Tôi giật mình, ý thơ này..., lo sợ không yên khoác lại áo khoác che kín thân thể, di chuyển nhanh hai chân, thân mình chuyển hướng ra phía cửa xe.
Không hay học văn hàng ngày sẽ không học theo người ta ngâm thơ, câu vừa thốt ra chính là Dâm thơ. Tôi thật sự không tìm thấy ngôn ngữ để có thể hình dung độ ti tiện của anh.
Giận à? Anh thấy tôi thần sắc hờn giận, thu hồi ngữ điệu bất cần đời. Tốt lắm, không đùa em nữa. Anh có thể đề nghị em một việc được không?
Đề nghị gì? Nghe anh ngữ khí thành khẩn, tôi nghĩ anh sẽ nói: lần sau nhớ mang ô, hoặc là trở về nhớ tắm rửa, để tránh cảm lạnh.
Lấy thân hình của em, khả năng dùng cỡ 70C là thoải mái một chút... Tuy rằng, theo góc độ thị giác nói, em mặc số đo này, đối với nam nhân càng tăng lực hấp dẫn...
Ách!
Đây là tôi nghe thấy lời ca ngợi...thật là vô sỉ!
Tôi khép nhanh quần áo, tay không ngừng run run, thân mình co rúm lại, ngồi dựa vào một góc, ngay sát cửa xe.
Anh còn đang nhìn chăm chú vào tôi, không nháy mắt mà nhìn chăm chú vào.
Ở trong không gian hẹp như thế này, tôi cảm giác chính mình đang bị anh dùng ánh mắt từng chút từng chút thoát đi quần áo của tôi, tiếp theo là xâm phạm.
Tôi sẽ vì chính mình mà xấu hổ và giận dữ hung hăng tát anh một bạt tai, sau đó mở cửa xuống xe, từ này với anh sẽ hoàn toàn tuyệt giao.
Nhưng đối với anh, tôi một chút cũng không tức giận, chỉ là có chút sợ hãi, run rẩy, hoảng sợ vô thố , còn có... Trong cơ thể bắt đầu nổi lên ngọn lửa nho nhỏ, chậm dãi làm ấm áp thân thể bị ướt mưa, lan tràn qua tứ chi bách hải, đốt cháy toàn thân da thịt.
Loại cảm giác này tôi chưa bao giờ có, thực thoải mái, mỗi một giây thần kinh đặc thù cảm nhận sự kích thích sâu sắc.
Bản tình ca lại một lần nữa vang lên . . . .
Xuân thúy hoa nguyệt mị, hạ liễu phủ nhân nhị;
Thu anh bay đầy trời, đông tươi đẹp Dung Băng tủy;
Âm thầm môi ngữ đối, Mân Côi cánh hoa cánh hoa vỡ;
Nhẹ nhàng bạn tri kỷ hối, thông minh sắc xảo nhiều điểm túy;
Tay anh hướng về thân thể tôi, tôi giữ chặt vạt áo khoác trên người, tôi nghĩ đến...
Tôi quá sợ hãi, đang muốn phản kháng, anh cẩn thận đem quần áo sửa sang lại, vuốt phẳng, mang vạt áo phủ lên trên đùi tôi.
Cuối cùng, xoa xoa mái tóc ẩm ướt của tôi, nở nụ cười.
Không phải nụ cười xấu xa , mà là lộ ra ánh mặt trời đầy hương vị ôn hòa...
Tôi rối loạn, toàn bộ thể xác và tinh thần tê liệt.
Ai có thể nói cho tôi biết, anh rốt cuộc muốn làm cái gì...
***
Trở lại nhà trọ, chúng tôi dùng chung cái áo khoác che mưa, cùng chạy chậm đến cửa thang máy, vừa mới tiến đến thang máy, tôi liền thấy cứng người, lui ra phía sau từng bước, cố ý cùng với Diệp Chính Thần lui ra ít khoảng cách.
Muộn như vậy mới trở về? Tôi sửa sang cảm xúc hỗn loạn, chủ động cùng Tần Tuyết chào hỏi.
