https://truyensachay.net

Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 2

Trước Sau

đầu dòng
Mặc dù trải qua một đêm triền miên, Gia Luật Long Khánh vẫn theo thói quen dậy sớm, hắn yêu thương vuốt ve đầu nhỏ đang tựa vào vai hắn ngủ say. Vật nhỏ mỹ lệ cỡ nào, tiểu khả ái làm nhiều người thương tiếc!

Hắn không khỏi nhớ tới mình lúc ấy muốn cự tuyệt hôn sự này như thế nào, lại như thế nào oán trời trách đất, ai thán mẫu hậu kiên quyết bắt hắn cưới một nữ nhân Tống thất vừa già vừa xấu, sợ bị người khác chê cười!

"Hắc hắc, chờ Tiểu Tiểu ra mắt bọn hắn sau..." Gia Luật Long Khánh tự nhiên nghĩ tới đến lúc đó...Hắc...hắc...Sợ rằng bọn họ sẽ hối hận chết! Nói không chừng còn muốn cướp đoạt? !

Vậy cũng không được! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi tâm can bảo bối của hắn! Cánh tay tráng kiện không khỏi ôm Tiểu Tiểu thật chặt, Tiểu Tiểu " Ưm" một tiếng, mở ra đôi mắt còn mê ngủ.

Gia Luật Long Khánh vội nhẹ giọng dỗ dành. " Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ.".

Ánh mắt buồn ngủ nghe lời nhắm lại, nhưng không được một lúc lại đột nhiên mở ra, vừa tròn vừa to nhìn chằm chằm hắn. " Ngươi... " Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, thoáng cái nhảy xuống giường. " Sao ngươi lại ở trong này? "

Gia Luật Long Khánh nghiêng người, một tay chống đầu, hai con mắt màu lam lóe sáng nhìn bộ ngực lộ ra của nàng vì tức giận mà dao động, " Ta ở trong này ngủ!"

Cặp mắt kia nhìn nàng giống như tên trộm vậy, cùng với cảm giác lạnh lẽo ở ngực, khiến nàng vội vàng cúi đầu xuống nhìn có gì ổn không, này vừa nhìn ——

“Tại sao có thể như vậy?" Nàng cả kinh kêu một tiếng, vội vàng kéo chăn để che lại thân thể xích lõa, mà nàng vừa kéo chăn ra khỏi giường thì nhìn thấy...làm nàng không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi. " Làm sao như vậy?" nàng ngượng ngùng vội vàng di chuyển tầm mắt khỏi thân thể lõa lồ kia.

Gia Luật Long Khánh thú vị nhìn hai gò má nàng ửng hồng "Ngươi đã quên rồi sao...Tối qua ngươi và ta đã...? "

Tiểu Tiểu nhíu đôi mày khổ tư suy nghĩ về tình hình đêm qua." Uống rượu... Sau đó là... Cây gậy?" Chỗ nào có cây gậy? Không phải là chủy thủ sao? Làm sao biến thành cây gậy? Nàng có mang gậy sao? Nghi vấn hiện lên trong mắt nàng. Tại sao thân thể nàng lại trần truồng thế này? Mà hắn cũng không mặc quần áo, này không phải là một cộng một bằng ba sao? Trong lòng nàng bực bội tránh nhìn về phía Gia Luật Long Khánh. Hai con mắt lúng liếng mở to nhìn chằm chằm Gia Luật Long Khánh. "Nói! Có phải ngươi chiếm tiện nghi của ta không?"

Khóe miệng của hắn cao cao vung lên, không che dấu chút nào nói: " Đúng! "

“Ngươi, ngươi, ngươi... Làm sao ngươi có thể? " Tiểu Tiểu thở hổn hển kêu lên, " Cho dù ngươi không sợ ta đối phó ngươi, chẳng lẽ ngươi không lo lắng đồ bỏ Vương gia chém ngươi thành não heo sao?

Gia Luật Long Khánh chớp mắt vài cái." Ngươi đang ở đây lo lắng cho ta sao?"

"Lo lắng cho ngươi cái rắm á! " Cho dù là lo lắng thật, nàng có chết cũng không thể thừa nhận!

Gia Luật Long Khánh bày ra khuôn mặt suy sụp khoa trương nói." Vậy hãy để cho ta bị hắn chém chết đi! "

“Làm sao ngươi có thể nói như vậy?" Tiểu Tiểu thất thanh nói: " Mạng của ngươi không đáng giá sao?"

