Tôi ra vẻ trấn định cười cười, lắc mình tránh ra nhường chỗ cho Diệp Chính Thần. Vào đi.
Ai ngờ Diệp Chính Thần một phen kéo tôi quay lại, vén tóc trên trán lên, nhìn thấy vết thương ghế người trước mắt anh chăm chú.
Ai? Ai làm? Tiếng hô phẫn nộ tiếng làm rung chuyển mấy tầng lầu làm cho đèn đồng thời sáng lên.
Trong trí nhớ của tôi, Diệp Chính Thần là một người phi thường khống chế tốt cảm xúc của bản thân, bất luận đối mặt chuyện gì, anh đều có thói quen cất giấu ở trong lòng. Mà hiện tại, anh tức giận rõ ràng khắc vào trong ánh mắt, mạch máu trên trán máu sung thành màu xanh tím, ngón tay nắm chặt vặn vẹo đáng sợ.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân chỗ cầu thang, nhớ tới khu này đều là chỗ ở của đồng sự tôi, vội vàng kéo lấy tay anh, đem anh kéo vào phòng, xoay tay đóng nhanh khóa cửa.
Là Ấn Chung Thiêm! Tiếng nói của anh nghe bức người, giống như muốn đem Ấn Chung Thiêm xé thành từng mảnh nhỏ.
Lo lắng trong lúc thịnh nộ, dưới Diệp Chính Thần sẽ đi tìm Ấn Chung Thiêm phiền toái, tôi theo bản năng lấy tay che khuất mặt. Anh ấy uống rượu, nhất thời xúc động...
Xương ngón tay của Diệp Chính Thần vặn vẹo lợi hại hơn, khớp xương phát ra âm rung khanh khách. Hắn ta đối với em như vậy, em còn che chở cho hắn?
Tôi quên mất Diệp Chính Thần học qua tâm lý học, sự giữ gìn cực lực cùng lo lắng của tôi căn bản không thể gạt được anh.
Đơn giản tôi đổi sang phương thức khác, cười cười, dùng ngữ điệu tự giễu hỏi anh: Đổi anh là anh ấy, biết em cùng người con trai khác có gian tình, anh sẽ làm gì? Chỉ sợ còn trực tiếp bóp chết em đi?
Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.
Anh mà bỏ được, sớm bóp chết em vạn lần!
Ngực giống như bị đâm một kiếm, máu tươi đầm đìa. Đúng vậy, đối với tôi, anh luôn không buông tha. Không tha thương tổn tôi, ngay cả mắng tôi một câu đều không bỏ được. Đối với tôi anh luôn ngoan cường quyết tâm, tôi đánh anh, tại ngực anh còn lưu lại một vết sẹo, tôi còn để anh đầy người thương tích để tại sân bay Nhật Bản…Anh nhất định rất đau, nhưng làm anh đau nhất, chỉ sợ là chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi làm đau lòng bàn tay anh.
Cẩn thận ngẫm lại, tôi đối anh quá tàn nhẫn. Anh tận hết sức lực giúp tôi cứu Ấn Chung Thiêm, thế nhưng trước mặt Ấn Chung Thiêm tôi lại tận lực cùng anh làm rõ ràng quan hệ.
Diệp Chính Thần là một thanh niên kiêu ngạo đến nhường nào, thế nhưng tôi cơ hồ như đem kiêu ngạo của anh dẫm xuống dưới chân, anh vẫn nhìn tôi cười.
Anh hiện tại muốn bóp chết em sao? Em cam đoan không phản kháng. Tôi hỏi anh.
Anh lắc đầu, đem tôi ôm đến đặt ở trên ghế sa lon, sau đó nâng mặt tôi lên, cẩn thận xem kỹ miệng vết thương trên trán. Có hòm thuốc sao?
Tại phòng ngủ, trong ngăn tủ.
Anh lấy hòm thuốc, dùng băng gạc giúp tôi đơn giản xử lý một chút vết thương trên trán. Lại lấy khăn mặt bọc một khối đá nhẹ nhàng dán lên chỗ sưng đỏ trên má.
Cảm giác cực lạnh làm cho đau đớn giảm bớt, tôi bỗng nhiên bật cười, cười đến nỗi không thể kìm được.
Thật sự rất buồn cười, Ấn Chung Thiêm đánh tôi một cái tát, cư nhiên Diệp Chính Thần giúp tôi xử lý, tôi thực không làm thất vọng hai người con trai yêu tôi.!