Phải, ở phòng tự học viết báo cáo. Tần Tuyết liếc mắt nhìn y phục trên người tôi, lại nhìn xem Diệp Chính Thần bên cạnh tôi. Hai người cũng vừa trở về?
Hai người hai từ cô ấy nhấn thật mạnh.
Tớ đi cửa hàng tiện lợi làm thêm, vừa tan tầm.
Ừ!
Thang máy chậm chạp lên tới lầu ba, tôi đi ra thang máy, ay lúc cửa thang máy khép lại, tôi quay đầu nhìn thoáng qua...
Vừa vặn thấy Tần Tuyết cùng Diệp Chính Thần nhìn lẫn nhau thật sâu, mãi đến lúc cửa thang máy khép lại. Cái liếc mắt trong gang tấc này đào rỗng lồng ngực tôi, trống không.
Toàn bộ buổi tối, tôi ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm bao trùm lên toàn bộ cơ thể, chôn vùi những rung động của tôi.
Toàn bộ buổi tối, phòng bên bật đi bật lại bản nhạc truyền sang, là bài hát ý vị thâm trường vừa nãy《 thiên hương 》!
...
Ngày hôm sau, Tần Tuyết chủ động hẹn tôi đi ăn cơm trưa.
Cô ấy mặc cái váy màu đỏ, làn váy mỏng manh, tay áo rủ xuống, yểu điệu như mai, thu hút tầm mắt của mọi người.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại Lý Khải đã từng dùng những câu ý nhị để mà hình dung: Tần Tuyết đẹp về cốt cách, Bạc Băng đẹp về tinh thần, nếu dùng hoa để so sánh, Tần Tuyết là một đóa hoa bách hợp u nhã, nhìn tươi mát mà thoát tục, làm người ta chỉ dám nhìn ngắn từ xa. Bạc Băng là một đóa hoa tường vi, xinh đẹp động lòng người, nếu thích đưa tay ra chạm vào, sẽ bị đâm máu tươi đầm đìa.
Giờ phút này, tôi nghĩ nói cho Lý Khải, anh ấy sai lầm rồi, Tần Tuyết là một đóa hoa hồng, nhả ra giọt máu tươi màu đỏ hoa hồng.
Tiểu Băng... Tần Tuyết sâu kín nâng chén trà lên, uống một ngụm, nói với tôi đang vùi đầu vào ăn nói: Có chút chuyện tớ không nên nói, chỉ vì coi bạn là bằng hữu...
Tôi biết cô ấy muốn nói cái gì, trước làm sáng tỏ. Tớ cùng Diệp Chính Thần không phải như bạn tưởng, chúng tớ không có gì, bằng hữu bình thường mà thôi.
Tớ hiểu được. Chờ hai người thực có cái gì, anh ấy tựu cũng không... Câu nói kế tiếp nuốt trở về, cô ấy buồn bã cười, cực lạnh.
Cách cô ấy cười làm cho tôi nhớ lại ngày đầu tiên quen với Diệp Chính Thần, đoạn hội thoại kia làm cho trong người lạnh lẽo.
Tần Tuyết nói: Tiểu Băng, Diệp Chính Thần đổi xe tốc độ cực nhanh, đổi nữ nhân tốc độ còn nhanh hơn. Con người anh ấy, thích theo đuổi mới mẻ kích thích...
Tôi không biết anh đổi nữ nhân tốc độ nhanh ra sao, nhưng từ ngày quen biết anh, năm tháng anh thay đổi ba kiểu xe.
Tần Tuyết cười lạnh: Nữ nhân mỹ mạo có lẽ có thể duy trì mười năm tám năm, cảm giác mới mẻ có thể bảo trì bao lâu? Một tháng, hai tháng?
Tôi nói cho nàng: Theo góc độ sinh lý học nói, có chút cảm giác mới mẻ cảm cùng kích thích chỉ có thể duy trì được hơn 10 phút.
...