Gia Luật Long Khánh làm ra bộ mặt đầy mong đợi hỏi: " Ngươi lo lắng cho ta sao? "

“Ta..." Tiểu Tiểu khó xử muốn nói lại thôi, rốt cục trong lòng nàng hạ quyết tâm nói. " Tốt, tốt, ta là vì ngươi... "

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói cắt đứt tiếng nói của Tiểu Tiểu. " Vương gia, theo hành trình dự định hôm nay lên đường sao?”.

Gia Luật Long Khánh chậm chạp ngồi dậy, ảo não hướng về vẻ mặt đang kinh ngạc của Tiểu Tiểu bày ra nụ cười cầu xin tha thứ, sau đó hướng phía cửa ra lệnh cho người ở bên ngoài. "Cứ theo hành trình đã dự định, các ngươi đi chuẩn bị trước, chuẩn bị xong đến cho ta biết."

“Dạ, Vương gia. "

Lúc đang nói chuyện, hai mắt Gia Luật Long Khánh trước sau vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tiểu Tiểu.

“Ngươi... Yến Ẩn... Không phải là... "

"Ta tên Gia Luật Long Khánh, nhưng cũng có tên là Yến Ẩn, chẳng lẽ các ngươi không điều tra cặn kẽ tư liệu của ta sao!"

Tiểu Tiểu há miệng, tay trắng mịn chỉ thẳng vào mặt của hắn. " Ngươi... "

Gia Luật Long Khánh sờ sờ cằm của mình. " Xem ra sau này ta không thể để râu nữa, nếu không ngươi lại muốn coi ta thành đại Tinh Tinh !

Tiểu Tiểu yên lặng thật lâu, Gia Luật Long Khánh mang theo nụ cười xin lỗi dừng ở khóe miệng. "Dám đùa ta? Xem ta thế nào đánh chết ngươi, " Tiểu Tiểu không để ý đến thân thể không mảnh vải của mình, hai cái tay chợt hướng cổ của hắn mà đánh tới.

Bên trong phòng bắt đầu truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, cận vệ Hằng Vương là Tịch Cát cùng Di Lý Cát chờ đợi ở ngoài cửa lập tức bước lên phía trước hỏi thăm:” Vương gia, Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?"

“Không có chuyện gì, tất cả các ngươi không được phép vào! "

Người nhà của Tiểu Tiểu cả đêm khổ não chờ nghe tin tức, nghe tiếng vội vàng tới đây tra hỏi, lại bị Tịch Cát cùng Di Lý Cát nói ba xạo đuổi đi, nhưng trong lòng bọn hắn đều đã biết là kế hoạch —— thất bại!

E sợ cho thiên hạ bất loạn, Gia Luật Long Hữu cũng tới đây tham gia náo nhiệt. " Xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi hai đại hộ vệ đang đứng đợi ở cửa.

“Bẩm Tề Vương gia, thuộc hạ không biết, bất quá Vương gia đã phân phó không cho phép bất luận kẻ nào đi vào." Di Lý Cát khom người đáp.

“Phải không?” Gia Luật Long Hữu càng hiếu kỳ , hắn đưa lỗ tai ghé vào cạnh cửa lắng nghe. Có âm thanh đánh nhau , nhưng là...

Nhị ca đang cùng ai đánh? Hắn không nhịn được cao giọng hỏi: " Nhị ca, ngày thứ hai tân hôn, mới sáng sớm sao lại có bực này hăng hái cùng người đánh võ?

“Lão Tam, ít nói nhảm! Tốt nhất ngươi cút xa ra cho ta, đừng đến bên này gây sóng gió!" Thanh âm Gia Luật Long Khánh trả lời không nhanh - cũng không thở gấp, có thể thấy được hắn đánh vừa dễ dàng vừa thích ý.

Ngoài cửa người vây xem càng ngày càng nhiều.

“Ngươi làm sao có thể đổ oan cho ta như vậy? Nhị ca, làm đệ đệ đương nhiên phải giúp đỡ cho ca ca! Hay là ta đi vào giúp ngươi... "

Nhưng chỉ nghe thấy một hét điên cuồng truyền đến." Không được phép vào! "

Gia Luật Long Hữu cau mày, chuyện gì xảy ra? Đang muốn hỏi nữa, lại nghe đến bên trong truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ, hắn phải liên tục không ngừng vận công để nghe cho rõ." Tiểu Tiểu, bây giờ là tháng giêng, khí trời rất lạnh, ngươi như vậy sẽ bị bệnh, ta sẽ rất đau lòng, ngươi đem y phục mặc vào trước, hai ta lại tiếp tục đánh có được hay không?" Đánh nhau mà không mặc quần áo?