Em cười cái gì? Diệp Chính Thần thấy tôi cười không hiểu chút nào.
Tôi ôm vết thương đau bởi vì cười to. Sư huynh, anh nói chúng ta có tính gian phu dâm phụ không?
Không tính. Anh giương mắt, lạnh lùng liếc mắt sang tôi một cái: Anh cho tới bây giờ không đồng ý chia tay với em.
Năm đó, tình huống đó còn cần nói ra hai chữ Chia tay sao? Nếu người con trai này không thể nói được đạo lý thì thực không có biện pháp.
Tại trong lòng anh, em thủy chung đều là bạn gái anh.
Tôi hỏi lại. Cho dù em đã có vị hôn phu?
Nha đầu. Diệp Chính Thần sờ sờ lên mái tóc dài của tôi, phương thức cùng lực đạo hệt như trong trí nhớ. Rời xa hắn đi.
Đèn đặt dưới đất hắt bóng tối lên khuôn mặt Diệp Chính Thần, bịt kín biểu tình.
Tôi nhìn biểu tình của anh, ánh sáng không tới mặt, thế nhưng trên mặt anh mỗi một chi tiết trong mắt tôi đều có thể thấy được rõ ràng, bởi vì tôi nhớ rõ, tôi sớm đem trí nhớ đểu khảm tại hổ phách trong suốt, đừng nói là cách xa ba năm, chính là cách ba ngàn năm cũng sẽ không bị phai mờ một chút nào...
Giờ khắc này, tôi thật sự không nghĩ lại cự tuyệt anh, cự tuyệt ý nguyện của chính mình. Cho dù em không nghĩ rời xa anh ấy, anh ấy cũng không có khả năng muốn em.
Diệp Chính Thần hơi nghiêng mặt đi, ý cười cố nén biểu tình trong bóng tối có vẻ thập phần đáng yêu.
Mục đích của anh đạt tới. Muốn cười liền cười đi. Tôi nói. Không cần phải trước mặt em mà trang mô tác dạng. (ces: giả dạng đoan trang, chính trực – Thanks a Gúc Gồ)
Anh không hề che dấu, vừa lòng mà cười.
Tôi sớm nên nghĩ đến, anh là Diệp Chính Thần, người thanh niên lòng dạ sâu không lường được. Anh bức tôi cùng anh trên giường sao lại chỉ đổ là do nhất thời tham hoan, anh sớm đoán ra sự việc sẽ có ngày Ấn Chung Thiêm không có khả năng tha thứ cho tôi. Cũng đoán chắc tôi sẽ rời xa Ấn Chung Thiêm, nhất định trở về ngực của anh.
Có đôi khi, nam nhân rất thông minh, cũng là bi kịch của nữ nhân.
Em hận anh sao?
Tôi bị anh hỏi có chút sửng sốt.
Hận? Bao nhiêu? Có một chút đi. Hận anh ba năm trước đây lừa gạt tôi, ba năm sau trở về, càng làm cho cuộc sống của tôi biến thành một đống hỗn độn. Hận anh tại thời điểm Ấn Chung Thiêm lâm vào tuyệt cảnh, lại đoạt đi vị hôn thê của anh ấy, làm cho anh ấy hoàn toàn hỏng mất.
Nhưng mà, này hết thảy đều đã xảy ra, hận có năng lực thay đổi cái gì.
Nếu có thể, tôi càng hy vọng vì Ấn Chung Thiêm làm chút gì đó, làm cho tổn thương của anh đến mức thấp nhất.
Do dự một chút, tôi lặng lẽ kéo kéo tay áo Diệp Chính Thần. Sư huynh?
Anh đẩy tay tôi ra. Lại muốn cầu anh cái gì? Nói đi.
Tôi ngẩng đầu lên, đối mặt anh bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, đắn đo rồi hỏi: Có phương pháp gì có thể làm cho Chung Thiêm quay lại văn phòng thành phố công tác không?
Anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời tôi. Có.
Phương pháp gì? Tôi lập tức ngồi thẳng, chờ đáp án của anh.
Diệp Chính Thần nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, khóe miệng giơ lên độ cong duyên dáng và trêu tức. Em gả cho anh!
Bốn chữ nửa giả nửa thật Em gả cho anh đột nhiên được Diệp Chính Thần nói ra, tôi còn chưa kịp tháo bỏ nhẫn đính hôn xuống.
Tôi cảm thấy chính mình hẳn có hàng vạn lý do cự tuyệt .
