Một người phong lưu thành tính, độc thân, dễ nhìn, một người con gái độc thân, bộ dạng không xấu, cùng trải qua dị quốc tha hương, cùng học tập ở ngành y, cùng ở dưới một mái hiên, ngăn cách bằng một tấm vách không cách âm.
Khi thì, ngồi cùng bàn ăn cơm, trò chuyện về những thuật ngữ y học khó hiểu, trò chuyện về khác biệt văn hóa Trung – Nhật.
Khi thì, tôi lĩnh giáo anh một số vấn đề, anh kiên nhẫn phiên dịch, giảng giải cho tôi những từ ngữ thâm ảo về bệnh lý, dạy tôi chuẩn bị bài phát biểu sao cho thầy giáo vừa lòng.
Khi thì, anh nhờ tôi hỗ trợ, để cho tôi giúp anh mượn đọc một ít tài liệu về vi khuẩn của giáo sư Đằng Tỉnh.
Khi thì, chúng tôi cùng đứng ở phía cửa sổ phía trước xem người ta câu cá, nhìn họ câu xong lại thả ra, tự phân tích xem tinh thần người Nhật Bản có phải hay không đều có vấn đề.
Khi thì, lúc hoàng hôn, chúng tôi đều dựa người vào tấm chắn ban công, lẳng lặng ngắm cây anh đào dày đặc nụ đang hé nở trên cảnh, như chỉ đợi sau một đêm là nở rộ.
Khi thì, tôi sẽ mở nhạc, để âm thanh vô cùng lớn, để hai người đều có thể nghe thấy những bản tình ca nhẹ nhàng lan tỏa, nhỏ giọt.
Khi thì, anh cũng sẽ tạo nên cho tôi những kinh hỉ không tưởng được.
Có ngày, tôi còn chưa rời giường chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, mở cửa, ngoài cửa không có một bóng người, trước cửa có một chậu cây tiên nhân chưởng khó coi muốn chết, còn có một cái bánh ngọt sinh nhật thật to .
Tôi kinh hỉ ôm lấy bánh ngọt, quay lại thì nhìn thấy một tờ giấy dán ở trên cửa. Nha đầu, buổi tối anh quay về tới chỗ em dùng cơm!
Khóe miệng không tự giác nổi lên ý cười, miệng vẫn là nhịn không được nói thầm một câu: Chán ghét!
Sau đó, quyết định không đi phòng thí nghiệm, ở nhà tỉ mỉ chuẩn bị một bữa đại tiệc, chúc mừng sinh nhật của tôi...
Sau đó tôi hỏi anh như thế nào biết sinh nhật của tôi, anh như thế nào cũng không chịu nói.
...
Nếu sự ám muội như vậy còn không phát triển chút gì đó gian tình, giống như không thể tin được.
Đáng tiếc, mấy tháng qua, tôi cùng Diệp Chính Thần quả thật nửa điểm phát hỏa cũng chưa thấy chút nào.
Không có biện pháp, khí tràng bất hòa!
Tôi không thích anh là cái loại người bỏ vợ không chớp mắt, thấy sắc nảy lòng tham, sau xuống giường ngàn vạn nhu tình cũng không thấy.
Anh cũng không thích tôi đây thể hiện loại con gái tinh khiết, tự cho là thanh cao, trước khi trên giường, chết sống phải bắt người ta phụ trách, có cưới hỏi đàng hoàng.
Bất quá, không có gian tình, không có nghĩa là không có tình hữu nghị thuần khiết, chúng tôi trong lúc đó vẫn tồn tại cảm tình giai cấp dân tộc tương đối thâm hậu a.
Tôi phi thường, phi thường quý trọng cảm tình thuần túy này, dốc lòng che chở, hy vọng tình cảm của chúng tôi sẽ từng giọt, từng giọt chậm rãi rồi tụ thành dòng suối, đủ để trải qua những tháng ngày thiếu thốn tình cảm ở Nhật Bản, nếu có một ngày khi tôi già đi, ngồi ở ban công, trên xích đu để nhớ lại những ngày này, tôi nhất định sẽ phát ra từ nội tâm mà mỉm cười...