Gia Luật Long Hữu kinh ngạc cằm thiếu chút nữa rớt ra.

“Tiểu Tiểu, ta đã nói xin lỗi rồi, đừng nóng giận nữa có được không? Nếu bọn họ thật sự xông vào nhìn thấy bộ dáng của hai ta như thế này, chúng ta sau này còn có thể gặp người sao?" Gia Luật Long Hữu ngoài cửa không nghe thấy tiếng đáp lại, đối phương dường như không nghe thấy Nhị ca nói vẫn yên lặng ra sức đánh.

“Tiểu Tiểu, đừng như vậy, một mình ngươi cũng biết không thắng được ta, tội gì phải làm khổ mình?"

"Binh... Binh...Xoảng...Rầm" Tiếng đánh nhau không chút nào gián đoạn.

Chỉ nghe thấy Gia Luật Long Khánh một tiếng thở dài. " Ài... Bảo bối, ngươi cũng đừng trách ta khi dễ ngươi." Sau chừng ba chung trà, một tiếng gầm lên thay cho tiếng bàn ghế đổ vỡ cùng với tiếng đánh nhau.

“Đại Tinh Tinh.....Ngươi.... Buông ra!"

“Tiểu Tiểu, thả ngươi cũng được, trừ phi ngươi đáp ứng ta không động thủ lần nữa."

“Thả ta ra.... Ngươi.... Mẹ kiếp....Cái rắm thối! Đại Tinh Tinh khốn kiếp, hôm nay ta không làm thịt ngươi ta không phải Trầm Tiểu Giáo!

Gia Luật Long Hữu âm thầm cười nói." Nhị ca.... Đại Tinh Tinh?.... Ừ! Hình dung này thật là chuẩn xác!" Một đám người không nghe thấy thì vừa sợ hãi vừa lo lắng." Nữ nhân Tống thất này quả thật to gan lớn mật, dám bất kính với Vương gia?" Mà Vương gia luôn luôn nghiêm nghị uy vũ như thế nào dễ dàng tha thứ cho nàng?

Đang kinh ngạc, chợt nghe được trong phòng truyền ra thanh âm của Gia Luật Long Khánh.

“Di Lý Cát, đi lấy bạch hạc Cừu ra cho ta, ngay cả Chồn bạc đại huy cũng mang tới." Di Lý Cát nghe lệnh rời đi

“Tịch Cát, xe ngựa chuẩn bị tốt chưa?"

“Tốt lắm, Vương gia, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Vương gia ra lệnh một tiếng là có thể lên đường."

“Tốt lắm, lão Tam, đừng nghe lén nữa, đi thay ta từ giã người nhà Vương phi, ta sẽ trực tiếp lên đường, không thể theo chân bọn họ chào hỏi, ngày sau ta sẽ tới tận cửa xin tội."

Xem cuộc vui còn chưa thấy được kết cục liền kêu hắn đi làm việc, khiến trong lòng Gia Luật Long Hữu tràn đầy cảm giác không phục, bất quá hắn vẫn hoàn thành sứ mạng, đuổi toàn bộ người nhà cùng thân nhân của Vương phi đi.

Trầm Thiệu Văn đến nước này cũng hiểu là kế hoạch đã thất bại, nhưng an ủi là Tiểu Tiểu không có việc gì!

Hắn thầm giễu cợt mình, bọn họ làm sao có thể cho rằng Tiểu Tiểu đi ám sát Hằng Vương sẽ thành công chứ? Gia Luật Long Khánh đường đường là Chấn Thiên đại tướng quân nắm giữ trong tay mười mấy vạn binh mã Liêu quốc, trên chiến trường bách chiến bách thắng! Căn bản không thể nào dễ dàng bị một tiểu nữ vọng động lỗ mãng giải quyết như thế! Lúc trước bọn họ vì thấy kế hoạch rất hoàn mĩ, mới mang kỳ vọng đầy trong lòng để cho Tiểu Tiểu ra tay !

Hôm nay, hắn cũng chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho Tiểu Tiểu, hy vọng Hằng Vương gia sủng ái nàng, che chở nàng, để cho nàng hạnh phúc, đây cũng là tâm nguyện duy nhất của những người làm cha mẹ như bọn họ đối với con của mình. Trầm Thiệu Văn viết một phong thư giao cho Gia Luật Long Hữu chuyển cho Tiểu Tiểu, liền rời đi.