Tỷ như tôi còn chưa chính thức cùng Ấn Chung Thiêm giải trừ hôn ước;
Tôi còn chưa được sự cho phép của cha mẹ;
Tôi còn chưa kịp một lần nữa quen với Diệp Chính Thần mặc quân trang;
Tôi còn không có dũng khí đối diện vơi tình yêu mãnh liệt tha thiết của anh.
Tôi còn không biết người yêu phi thường không hợp thức này có thể là một trượng phu và con rể có đủ tư cách hay không;
Tôi còn chưa gặp người nhà của anh, không biết cha mẹ anh có chấp nhận không...
Thật sự, có một vạn lý do, nhưng một vạn lý do này đều không thể ngăn cản tim đập với tiết tấu gia tốc, lòng nhảy càng nhanh, giống như tôi vừa mở miệng nó sẽ từ trong miệng mà bước ra.
Chợt, một giọt nước đá lạnh rơi xuống cổ áo, cực lạnh, nguyên lai khăn mặt bọc khối băng đã tan thành nước, theo mặt của tôi mà rơi xuống.
Tôi lạnh run, rụt lui thân mình. Diệp Chính Thần mới phát hiện đá đã tan ra, đưa tay lấy khăn mặt để ra bàn trà, ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng theo dòng nước hướng thẳng mãi đến chỗ cổ áo tôi.
Tôi không biết là có phải bị đông cứng hay không, toàn thân đều không động đậy, ngồi thẳng tắp trên salon mà nhìn anh.
Tay anh giống như cũng bị đông cứng, ngón tay dừng tại chỗ cổ áo tôi, thẳng tắp mà nhìn.
Anh... Khả năng mặt bị chườm lạnh lâu lắm, mồm miệng có điểm không được linh hoạt, thanh âm phát run. Anh thật có thể giúp được anh ấy sao?
Ân. Ánh mắt anh dừng ở trên môi tôi. Cam đoan em vừa lòng.
Nga... Câu kia có phải có nghĩa là tôi cũng phải để anh vừa lòng?
Mặt của anh thong thả tới gần, hô hấp đứt quãng có chút hương rượu tản mát. Thời gian, ngay cả đầu óc tôi cũng như kết thành băng, lâm vào trạng thái đình công.
Môi anh ngày càng gần tôi, tựa hồ không hề có khoảng cách, như là cánh hoa anh đào phiêu phiêu mà lướt qua, kề cận hương vị ngọt ngào sương sớm, lưu lại một trận tê dại.
Tôi chịu không nổi Diệp Chính Thần biểu hiện nhu tình, anh mỗi lần nhu tình, tôi liền vựng hồ hồ, không biết nên đẩy anh ra, hay là nên đưa tay ôm lấy anh...
Tiếng chuông cửa chợt vang lên, chúng tôi đồng thời đều bị giật mình. Diệp Chính Thần thấp chú một tiếng, nhìn về phía cửa.
Đêm hôm khuya khoắt, có thể tới nhà của tôi không có nhiều người lắm, trong đó một chính ở trước mặt tôi, một cái khác... Vừa nghĩ tới một người khác, tôi như ở trong mộng mới tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước cửa. Xuyên thấu qua mắt mèo, tôi thấy Ấn Chung Thiêm đứng ở ngoài cửa, anh cúi đầu nhìn dưới mặt đất, trong lòng bàn tay gắt gao nắm một túi nilon, trên túi có viêt tên của một cửa hàng thuốc.
Tôi vô thố mà quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, theo bản năng hy vọng anh trước mắt tránh đi. Anh ngồi ở trên ghế sa lon nhìn lại tôi, thực rõ ràng, anh đoán được là ai, hơn nữa không có tính tránh né.
Tôi vốn đang lạnh, hiện tại càng giống rơi vào trong hầm băng, hơi thở thoát ra như là phong sương.
Tình huống xấu về tôi Ấn Chung Thiêm đã thấy rất nhiều, tôi do dự có nên chừa lại cho anh chút tôn nghiêm hay không, không để anh đối mặt với tình cảnh này.
Vì cái gì không mở cửa? Em sợ hắn không chịu được kích thích? Hay là, em cho rằng... Diệp Chính Thần cười yếu ớt, ngữ điệu cực đạm. Anh ta đi mà quay lại, tỏ vẻ đã tha thứ em ?
Tôi phát hiện người thanh niên ở trước mắt trở nên thực đáng sợ. Hoặc là, anh trước kia là đáng sợ như vậy mà tôi không phát hiện ra.
