tài, tôi nói ra câu đặc biệt vô nghĩa. Thực xin lỗi, em không nên cầu xin anh hỗ trợ.
Anh chần chờ một chút, quay đầu trở lại, cười xoa xoa lên tóc tôi. Anh cầu còn không được.
Nếu không phải là động tác vô cùng thân thiết, tôi thiếu chút nữa đã quên: tôi cầu anh hỗ trợ từ trước cho tới này đều là có đáp trả.
Mà Diệp Chính Thần nghĩ muốn cái gì, tôi là biết rõ ràng.
Có thù lao còn có thưởng, đầu năm nay sớm không có ràng buộc lao động. Tôi ở trong lòng tự mình an ủi: phỏng chừng hồng hạnh vượt tường cùng với làm tiểu tam không sai biệt lắm, lần đầu tiên không chịu nổi, lần thứ hai thành thói quen.
Nói không chừng, còn có thể nghiện.
Suy nghĩ cái gì? Không biết khi nào, mặt của anh gần trong gang tấc, thở ra hơi thở phun bên môi tôi.
Tôi sau khi quay mặt đi, nhìn vài tấm lá thu bị gió cuốn theo. Đang nghĩ em làm thế nào để báo đáp anh.
Đề tài này làm hô hấp của Diệp Chính Thần lâm vào kiềm hãm, lập tức lại tới gần tôi thêm một ít, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Anh thích nhất tính cách tri ân đồ báo của em.
Này là rừng cây không người, gió lạnh phơ phất.
Hơi thở của anh như dọa người, càng ngày càng đậm hơn.
Anh ngày càng dựa vào gần, tôi lui ra phía sau, lại lui ra phía sau, lưng dựa vào trên thân cây.
Da bị vỏ cây nứt nẻ chạm vào lớp vải quần áo.
Hai tay của anh chống đỡ hai bên thân cây, đem tôi nhốt vào trong lòng anh.
Anh?
Anh ngoắc ngoắc khóe môi, nói vào bên tai tôi: Anh nhớ rõ, em đã nói... Có một ngày nếu anh mặc quân trang, em sẽ giải nút thắt giúp anh, từng cái, từng cái…nên vì anh cởi quân trang, cởi một thân trang nghiêm thần thánh…
Bộ quân phục vừa với anh làm cho đường cong kiên cường vẽ lên tư thế oai hung bừng bừng phấn chấn, rạng rỡ ánh hào quang. Cúc đóng kín phảng phất như giam cầm tự do của anh, đúng như anh hình dung, bộ quân phục này thực đẹp kìm hãm anh lại cho nên Đường cong thẳng chế phục đem hắn kiên cường đường cong vẽ bề ngoài tư thế oai hùng càng lộ ra hấp dẫn của dục vọng bị kìm chế....
Hiện tại anh cho em cơ hội. Tiếng nói của anh nồng đậm ý cười.
Tôi nuốt nuốt nước miếng. Tại... nơi này?
Cái tôi gọi là báo đáp không có nghĩa là địa điểm này, lúc này.
Anh cười mà không nói, đáp án không cần nói cũng biết.
Tự biết không còn đường thối lui, tôi run tay đưa ra, đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc cúc lạnh, một cỗ nhiệt nóng như lưu thông khắp toàn thân.
Tôi như bị điện giật rút tay về, cực lực hít thở không khí.
Anh cảm thấy mỹ mãn thưởng thức lòng người hoảng hốt, đùa giỡn ý vị trêu ngươi dục tình.
Nhìn sang cây cối rậm rạp che khuất bầu trời xanh, nhìn ra lá rụng phủ kín một khoảng đất, tôi cũng hiểu được chỗ này màn trời chiếu đất, anh không dám làm chuyện gì xấu xa. Nhiều lắm chính là trêu tức tôi, nhìn xem bộ dáng xấu hổ vô cùng của tôi.
Vì thế tôi thấy thoải mái hơn, lại đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng cởi cúc áo phía trên cổ anh, lòng bàn tay đầy mồ hôi, móng tay thỉnh thoảng xẹt qua da thịt vùng cổ anh. Ý cười trên miệng anh dần dần biến mất.
Nút áo chỗ cổ tháo xong, nửa cổ áo rơi xuống như mê hoặc, tinh thần tôi không khỏi rung động, giương mắt ngóng nhìn thăm dò suy nghĩ của người đứng phía trước.
Ánh mắt của anh cũng không còn bình tĩnh, một cái gì đó giống như ngọn lửa lưu động nơi đáy mắt.
Chiếc cúc thứ hai vừa buông ra khỏi tay, tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề.
Chiếc cúc thứ ba cởi bỏ, tiếng gió hòa cùng hô hấp hỗn loạn của chúng tôi. Tôi vừa muốn cởi chiếc cúc thứ tư, Diệp Chính Thần chợt đưa tay ra nắm lấy cổ tay tôi, đem ấn lên thân cây phía sau người, làm tiếng hít thở đầy lửa nóng bắn ra bốn phía, dưới thân là vật cứng rắn không xa lạ đặt ở trên người tôi.
Tôi hoảng, thấy trong mắt anh tràn đầy dục vọng thì cả kinh, một cử động nhỏ cũng không dám.
Rõ như ban ngày thế này, trời đất sáng chói, anh sẽ không thực sự muốn...
Anh thật sâu mà hít thở không khí, nhìn về phía cây ẩn hiện xa xa, phong cảnh mênh mông.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng thân thể đang buộc chặt, thấy chính mình may mắn tránh được một kiếp, dục vọng trỗi lên đã kịp đào thoát.
Anh ngoài ý muốn cúi đầu, đôi môi nóng bỏng tại trên cổ tôi.
Bị đầu lưỡi anh cuồn cuộn nổi lên ma ngứa nhanh chóng lan tràn, tôi không kìm chế được ngẩng đầu lên, móng tay cấu chặt vào vỏ cây cứng và loang lổ.
Anh vén một bên tóc tôi, dừng ở sau tai, đôi môi trượt theo hình dáng tai tôi, vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Có khả năng tôi đã quen anh điên cuồng cùng dã tính nay anh thình lình lại ôn nhu làm cho tôi cả người không thích nghi nổi, tôi vặn vẹo thân thể, cũng không biết là muốn đẩy anh ra hay muốn sát gần anh hơn.
Anh hôn đến nhập tâm, buông ra một cổ tay của tôi, dùng ngón tay lướt trên tóc, trán, chậm rãi lướt qua má vẽ thành một đường xuống dưới, không nhanh không chậm làm khiêu chiến đến cực hạn.
Tôi nhắm mắt lại, rõ ràng mà cảm giác được ngón tay anh tác động lên từng điểm thần kinh mẫn cảm trên thân thể tôi, mãi đến lúc khi ngón tay dừng lại ở phần mềm mại trước ngực.
Tôi không nói Không cần! , Không được! , cũng không có giãy dụa cùng phóng kháng, kinh nghiệm dĩ vãng sớm chứng minh đầy đủ rồi, khi nào anh muốn, mọi sự chống đối đều là phí công, tôi không cần phải cố làm ra vẻ.
Nếu muốn anh buông tha, trừ phi chính anh muốn.
Vốn tưởng rằng nếu tôi nhẫn nhục chịu đựng có thể làm cho anh mất hứng, ai ngờ hưng trí của anh chỉ tăng chứ không giảm, ngón tay nhẹ nhàng vờn nhẹ tại ngực tôi càng ngày càng như nghiện.
Hô hấp phun tại sau tai tôi, cuồn cuộn như lửa cháy, nhè nhẹ thấm tận xương.