Gia Luật Long Khánh vốn là cực kỳ oán thán hôn sự này. Cho nên, người ngựa hắn mang đến cũng không nhiều, có thể thấy hắn đối với hôn sự này luôn bất mãn cũng không tôn trọng. Ngoại trừ hai vị cận vệ riêng của mình, Hằng Vương gia bất quá cũng chỉ mang mười mấy hai mươi người. Giờ phút này, Tề Vương cùng một đám thuộc hạ tất cả đều chen chúc ở trong sân chờ xem náo nhiệt.

Từ cửa Gia Luật Long Khánh cũng chỉ vươn một cánh tay tráng kiện nhận ra lấy bạch hạc Cừu cùng Chồn bạc đại huy, lại qua một lúc lâu, trong lúc này thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu đứt quãng cùng tiếng trấn an của Gia Luật Long Khánh, lại càng làm mọi người cảm thấy kỳ lạ. Gia Luật Long Hữu lại càng chiếm cứ vị trí tốt nhất —— phía trước cửa, muốn mình là người đầu tiên biết đáp án.

Kẹt! Một tiếng mở ra, Gia Luật Long Khánh bước ra, nhìn thấy bên cạnh hắn không có người, Gia Luật Long Hữu rất tự nhiên hướng về phía sau hắn, nhanh chóng quét mắt một vòng bên trong phòng." Không có ai?'

Gia Luật Long Hữu quay người lại. " Nhị ca, ta.... Kia ....Nhị tẩu..." hắn đột nhiên im miệng, cùng mọi người giống nhau, kì quái nhìn chằm chằm vào... Bao quần áo được Gia Luật Long Khánh ôm ở cánh tay. Một dùng chồn bạc đại huy bao quanh bao quần áo, một ngọ nguậy trong bao quần áo không ngừng phát ra thanh âm ô ô ừ.

“Nhị ca! Kia... Kia... Không phải là Nhị tẩu của ta chứ?" Gia Luật Long Hữu không khỏi thất thanh kêu lên.

Gia Luật Long Khánh nghiêng mắt lơ đãng nhìn hắn một cái, rồi tự mình đi về phía xe ngựa, “Tịch Cát, hôm nay ta không cỡi ngựa. Đem “bao quần áo” cột vào phía sau xe ngựa”. Nói dứt lời liền ẩn vào trong xe ngựa.

Một câu nói hù dọa ba mươi mấy người rớt cằm tại chỗ. Trừ phi hôn mê bất tỉnh, nếu không Chấn Thiên đại tướng quân cho dù thương thế nặng hơn nữa cũng không chịu lên xe ngựa, lúc này lại muốn ngồi xe ngựa? Càng làm người ta kinh ngạc chính là hai ngồi xe ngựa hai ngày liên tiếp, trừ thỉnh thoảng ôm lấy bao quần áo xuống xe, ngay cả ăn cũng phân phó đưa lên xe ngựa.

Lòng hiếu kỳ của mọi người đều lên tới đỉnh điểm, cơ hồ sắp nổ tung, nhưng điều duy nhất bọn họ có thể làm chỉ là vây quanh xe ngựa, nghĩ hết cách nghe lén động tĩnh ở bên trong, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe thấy thanh âm mềm mại đang tức giận mắng cùng với tiếng nói của Gia Luật Long Khánh trái một tiếng bảo bối, phải một tiếng bảo bối. Cho đến trưa ngày thứ ba, mọi người dừng lại dùng bữa, mỗi người đều cầm trong tay một khối thịt thỏ, nhưng mười mấy cái lỗ tai vẫn chưa từ bỏ ý định tụ tập ở bên cạnh xe ngựa.

“Ta không muốn ngồi xe ngựa nữa, ta muốn cỡi ngựa!" Thanh âm non nớt sẳng giọng nói.

“Chưa gì đã giận dỗi? " Thanh âm Gia Luật Long Khánh truyền đến.

Đối phương yên lặng một lúc lâu, không cam lòng trả lời: " Tốt thôi! Tốt thôi ta không giận nữa! Chỉ cần ngươi để cho ta cỡi ngựa là được. Nhưng phải là ngựa của ngươi ta mới chịu."

Mọi người bên cạnh xe ngựa đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nhau. Đừng nói giỡn chứ, ngay cả Hoàng thượng, Gia Luật Long Khánh cũng chưa từng đồng ý đem "BMW quát lôi" cho mượn.

“Không được, nếu ngươi muốn cưỡi thì phải cùng cưỡi với ta."