Em sợ anh ấy giết anh. Tôi cắn răng nói.
Diệp Chính Thần khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, không hề quan tâm đến tôi.
Ấn Chung Thiêm đợi một lát, không thấy tôi ra mở cửa, lại ấn chuông cửa, tiếng chuông trở nên vội vàng xao động, bất an, thanh thanh đập mạnh vào màng tai tôi.
Có một số việc dù sao cũng nên đối mặt, bỏ qua mặt trời mọc hôm nay vị tất phải bỏ qua mặt trời lặn ngày mai. Tôi mở khóa cửa, tay chậm rãi đẩy cửa ra, tựa như châm kíp nổ của quả bom, mơ hồ đợi chuẩn bị mà bay tung xác.
Cửa mở ra, Ấn Chung Thiêm thấy tôi, vội vàng tiến về phía trước, nắm lấy tay tôi: Tiểu Băng, thực xin lỗi, anh không nên đánh em, anh vừa mới rất...
Câu nói kế tiếp của anh dừng lại, ánh mắt thẳng rành rành nhìn về phía sau tôi...
Cảm giác của anh lúc này làm cho tôi cảm động lây, bởi vì tôi cũng đã thấy người thanh niên đáng nghi giữa nửa đêm lại ở cùng người con gái của mình. Ấn Chung Thiêm nhất định cũng giống như tôi, cảm thấy chính mình là người ngu nhất thế giới, quả thực hết sức buồn cười. Hận không thể có một vách núi đen sâu vạn trượng ở sau lưng, xoay người mà nhảy xuống.
Người luôn luôn nhu hòa như Ấn Chung Thiêm rốt cục bạo phát, anh bỏ gói to trong tay, giống như nổi điên mà đi tới đây.
Nhìn thấy anh nắm chặt nắm tay, tôi không kịp nghĩ gì che người ở cửa. Đừng...
Anh tự đẩy cửa, tôi bị lảo đảo một chút rồi ổn định đứng lại, ngay sau đó Diệp Chính Thần cũng đứng lên, tôi vội lại kéo lấy cánh tay của Ấn Chung Thiêm, gắt gao ôm lấy. Tôi không phải sợ Diệp Chính Thần bị đánh, mà sợ vạn nhất xảy ra động thủ thì anh đánh không lại Diệp Chính Thần.
Việc đã đến nước này, mặt mũi anh đã mất, lại bị Diệp Chính Thần đả thương thì quả thật là nan kham.
Cô buông ra! Ấn Chung Thiêm giận dữ nói.
Chung Thiêm! Anh bình tĩnh một chút... Anh đánh không lại anh ấy.
Ấn Chung Thiêm toàn thân cương trực nhìn tôi.
Tôi nghĩ thêm một chút nữa, Ấn Chung Thiêm đã giận dữ đẩy tôi ra, xoay người chạy xuống lầu, cước bộ hỗn độn.
Bộ dáng của anh làm cho tôi nhớ tới lúc cha tôi bị bệnh nặng, tôi hoang mang lo sợ quỳ gối ở chùa cầu phúc, cầu thần phật có thể phù hộ ông bình an. Ấn Chung Thiêm cùng tôi quỳ, anh nói mỗi ngày sẽ theo tôi cầu thần bái phật. Những lúc tôi nhớ tới Diệp Chính Thần, cả đêm mất ngủ, ngồi ở ghế dài ngoài cửa bệnh viện ngẩn người, anh ngồi bên cạnh tôi, giúp tôi vượt qua đêm dài. Tôi còn nhớ rõ khi đang ngồi ở dưới tàng cây du già, đôi môi đông lạnh như chết, anh khoác thêm áo ấm làm cho tôi tin tưởng trên đời này ngoài Diệp Chính Thần, còn có người có thể mang lại cho tôi sự ấm áp.
Thế nhưng tôi đã trả lại cho anh cái gì? Để anh nhìn thấy sự phản bội xấu xa! Để cho anh n cơ hội phát tiết cũng không có...
Chung Thiêm?!
Tôi vừa hô ra tiếng, cổ tay đã bị người gắt gao chế trụ, kéo trở lại phòng.
Phanh một tiếng, cửa hung hăng bị đóng lại, Diệp Chính Thần lạnh lùng trừng mắt với tôi, sắc mặt cực kém.
Băng tan, nước theo khăn mặt chảy ra, chảy xuống bàn trà thủy tinh, từng giọt từng giọt rơi xuống mắt đất, bọt nước văng khắp nơi.