Cảm tạ trời đất để cho tôi tại thời điểm cô đơn, gặp được một nam nhân đặc biệt như vậy!
***
Một buổi chiều, tôi đang ở trường, Diệp Chính Thần đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói anh bị thương, đang ở phòng cấp cứu.
Đầu óc của tôi ong một tiếng, trực tiếp từ phòng học chạy thẳng đến khoa cấp cứu của trường ở phía trước.
Cánh tay phải của anh bị trầy da rất nhiều, chảy cả máu, một mảnh mơ hồ. Xác định anh không có gãy xương, các nơi khác cũng không có vết thương, tôi mới mệt mỏi ngã ngồi tại ghế bên cạnh anh, dùng tay áo lau cái trán đầy mồ hôi.
Tôi tràn đầy thân thiết hỏi anh. Anh như thế nào mà ra thế này a?
Không cẩn thận cắt phải. Anh thoải mái trả lời.
Một đại nam nhân mà không cẩn thận đem cánh tay của chính mình cắt đến máu tươi đầm đìa, chỉ có trời tin. Tôi tà tà liếc con ngươi, suy nghĩ: Không phải cùng người ta tranh bạn gái, ra tay quá nặng đi?
Anh bất đắc dĩ lắ đầu. Thật đúng là hiểu biết anh!
Không phải là có tật để cho em đoán trúng đi?
Anh không nói gì.
Tám phần bị tôi đã đoán đúng. Anh với ai tranh bạn gái a? Bọn họ như thế nào xuống tay ác độc như vậy?
Anh thở dài, thực thần bí nói cho tôi biết: Là xã hội đen. Có thể là một lão đại, hắn gặp được anh cùng nữ nhân của hắn trên giường, lửa giận ngút trời, để mười mấy người đánh anh một cái. May mắn anh chạy nhanh, từ lầu hai nhảy xuống chạy trối chết, bằng không ngay cả mạng sống cũng không còn.
Trời ạ, thảm liệt như vậy?! Tôi nghe được một trận mồ hôi lạnh. Em nghe nói xã hội đen Nhật Bản đặc biệt khủng bố, anh về sau trăm ngàn phải cẩn thận, vạn nhất làm cho bọn họ lại gặp được, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh...
Đương nhiên sẽ không. Bọn họ nói, nếu nhìn thấy anh, muốn đem anh chặt thành từng đoạn, ném xuống biển cho cá mập ăn.!
Chúng ta báo án đi. Tôi hạ giọng nói.
Cảnh sát lại không thể bảo hộ hai mươi bốn giờ.
Vậy làm sao bây giờ đây? Tôi sợ tới mức trong lòng bàn tay đầy là mồ hôi lạnh, liều mạng lau vào váy.
Em không cần lo lắng, Nhật Bản lớn như vậy, sẽ không dễ dàng gặp lại chúng được. Anh thấy tôi thật sự sốt ruột, trái lại an ủi tôi.
Tôi có chút lo lắng, nhịn không được tận tình khuyên bảo, nói vài câu: Sư huynh a, trong bệnh viện nữ hộ sĩ hoàn mỹ như vậy, dạng gì cũng có, anh đừng có cùng loại nữ nhân không đứng đắn kia chơi đùa a? Về sau đừng vào những quán rượu như chỗ kia... Vạn nhất xảy ra chuyện gì, người nhà anh làm sao bây giờ... Tôi bỗng nhiên phát hiện bản thân có điểm phát triển giống mẹ tôi, tự khinh bỉ chính mình.
Nhưng anh giống như một chút cũng không phiền, hứng thú dạt dào nghe tôi lải nhải.
Thực xin lỗi! Một giọng nói bằng tiếng Nhật mềm mại cắt đứt câu nói kế tiếp của tôi, tôi tò mò mà quay đầu, chỉ thấy một thiếu trẻ tuổi hiền thục người Nhật Bản đối với chúng tôi cúi đầu thật sâu, dùng tiếng Nhật nói: Cám ơn anh, thật sự thật cám ơn anh !Tôi thay mặt cho chồng tôi, người nhà lại cám ơn anh.