Tôi cùng Tần Tuyết tại căn tin hàn huyên hơn một giờ, Tần Tuyết nói cộng lại so với nói từ ngày quen cô ấy trong mấy tháng còn nhiều hơn.
Cô ấy nói cho tôi biết: cô ấy lúc vừa tới, Diệp Chính Thần đối xử với cô ấy phi thường tốt, đưa cô ấy đi mua này nọ, giúp sửa sang lại phòng, còn giúp cô ấy sửa lại đồ gia dụng. Buổi sáng Diệp Chính Thần chở cô ấy đến trường, buổi tối lại đớn trở về...
Cô ấy bị đau đầu, anh lúc nửa đêm mua thuốc cho cô ấy.
Có một lần, anh đi Hokkaido họp, cũng mang theo Tần Tuyết, bọn họ tại Hokkaido chơi nửa tháng, rất vui vẻ...
Đến khi Tần Tuyết khăng khăng một mực nói yêu anh, anh nhưng mất đi cảm giác mới mẻ ban đầu, đối với cô ấy rốt cuộc không còn hứng thú.
Tần Tuyết càng là cố gắng tranh thủ, Diệp Chính Thần càng là cố ý lảng tránh. Anh đối với cô ấy dần dần lâm bất hòa, lãnh đạm. Tần Tuyết vì thế bệnh nặng một hồi, nằm trong bệnh viện của trường mất một tuần, Diệp Chính Thần thường xuyên cùng đi giáo sư đi kiểm tra phòng bệnh, nhưng chưa bước vào phòng bệnh của cô ấy nửa bước.
Tần Tuyết xuất viện ngày đó, anh mua con xe BMW mới tinh, chở một người con gái chạy qua. Cô gái có mái tóc màu vàng kim, mặc váy ngắn, lông mi nồng đậm, đôi mắt thật to, giống một búp bê Barbie hoàn mỹ.
Có người ni cho cô ấy, đó là con gái của giáo sư Điền Trung, Điền Trung Dụ Tử, sau, có thể nghĩ, không có nữ nhân nào là điểm kết cuối cùng của anh...
Tần Tuyết hận anh, đồng thời cũng quên không được anh, dù sao bọn họ cũng trải qua phong cảnh ven đường tốt đẹp.
Cô ấy nói, cô ấy nói cho tôi tất cả không có ý tứ gì khác, chính là không muốn nhìn thấy tôi bước theo còn đường cô ấy đi, còn đường sai làm của cô ấy.
Tôi sao lại không hiểu!
Nữ nhân thường thường thực ngây thơ, biết rõ anh không phải là phu quân của mình, rõ ràng thấy nhiều vết xe đổ, rõ ràng thấy quy tắc trò chơi hoa hoa công tử - yêu chỉ có hôm nay, không có tương lại, không có hứa hẹn...
Nữ nhân nhưng luôn ngây ngốc mà nghĩ rằng, giống như bươm bướm bổ nhào vào hỏa, chính mình sẽ là người cuối cùng...
Không biết, ngươi không là chung kết của anh, những anh là chung kết của bản thân!
...
Buổi chiều không có tiết, tôi không muốn làm gì, cũng không muốn về nhà, một người ngồi ở phòng nghiên cứu ngẩn người đến sáu giờ, giật mình mới nhớ tới phải đi cửa hàng tiện lợi làm thêm.
Ngày làm thêm hôm sau, tôi phạm vào thật nhiều sai lầm ngớ ngẩn, đã quên mang cho khách sữa nóng, quên trả lại khách tiền lẻ, quên đưa khách túi đựng đồ, khách và ông chủ vẫn đối với tôi thập phần khoan dung, nói với tôi: Không sao, không sao!
Chín giờ năm mươi, Lý Khải tới giao ban. Giao tiếp xong, tôi đầy cõi lòng chờ mong đứng ở ngoài cửa, ban đêm tối như mực, lại không có đèn xe làm đau đớn đôi mắt tôi.
Tôi tự giễu cười cười, thanh thanh cổ họng, từng bước một chậm dãi đi về nhà trọ.