Diệp Chính Thần đột nhiên ôm lấy tôi, nâng mặt tôi lên, môi hung hăng hôn xuống dưới...
Diệp Chính Thần bình thường cũng rất cầm thú, thời điểm này lại hơn cả cầm thú. Tuy rằng tôi sớm đã lĩnh giáo rất nhiều lần, nhưng là tại lúc này khi tâm loạn như ma, anh đột nhiên như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ mà hôn xuống dưới làm tôi sợ đến ngây người. Anh mãnh liệt hôn làm đau vết thương trên mặt, môi cũng đau, anh vẫn cố chấp mà tiếp túc, cánh tay cường hãn đem vây tôi trong thân thể anh, môi cuồng dã mà đoạt lấy, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng tôi, cuốn nhiễu dây dưa.
Tôi càng ngày càng cảm giác sự khó thở, trước mắt cái gì đều mơ hồ, chỉ có sự gắn bó dày đặc giữ yêu thương cùng rối rắm, tôi ngay cả tri giác đều không có, toàn thân hư thoát mà dựa vào trong lòng anh, ngay cả khí lực hô hấp cũng không có...
Phát giác thấy tôi khác thường, Diệp Chính Thần rốt cục đã dừng lại nụ hôn trừng phạt, nâng thân thể tôi lung lay sắp đổ. Nha đầu? em làm sao vậy?
Đầu hỗn loạn, tôi quơ quơ. Em chỉ là, mệt chết đi.
Tôi quá mệt mỏi, toàn thân như bị vét sạch, không còn khí lực.
Diệp Chính Thần nhìn ra tôi sắc mặt không tốt, động tác thuần thục mà nghe tim đập. Làm sao không thoải mái?
Em thấy chóng mặt. Tôi gian nan mà mở miệng. Công tác cả ngày, cơm chiều còn không ăn, vừa mới lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, hơn nữa lúc nãy lại là cái kích hôn đòi mạng, tôi có thể không hư thoát sao.
Em chờ một chút. Diệp Chính Thần rất nhanh ôm tôi vào phòng ngủ, đặt ở trên giường, sau đó vội và chạy vào phòng bếp.
Không bao lâu, bưng một cốc đường nóng đi tới, đặt ở bên môi tôi. Nước đường tựa hồ bị lạnh quá, cốc nước vẫn còn không đủ lạnh phải cho thêm đá vào, nước đến độ ấm vừa phải, ấm mà không nóng, ngọt mà không ngấy, tiến vào dạ dày trống rỗng, nhiệt lượng lan qua tứ chi bách hải.
Khá hơn chút nào không? Buông cốc nước, anh dùng đầu đầu ngón tay xoa nhẹ nhàng nơi khóe miệng tôi vẫn còn lưu lại giọt nước đường.
Ân.
Nhìn người trước mắt, nồng đậm ôn nhu, giống như ảo giác đang trong cơn mộng đẹp.
Nếu có thể, tôi hy vọng mọi chuyện đã qua đều là một giấc mộng. Mộng sau khi tỉnh lại, tôi lại nhớ tới căn phòng trọ nhỏ kia, ngoài cửa sổ cây anh đào đang nở đầy hoa. Tôi cùng với anh ngủ ở trên tấm ga trải giường màu hồng cánh sen, mười ngón tướng khấu, một đen một trắng hai cái đồng hồ tình lữ trên có khắc tên của chúng tôi.
Dụ Nhân không có xuất hiện, Ấn Chung Thiêm không có xuất hiện, chỉ có tôi cùng anh, đơn thuần mà hưởng thụ thế giới hai người, ngọt ngào mà tính toán phí bổ túc giữa hai người.
Đi qua, rốt cuộc không trở lại, tương lai đâu? Tôi hỏi chính mình: người này, tôi rốt cuộc có muốn cùng với anh tính đến tương lai?
Đương nhiên là muốn, dù sao tương lai vẫn là vết thương tôi vẫn nguyện ý vì anh lại thử lại một lần.
Bởi vì anh là Diệp Chính Thần, mối tình đầu tốt đẹp nhất tôi từng có, tôi từng thoát khỏi giấc mơ đẹp. Ngọt cũng thế, khổ cũng thế, ít nhất cùng với anh ở cùng một chỗ, tôi mới có thể có cảm giác nóng bỏng.