Sau đó người thiếu phụ kéo ra một đứa bé trai khoảng 4-5 tuổi, thôi thôi nó.
Đứa bé trai rất lễ phép cúi đầu. Cám ơn chú đã cứu cháu... Thực xin lỗi, hại chú bị thương!
Sau đó, nó cố ý dùng tiếng Trung không được tự nhiên nói hai chữ: Cám ơn!
Diệp Chính Thần nói: Không cần cảm tạ chú, về sau qua đường cái, trăm ngàn lần phải cẩn thận một chút, nhớ nắm tay mẹ. Nhớ kỹ hay không? !
Đứa trẻ gật gật đầu.
Tôi sửng sốt thật lâu, qua nghe thấy lời của Diệp Chính Thần nói cùng hai mẹ con người Nhật Bản mới hiểu ra.
Mẹ con nhà này ngàn vạn lần cảm ơn xong, đi giúp Diệp Chính Thần thanh toán viện phí.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn về Diệp Chính Thần đang cố nghẹn ý cười. Anh đùa bỡn em!!!
Em biến anh thành sắc lang thú vị cấp thấp, anh cũng không còn cách nào.
Anh! Tức chết em! Giận đến tôi cũng không biết nói cái gì cho phải. Anh đầu óc bị đổ nước à, ngu ngốc chạy đến Nhật Bản để làm anh hùng? ! Vì cứu đứa trẻ Nhật Bản ngay cả mệnh cũng không muốn?! Lúc trước, khi quỷ Nhật Bản giết hại cả Nam Kinh, ánh mắt đều không chớp một chút! Cư nhiên không muốn sống nữa đi cứu hậu đại của bọn họ? ! Anh có phải là anh hùng dân tộc đâu? ! Anh sẽ không sợ vạn nhất mà lừng lẫy hy sinh, hàng ngàn hàng vạn người Trung Quốc trước mộ anh mắng vã nước bọt?!
Diệp Chính Thần bị tôi mắng á khẩu không trả lời được, rất là ủy khuất mà bĩu môi. Cứu xong anh cũng thấy hối hận, mà khi đó xuất phát từ bản năng phản ứng... Anh cái gì đều chưa kịp nghĩ.
Bản năng?! Ta nhịn xuống lời mắng thô tục lúc xúc động: Bản năng chỉ dùng để chạy trốn , anh dùng bản năng cứu người?! Đâm chết anh cũng xứng đáng!
Hắn nhìn bộ dáng tức giận của tôi, dùng tay trái sờ sờ đầu tôi, xoa xoa tóc dài, nở nụ cười. Nha đầu, có phải không đau lòng anh ?
Ai đau lòng anh, ai đau lòng anh?!Em mà đau lòng anh? ! Tôi cười gượng hai tiếng: Ha ha, nói đùa gì mà vui thế!
Thấy thầy thuốc lại đây xử lý miệng vết thương cho anh, cầm cồn giúp anh chà lau, tiêu độc. Tôi đứng lên, quay đầu đi ra ngoài cửa.
Nha đầu, em đi đâu? Anh hỏi.
Mua chân giò cùng xương, về nhà hầm cho anh nồi canh!
Nhớ rõ nấu nhiều chút!
Đã biết!
Đi ra khỏi cửa phòng cấp cứu, tôi dựa lưng vào vách tường nhắm mắt lại, nước mắt cách cách rơi xuống, như thế nào thấy xót xa vô cùng!
Tôi thật sự thấy đau lòng, vì thấy thầy thuốc dùng rượu sát trùng, vì máu tươi đầm đìa ở cánh tay, thấy anh cố nén thống khổ, lông mày gắt gao rối rắm cùng một chỗ, nghe thấy anh cực lực không thoát ra tiếng kêu rên, lòng tôi đau đến nỗi thấy hít thở không thông.
Nam nhân chết tiệt, làm tôi đau lòng muốn chết đi được!
Một bàn tay đưa ra lau nước mắt trên mặt tôi, rất nhẹ, thật mềm, thật ấm.
Nha đầu ngốc... Từ từ thở dài, không nhẹ không nặng. Khóc cái gì, anh còn chưa chết!