Trước kia, khi mệt và đói, trên đường quay về nhà trọ, tôi giống như bị tiêm vào thuốc kích thích, nhanh chóng mà đạp xe.
Hôm nay, cái gì cũng chẳng thiết làm, mỗi một bước đều kéo mỏi mệt cùng ưu thương.
Tôi bỗng nhiên thực sợ hãi, sợ có một ngày Diệp Chính Thầnhét bỏ, cách xa tôi ngàn dặm, đến lúc đó, trên đường về nhà trọ mỗi đêm tôi sẽ ra sao.
Đứng ở cửa nhà trọ, tôi quen thói quen liếc mắt sang tên anh trên cửa phòng bên, cắn cắn môi, nén xuống lòng chua xót.
Vô lực vừa lấy ra cái chìa khóa, mở cửa.
Mệt mỏi quá, thật đói, thèm...quá khóc...
Đột nhiên, Diệp Chính Thần xuất hiện ở sau lưng tôi, bắt lấy tay tôi. Em cuối cùng cũng trở về! Đi, đi theo anh.
Anh không phân trần một tiếng, kéo tay tôi, một đường dắt tôi lên sân thượng.
Đứng ở sân thượng, thành thị cảnh về đêm thu hết đáy mắt.
Ngọn đèn sắc xanh trắng sắc cùng nhấp nháy nối thành một mảnh, trời cùng đất, như vậy sáng lạn.
Trên sân thượng có một cái bếp nước, khói lửa còn đượm. Tôi không thể tưởng tưởng được một người bị thương một cánh tay, như thế nào mang những cái này lên đây.
Chưa ăn cơm chiều đi? Anh cầm một xiên thịt bò nướng vừa chín đưa cho tôi, vẻ mặt đắc ý. Nếm thử, tay nghề của bổn thiếu gia.
Tôi không nói gì mà ăn một miếng, cái mũi toan phát đau.
Thế nào? Ăn ngon không? Anh có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm biểu tình của tôi: Đây là lần đầu tiên nấu cơm cho nữ nhân, không ăn được cũng không được nói!
Tôi nuốt xuống miếng thịt bò tươi ngon, rốt cục nhịn không được khóc ra!
Anh vội vàng ôm tôi. Anh biết anh nấu rất khó ăn, em cứ nói ra, không cần khóc thương tâm!
Tôi dựa vào vai anh, gắt gao ôm lấy anh.
Có một loại nam nhân, ngươi biết rõ hắn có kịch độc, vẫn là cách xa không xong!
Nha đầu, Đằng Tỉnh kia lão bất tử lại mắng em? Em đừng khóc, sớm muộn gì có một ngày anh sẽ báo thù cho em.
Không phải! Tôi lắc đầu. Em nhớ nhà, em muốn về nhà!
Được! Chúng ta đồng thời về nước, anh mở một bệnh viện tư, anh làm viện trưởng...
Thật sự? Tôi ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, đối mặt với anh, bị giấc mộng làm cho tươi sắc mặt. Em sẽ đi theo anh phá...
Đi! Anh trịnh trọng hạ giọng nói: Anh cho em làm phu nhân viện trưởng!
Đi! Tôi đẩy anh ra: Em thà rằng cả đời gả không được, cũng không gả cho loại người khắp nơi đều lưu tình nhân.
Anh muốn cưới nữ nhân khác, em trăm ngàn đừng hối hận!
Không hối hận? Không sợ trả giá, không tranh thủ, tôi có thể không hối hận sao?
Có thể tranh lấy, có trả giá, có năng lực như thế nào... Tôi thủy chung sẽ không là điểm cuối của anh.
Sư huynh, anh đứng đắn một chút được hay không? Tôi sát lau nước mắt, cúi đầu ăn miếng thịt bò.
Tốt! Anh ngồi ở bên cạnh tôi, từ trong túi tiền lấy ra một cái đồng hồ đeo tay hoa hoa lệ lệ, giống như cái đồng hồ anh đang đeo trên tay. Anh chân thành, tha thiết mà trang trọng đưa đến trước mặt tôi. Tặng cho em!