“Tại sao lại không cho ta cưỡi một mình? Ngươi xem thường khả năng cưỡi ngựa của ta sao? Ta cho ngươi biết, ta..."

“Không phải, bảo bối." Gia Luật Long Khánh lại bắt đầu trấn an. " Ngựa của Liêu quốc chúng ta so với ngựa của Tống thất các ngươi cao lớn hơn, dã tính cũng nặng hơn, ở nơi này trời thì lạnh đất đai lại hoang vắng, ngươi không quen thuộc nơi này, hai ta cùng nhau cưỡi ta mới có thể yên tâm."

“Nhưng... "

“Không nhưng gì hết, không chịu thì thôi!" Hắn cường ngạnh nói.

“Được rồi! Được rồi! Cùng nhau cưỡi thì cùng nhau cưỡi! "

Bên cạnh xe ngựa, mọi người đều lộ vẻ mặt hưng phấn, toàn bộ chen chúc như ong vỡ tổ ở ngoài màn xe. Một lát sau, màn cửa được vén lên, Gia Luật Long Khánh nhảy xuống xe ngựa trước, nhìn thấy đám người đang chen nhau vây quanh xe, mày rậm không khỏi nhíu lại. " Các ngươi làm gì?"

“Xem cuộc vui!" Tuy nghĩ vậy, nhưng không ai dám nói ra, mọi người chỉ cười với hắn... Hắc... Hắc.

"Yến Ẩn, có chuyện gì vậy mà chậm vậy!" Thanh âm từ trong xe ngựa vang lên.

"Yến Ẩn?" Gia Luật Long Hữu ngoáy ngoáy lỗ tai không dám tin, trừ lão Hoàng thượng ra, không ai dám gọi tên chữ của Gia Luật Long Khánh, bởi vì hắn không cho phép! Còn từng tuyên bố, ai dám kêu tên chữ của hắn, sẽ đem đầu lưỡi của kẻ đó cắt đi.

Gia Luật Long Khánh quay người lại, hai tay đưa lên ôm lấy một bóng người ở trên xe nhẹ nhàng đặt xuống đất. Thân thể xinh xắn được Chồn bạc đại huy hoàn toàn bao lấy, vạt áo ở trên mặt tuyết rủ xuống, chiếc mũ rộng bất ngờ rơi xuống đất lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm đang hé nụ cười tươi rói.

Tất cả mọi người nín thở, há hốc miệng ngưng mắt nhìn bóng dáng nhỏ trước mắt, hoàn toàn đã quên quy củ, quên lễ tiết, quên Vương gia, những người ở đây trừ Gia Luật Long Khánh ra thì ai cũng không còn hồn phách, để ý đến xung quanh càng không chú ý tới thịt thỏ ở trong miệng đều rớt trên mặt đất.

“Đem mắt chó của các ngươi chuyển sang hướng khác cho ta, thuận tiện ngậm miệng lại, cho các ngươi ba giây biến mất trước mắt ta!" Gia Luật Long Khánh không vui trầm giọng nói. "Tịch Cát, lấy yên cương cho Quát lôi đi."

Bị Gia Luật Long Khánh nổi giận mắng lúc này mọi người mới hoàn hồn, bất đắc dĩ đành quay người đi, nhưng trong lòng vẫn lưu luyến không thôi.

Tiểu Tiểu lại không chú ý tới những việc này, nàng vừa xuống xe ngựa, liền bị cảnh sắc bốn phía ở Giang Nam hoàn toàn hấp dẫn. Gió rét như ma quỷ lãnh lệ, những bông tuyết rơi đầy trên mặt đất, nơi nơi đều có tuyết bao phủ làm cho người ta cảm thấy mình rơi vào một thế giới màu trắng.

"Thật là đẹp, Yến Ẩn, nơi đây thật là đẹp!" Tiểu Tiểu thấp giọng hô "Ta chưa từng thấy...Những cảnh đẹp như vậy!"

Gia Luật Long Khánh cảm động nhìn xuống Tiểu Tiểu đang vui mừng kích động, không nghĩ tới Tiểu Tiểu lại có thể cảm nhận được phong cảnh ở phương Bắc. Hắn vốn là còn lo lắng Tiểu Tiểu không thể thích ứng với cuộc sống ở phương Bắc lạnh giá này, sợ nàng không thích ứng với hoàn cảnh sống ở đây sẽ làm nàng sinh bệnh mất đi sức sống, nhưng hiện tại xem ra...