Tôi khóc, đem mặt chôn ở trên vai anh, cho tới bây giờ cảm giác bản thân sao mà yếu ớt, rất cần bả vai rộng lớn của nam nhi.
Anh dùng cánh tay không bị thương, ôm tôi vào lòng, thật gắt gao. Trên người anh tỏa ra hương vị cồn dày đặc, cùng máu, còn có một chút, một chút hương vị đặc trưng của anh…hương vị nam nhân!Tôi hít thật sâu, luyến tiếc hương vị của anh!
Diệp Chính Thần, anh hứa không được để bị thương, anh còn dám bị thương, em sẽ không để yên cho anh!
Anh ở bên tai tôi nói. Được! Anh hứa!
Hơi nóng thổi qua sau tai, toàn thân tôi run lên, đầu óc trống rống.
Nha đầu! Đừng khóc, em khóc rất khó coi!
...
Lúc em cười đặc biệt hoàn mỹ!
Tôi giận đến mức không nhịn được cười, nhẹ nhàng đấm một chút lên lồng ngực anh Sắc lang!
***
Buổi chiều ngày hôm sau, tôi có hai tiết học, tan học xong, trong lòng luôn lo lắng cho Diệp Chính Thần hành động tay phải không tiện nhưng vẫn đi phòng nghiên cứu trước, căn thời gian mới từ trường học trở về, tạt qua siêu thị mua xương cùng hoa quả.
Về nhà buông này nọ, tôi liền cầm theo hoa quả đi sang phòng nhìn anh.
Ấn hai tiếng chuông cửa, bên trong đáp: Cửa không có khóa.
Tôi vào cửa, thấy anh đang gội đầu, tay phải quấn băng vải rất nặng, giơ lên phía trên gãi một cách khó khăn, tay trái vụng về dội nước lên đầu, giọt nước bắn vào cái cổ màu đồng chảy xuống lưng, làm lộ ra làn da bóng loáng.
Phần lưng trên cơ thể anh thế nhưng lại rất to lớn, không nên thấy ở một thầy thuốc hào hoa phong nhã.
Trước mắt tôi thoảng qua một cái bóng lưng mơ hồ, bên trên mặc áo choàng trắng của thầy thuốc, phía dưới lộ ra quần li thẳng tắp màu xanh quân ngũ. Chỗ cổ áo mơ hồ thấy chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt.
Bóng lưng của người ấy thon dài cao ngất, giống như Diệp Chính Thần vậy, cả hình thể cân xứng...
Tôi vội vàng lắc đầu, đình chỉ ảo tưởng buồn cười của chính mình.
Buông hoa quả trong tay ra, đi qua, tôi thuận tay cầm chiếc khăn mặt giúp anh lau nước ở trên lưng. Để em giúp anh đi.
Trở về sớm như vậy? Em không sợ giáo sư lột da à? Anh tiếp nhận khăn mặt xoa xoa nước trên gương mặt.
Dù sao cũng đã mấy lần rồi, không sợ thêm lần nữa.
Đã như vậy còn để anh một mình ở nhà? Anh nhìn ta nháy mắt mấy cái.
Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy! Tôi lạnh lùng lườm anh một cái, mang đến một cái ghế dựa để anh ngồi xuống: Lại đây, ngồi xuống!
Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi bắt trước ở hiệu tóc, đem lau khô nước trên tóc anh, cho thêm chút dầu gội, chậm dãi gãi. Tóc anh thật tốt, mềm mại, cọ vào tay như tiến vào tâm tôi, làm cho tôi liên tưởng đến tơ lụa màu chocolate mềm mại.
Xoa xoa, ánh mắt của tôi ánh mắt không tự chủ được chuyển qua nửa thân trần của anh.
Nói thật, nhìn qua, không cảm giác gầy, là một khối cơ thể không thô cứng, làm cho người nhìn cảm thấy một sức mạnh cường thế, nói ngắn gọn có thể là: nam nhân chính hiệu!
Sư huynh. Tôi có một vấn đề đã muốn hỏi từ trước, luôn không nói ra miệng. Anh thực sự là tốt nghiệp Viện Y học Bắc Đại sao?