Em ngủ đi. Cái gì đều đừng nghĩ, chỉ cần nghỉ ngơi tốt. Anh đỡ tôi nằm xuống.
Vậy còn anh?
Anh ngủ sô pha... Anh nhướng mi lên, lại lộ ra nụ cười xấu xa: Em nếu không để cho anh ngủ cùng, anh sẽ không để ý.
Thấy anh đứng dậy đi ra tủ quần áo lấy chăn, tôi gọi giữ anh lại: Đã bắt đầu vào mùa đông, trời buổi tối lạnh, dễ dàng cảm mạo...
Tôi biết anh không quen ngủ sô pha, mấy đến trước, tôi tinh tường nghe thấy anh tại trên ghế sa lon lăn qua lộn lại cả một đêm, căn bản không ngủ. Anh tại Nam châu không có người bạn nào khác sao?
Anh không ngủ giường người khác. Anh không chút khách khí từ chối lời nói của tôi, lại dịu dàng nói tiếp. Trừ em ra .
Tôi muốn nói: nếu anh cam đoan không thú tính em có thể cho anh mượn nửa cái giường. Cẩn thận cân nhắc một chút, lời này ý vị khiêu khích quá nồng , vẫn là quên đi.
***
Tôi rõ ràng mệt chết đi, nhưng nằm ở trên giường như thế nào cũng ngủ không được, tôi biết ngoài cửa người kia cũng không ngủ, tại trên ghế sa lon càng không ngừng trằn trọc. Bởi vì mỗi một lần anh xoay người, sô pha đều phát ra tiếng động nhỏ.
Tôi chính đang rối rắm có nên gọi anh tiến vào ngủ hay không, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, tiếp theo cửa không một tiếng động bị đẩy ra, Diệp Chính Thần ôm chăn cùng gối đầu đi tới, hiện lên trên giường tôi.
Tôi cười, mở to mắt. Anh đi đến giường em, muốn làm gì?
Bên ngoài rất lạnh... Anh đem gối đầu đặt ở bên gối tôi, đem thôi thôi tôi nằm dịch vào một bên. Dù sao giường của em cũng lớn, nhiều người nằm được.
Anh có thể bảo đảm sẽ không chờ em đang ngủ mà giở trò thú tính không?
Anh cơ hồ suy nghĩ dài đến cả một thế kỷ, trả lời một câu nước đôi. Anh thử xem!
Vạn nhất anh không khống chế được...
Anh trực tiếp cắt dứt lời tôi. Anh vạn nhất khống chế không nổi, em có ngủ hay không đều như nhau.
Nói cũng đúng!
...
Bóng tối vây quanh, ánh trăng chiếu vào bức rèm hắt lên chút ánh sáng yếu ớt.
Tôi lặng lẽ nhìn người nằm bên ngủ cùng mình, anh từ từ nhắm hai mắt, hô hấp đều đều vững vàng, ánh trăng sáng tỏ chiếu ở đôi long mi thật dài, như được tô một lớp ánh sáng bạc.
Tôi có chút không muốn ngủ, sợ đến khi tỉnh lại, phát hiện hết thảy đều là mộng.
Em lại dùng loại này ánh mắt nhìn anh, anh cũng không dám cam đoan . Tay anh với vào chăn, cầm lấy tay tôi, mười ngón tướng khấu...
Tôi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, tôi bất tri bất giác ngủ. Trong mộng, tôi nhìn thấy Ấn Chung Thiêm, anh mờ mịt bất lực mà đứng ở trên đường, đèn đường chiếu rõ bóng lưng thất bại suy sụp của anh. Tôi đuổi theo anh, như thế nào cũng đuổi không kịp, tôi kêu anh, Chung Thiêm, Chung Thiêm...
Anh cũng không quay đầu lại.
Chung Thiêm, em còn có thể giúp anh sao?
Đèn đường đột nhiên dập tắt, chung quanh hết thảy đều trở nên đen.
Bên tai vang lên tiếng nói thản nhiên của Diệp Chính Thần: Em đồng ý vì hắn cởi quần áo, đồng ý vì hắn gả cho anh... Nói cho anh biết, trừ bỏ những điều đó, em còn đuổi theo vì hắn làm cái gì?
Tim bỗng nhiên đập nhanh, đau đến tê tâm liệt phế.
Tôi lâm vào bóng đè đáng sợ, cố gắng kêu cứu cũng không phát ra thanh âm.
Một cái ôm ấp ấm áp phủ lên tôi. Không quan hệ, dù sao em là của anh.