Phương Bắc bao la hùng vĩ này mới thích hợp với tính cách của nàng, cũng chỉ có ở phương Bắc phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết mới làm cho nàng cảm thấy tự do tự tại mà thoả sức vùng vẫy. Có lẽ nàng sinh ra để làm thê tử của Gia Luật Long Khánh hắn!

Gia Luật Long Hữu ở một bên tinh tế quan sát một hồi lâu rồi mới than thở: ”Chị dâu nhỏ thật mỹ lệ, nhìn Nhị ca có bao nhiêu sủng ái nàng thì biết, nhìn họ đứng cạnh nhau thật là xứng đôi!" Nhưng là... Con mẹ nó! Sớm biết thế này hắn sẽ không vội vàng mà cưới Y Oa Tô bốc đồng kia ! Gia Luật Long Hữu thầm nghĩ mà hối hận vạn phần, tiểu khả ái thanh lệ thoát tục như vậy, hắn cũng muốn... Thật ghen tỵ... Ô ô... Thật muốn khóc.

Hồi lâu, Tiểu Tiểu mới thỏa mãn thu hồi tầm mắt, chuyển hướng sang bên cạnh. " A? Ngươi cũng có mắt màu xanh?

Nàng vùng ra khỏi Gia Luật Long Khánh, bước nhanh tới trước mặt Gia Luật Long Hữu, đưa tay lên bắt lấy mặt của Gia Luật Long Hữu kéo xuống đối diện với mặt nàng. Gia Luật Long Khánh cau chặt lông mày, khuôn mặt đậm ý ghen tuông, đang muốn mở miệng ngăn lại, thì Tiểu Tiểu liền đã buông tay ra, khiến cho Gia Luật Long Hữu hơi giật mình bắn ra trở về chỗ cũ.

"Lam nhãn của ngươi đục ngầu, không đẹp như của Yến Ẩn." Nàng phê bình nói. "Lam nhãn của Yến Ẩn rất trong, giống như thủy tinh, vậy mới gọi là đẹp."

Gia Luật Long Khánh lúc này mới đổi giận thành vui, đắc ý ôm Tiểu Tiểu trở về, không có tâm tư dư thừa mà đi để ý tới Gia Luật Long Hữu vẻ mặt như đưa đám.

Tiểu Tiểu hỏi:” Hắn là ai vậy?"

“Là tam đệ của ta, Gia Luật Long Hữu." Gia Luật Long Khánh nói.

"A! Đệ đệ ngươi!" Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Khó trách bộ dạng có chút giống ngươi. Ta nên gọi hắn là gì đây? Giống ngươi gọi là hắn lão Tam sao?"

Gia Luật Long Khánh chưa kịp trả lời thì Gia Luật Long Hữu đã giành trước: "Chị dâu nhỏ cũng có thể gọi tên chữ của ta, tên chữ của ta là...."

Sắc mặt của Gia Luật Long Khánh lập tức trầm xuống cắt ngang. "Hắn không có tên chữ!"

Gia Luật Long Hữu mỉm cười, rù rì nói: "Ta không có sao?"

"Không có!" Hắn lấy giọng đe dọa nói.

"Ha ha..." Nhìn thấy vẻ mặt bá đạo của lão ca, Gia Luật Long Hữu chỉ đành bất đắc dĩ cười khan hai tiếng. "Đúng a! Ta không có tên chữ, chị dâu nhỏ có thể gọi ta là..."

"Lão Tam, gọi hắn lão Tam là được!"

"Lão Tam?" Gia Luật Long Hữu dở khóc dở cười."Tại sao có thể như vậy? Tại sao chị dâu nhỏ không thể gọi tên của ta?

"Ngươi không có tên!" Gia Luật Long Khánh ương ngạnh cậy mạnh trả lời.

"Làm sao ngay cả tên của ta cũng không còn?" Gia Luật Long Hữu thất thanh kêu lên. "Nhị ca, ngươi không thể nhỏ nhen như vậy chứ?

Gia Luật Long Khánh ngoan độc trừng hắn một cái, gằn giọng nói: "Từ nay về sau, ngươi chính là người vô danh!"

Tiểu Tiểu nhìn hai người. "Thật không biết các ngươi đang nói cái gì." Nàng không nhịn được giật nhẹ tay áo của Gia Luật Long Khánh. "Ừ! Rốt cuộc lúc nào chúng ta mới có thể cỡi ngựa? Ngựa của ngươi đâu? Có thể để cho ta xem trước không."

Gia Luật Long Khánh chỉ hướng cho nàng. "Ở đằng kia! Con ngựa mà Tịch Cát đang chẩn bị thượng yên kia chính là Quát Lôi."

Nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, nàng sợ hãi kêu một tiếng "Oa!" Rồi sau đó phảng phất như mộng du, chạy nhanh tới trước con ngựa. Oa! Oa! Oa! ngựa này màu lông đen nhánh tỏa sáng, đầu ngựa thật là lớn, mông tròn eo thô, bốn chân mạnh mẽ tràn đầy sức lực, hai lỗ tai dựng thẳng, lông bờm màu trắng tựa như Phong Phi Dương, thần thái khoẻ mạnh vô cùng, nhìn qua anh tuấn, uy mãnh cực kỳ!

Tâm trạng phảng phất giống như gặp phải trân bảo, trong lòng Tiểu Tiểu vui vẻ sờ nhẹ đầu mũi của Quát lôi, Quát lôi khẽ hạ thấp đầu xuống, kêu lên một tiếng, đầu mũi vậy mà lại hướng tới trong ngực Tiểu Tiểu chui vào. Tiểu Tiểu không thể che dấu hưng phấn .

“Quát lôi, Quát lôi, ngươi là con ngựa xinh đẹp nhất uy phong nhất mà ta thấy, ta thật thích ngươi đó!" Tiểu Tiểu không nhịn được ôm đầu ngựa hôn. "Ta thật, thật thích, thật thích ngươi đó!"

Gia Luật Long Khánh không vui, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị cứng rắn, hắn phát hiện mình lại ăn dấm chua với một con ngựa! Bất quá, súc sinh này còn dám vô lễ với nữ nhân của hắn.

Trong mắt tràn đầy ghen tức, trong mũi thở ra mùi đố kị, thậm chí ngay cả trong lỗ tai cũng vì giận mà đỏ lên, Gia Luật Long Hữu vừa kinh ngạc vừa buồn cười thưởng thức lão ca đang ghen.

Trước khi Tịch Cát chuẩn bị yên ngựa xong, Gia Luật Long Khánh vẫn bày ra bộ dáng ghen tuông, cho đến khi hắn đặt Tiểu Tiểu lên yên ngựa, mình cũng nhảy tới ngồi ở sau lưng Tiểu Tiểu, vững vàng khóa nàng ở trong ngực, lúc này hắn mới nở nụ cười.

"Lên đường!" Hắn quát lên một tiếng, kéo nhẹ dây cương giục ngựa rời đi.

"A?" Gia Luật Long Hữu đột nhiên phát hiện, trừ hắn ra, tất cả mọi người đều đã lên ngựa rời đi. "Làm sao lại như vậy? Chờ ta một chút! Đừng không có lương tâm như vậy."

Khí trời tương đối rét lạnh, nhất là Bắc Phong gào thét lạnh thấu xương, mỗi một trận gió thổi qua đi, toàn bộ bí mật mang theo bông tuyết bay múa, thổi vào người, làm cho người ta lạnh đến phát run, thậm chí hô hấp cũng cảm thấy không thông thuận.

Một đường bọn họ đi rất chậm rãi chủ yếu để cho Tiểu Tiểu ngắm cảnh. Khi đi ngang qua một Bộ Lạc nhỏ, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi hai ba ngày, tiếp nhận thịnh tình chiêu đãi của mọi người trong bộ tộc. Gia Luật Long Khánh kiêu ngạo đem Hằng Vương phi giới thiệu cho bọn họ, mà Tiểu Tiểu cũng rất tự nhiên hưởng thụ cuộc sống du mục của người Liêu, dường như cuộc sống của nàng chính là như vậy, không có ngăn cách, không có bài xích.

Mỗi lần dừng lại mỗi Bộ Lạc, Gia Luật Long Hữu liền đem thư giao cho Tiểu Giáo :” Người bên Tống thất muốn ta chuyển thư giao cho chị dâu nhỏ."

Tiểu Tiểu nhận lấy thư, không nói tiếng nào chui vào trong xe ngựa. Qua hồi lâu, Tiểu Tiểu nhảy xuống xe ngựa hai mắt đỏ hoe, nhưng vẻ mặt lại tươi cười. Thư viết rất dài, nhưng Tiểu Tiểu chỉ chú ý tới hai câu —— kế hoạch hủy bỏ và điều mà phụ thân hy vọng nhất là ngươi tìm được hạnh phúc của mình.

Thật tốt quá, nàng rõ ràng đánh không lại người ta mà còn muốn làm thịt đối phương! Nhưng quan trọng nhất là... Nàng thật giống như cũng có chút hạ thủ không được... Tiểu Tiểu lặng lẽ liếc Gia Luật Long Khánh một cái, trùng hợp là hai con ngươi xanh thẳm của hắn cũng đang ngó chừng nàng, hai gò má của Tiểu Tiểu đỏ lên, nàng cúi đầu ngượng ngùng.

Bằng lương tâm mà nói thì hắn đối với nàng rất tốt, ngay cả cha mẹ hoặc huynh đệ tỷ muội cũng không cưng chìu nàng như vậy, nàng có yêu cầu gì dù khó đến đâu hắn cũng đều đáp ứng. Đây có phải chính là hạnh phúc không? Nàng không hiểu, nhưng, chỉ cần hắn vẫn cưng chìu nàng như vậy, giống như lời Ngũ tỷ, không hề có nữ nhân khác, như vậy nàng liền hài lòng.

Đang cùng những tộc nhân trong thôn xóm nói chuyện với nhau, Gia Luật Long Khánh phát hiện Liêu ngữ của Tiểu Tiểu mặc dù không lưu loát lắm, nhưng cũng ứng phó tự nhiên được, hắn rất kinh ngạc, cho nên khi bọn hắn vừa rời khỏi Bộ Lạc, hắn liền hỏi nàng "Là ai dạy ngươi nói tiếng Khiết Đan?

"Là lão sư của các ngươi phái tới!" Nàng trả lời.

Gia Luật Long Khánh nhíu mày suy tư. "Đó là... Chuyện của ba, bốn tháng trước sao?

"Ừ!"

"Mới hơn ba tháng mà ngươi có thể giao tiếp rồi?” Gia Luật Long Khánh không khỏi kinh ngạc nói.

"Đúng!" Tiểu Tiểu cười đắc ý nói.

Gia Luật Long Khánh không khỏi dùng ánh mắt khác nhìn nàng, nàng thật mỹ lệ, thiện lương hoạt bát, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu điều giấu hắn? Còn có bao nhiêu bản lãnh khiến cho người ta phải ngạc nhiên kinh ngạc đây?

Bất quá, mấy ngày sau, hắn phát hiện nàng có nhiều tài năng

—— Nàng có tài bắn cung tuyệt hảo.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn hỏi.

"Tự mình học trộm." Nàng nhỏ giọng nói, ánh mắt to đen láy trở nên sáng ngời.

—— Kiếm pháp của nàng không tồi.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn lại hỏi.

"Ta nhìn lén." nàng cười hắc hắc, vẻ mặt có chút đắc ý.

—— Kỹ thuật cỡi ngựa của nàng cũng rất tốt.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn tiếp tục hỏi.

"Ta té mấy lần liền cưỡi được!" Nàng nói nghe thật dễ dàng, giống như là một điều tự nhiên.

—— Thương pháp của nàng cũng không tồi.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn vẫn hỏi.

Lúc này, Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ một chút mới trả lời: "Không nhớ rõ nữa!"

Lại nói nàng còn có thể lột da một con thỏ, loại bỏ nội tạng, rửa sạch, đem lên cành quay.

"Người nào dạy ngươi?

"Cái này còn cần người dạy sao?" Nàng ngẩng đầu kiêu ngạo nói.

Gia Luật Long Khánh nhìn nàng, yên lặng trong chốc lát, mới tiếp tục hỏi: "Ngươi hẳn là có đọc sách chắc biết được nhiều chữ lắm?"

"Ha ha!" Tiểu Tiểu giả ngu cười ra tiếng, lập lờ trả lời nước đôi: "Đại khái nhận được mấy chữ!"

Gia Luật Long Khánh khiêu mi. "Thêu thùa may vá chắc ngươi biết?"

"Chưa thử qua." Lần này nàng thẳng thắn trực tiếp trả lời.

"Còn việc bếp núc?"

Tiểu Tiểu ưỡn ngực ngạo nghễ nói: "Ta biết nướng thỏ hoang, heo sữa quay."

"Cầm kỳ thư họa thì sao?"

"Ta chỉ biết một nửa còn một nửa thì không biết." Nàng có chút chột dạ nói, chẳng qua là không biết hắn nghe có hiểu hay không.

Hắn nhận thua! Hắn phát hiện tiểu thê tử khả ái của hắn bộ dạng bên ngoài thì giống cô gái Tống thất Kiều Kiều ôn nhu, nhưng nội tâm của nàng thì có mười phần bản chất của nữ nhân phương Bắc.
alt
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc