Các triều đại Liêu đế từ trước đến nay đều đam mê săn bắt, vì vậy các quan lại ở Liêu quốc thường tới tộc Nữ Chân Bộ Lạc mà bắt thú, đồng thời bóc lột dân chúng của dân tộc Nữ Chân; mà dân tộc Nữ Chân từng ra quân đánh chiếm biển Đông Thanh hiến tặng cho Liêu đế để đổi lại cuộc sống yên ổn, thời gian qua đi dân tộc Nữ Chân vẫn bị Liêu quốc hà hiếp cướp bóc, mặc dù trong lòng mang oán hận, nhưng không có khả năng phản kháng.
Trong ba ngày, Lý Nguyên Hạo ở chợ đụng phải người cường thế nhất của tộc Nữ Chân Bộ Lạc —— thiếu tù trưởng của Hoàn Nhan bộ tộc Hoàn Nhan Duẫn Đôn, trong lòng hắn lập tức hiện lên một mưu kế ác độc: Mượn đao giết người.
Sau đó Lý Nguyên Hạo liền nghĩ cách cùng Hoàn Nhan Duẫn Đôn giao hảo, tiện đà giựt giây hắn ám sát Gia Luật Long Khánh; Song, Hoàn Nhan tù trưởng nếu trong các con của mình mà chọn trúng Hoàn Nhan Duẫn Đôn làm thiếu tù trưởng, liền tỏ vẻ Hoàn Nhan Duẫn Đôn cũng không phải là hạng người vô năng ngu ngốc, sau khi nghe xong đề nghị của Lý Nguyên Hạo, hắn lập tức hiểu nếu làm theo đề nghị của Lý Nguyên Hạo sẽ mang tới hoạ diệt tộc cho tộc Nữ Chân, cho nên hắn lập tức khước từ.
Kế này không được ta còn kế khác, Lý Nguyên Hạo lại bắt đầu thuyết phục Hoàn Nhan Duẫn Đôn bắt cóc thê tử của Gia Luật Long Khánh là Hằng Vương phi Trầm Tiểu Giáo, tỏ vẻ nếu có Hằng Vương phi trong tay, chẳng những không sợ Liêu quốc mang quân quấy rầy, còn có thể yêu cầu Liêu quốc bồi thường thiệt hại cho dân tộc, vì dân tộc Nữ Chân quanh năm bị người Liêu khi dễ mà không làm gì được. Hoàn Nhan Duẫn Đôn mặc dù trẻ tuổi, nhưng cũng không ngu ngốc, kế hoạch kèm hai bên Hằng Vương phi nhìn bên ngoài gần như hoàn mỹ, kì thực bên trong trăm ngàn chỗ hở. Mà quan trọng nhất là, Lý Nguyên Hạo cùng Gia Luật Long Khánh là bạn tốt nhiều năm, hắn vì sao phải thiết kế hãm hại bạn tốt? Nếu như theo lời của hắn, Gia Luật Long Khánh đoạt nữ nhân mà hắn yêu mến, nếu nói không thể đoạt vợ của bằng hữu, thì chuyện Lý Nguyên Hạo tìm kế trả thù là danh chính ngôn thuận, nhưng vì sao hắn không tự mình động thủ? Đảng hạng tộc của hắn so với dân tộc Nữ Chân của mình mạnh hơn rất nhiều.
Lý Nguyên Hạo đã sớm biết Hoàn Nhan Duẫn Đôn không phải là một người khinh địch, cũng khó thuyết phục, cho nên giữa đường hắn cho người đưa Sử La Nhi chạy về Cam Túc, còn mình thì theo Hoàn Nhan Duẫn Đôn đi đến bộ tộc Nữ Chân tiếp tục tìm cách thuyết phục Hoàn Nhan Duẫn Đôn, hoặc là tù trưởng Hoàn Nhan tộc đáp ứng động thủ trói người. Lý Nguyên Hạo ngoài mặt tạo cho mình bộ dáng ưu nhã, kì thực là người tâm cơ thâm trầm, ngoan khốc xảo trá, hắn đã muốn thứ gì thì không dễ dàng buông tay, hơn nữa Tiểu Tiểu lại là nữ nhân hắn nhất định phải có được.
Nếu như có thể mượn tay người khác có được nàng là tốt nhất, dù sao cùng Liêu quốc chính diện đối địch cũng không phải biện pháp hay, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn mang đến tai hoạ cho Đảng Hạng tộc. Hắn tự đặt cho mình thời hạn một năm, nếu như một năm sau hắn vẫn không thuyết phục được Nữ Chân tộc thực hiện theo kế hoạch của mình, thì hắn phải nhân ngày thông hôn giữa Liêu quốc và Đảng Hạng tộc mà động thủ.
Mà bây giờ hắn chỉ có thể chịu đựng nỗi khổ tương tư, nhưng càng khổ thì càng kích thích quyết tâm của hắn! Hắn tự tay vẽ một bức họa của Tiểu Tiểu, nụ cười của nàng đã khắc sâu trong óc của hắn, ngày ngày hắn nhìn, mỗi ngày nghĩ, tin tưởng nàng cuối cùng sẽ thuộc về hắn!
Cũng trong ba ngày đó, sau khi rời khỏi thực quán, Gia Luật Long Khánh liền đưa Tiểu Tiểu về Hằng Vương phủ, không cho nàng ra khỏi cửa nửa bước, hắn rất sợ mất đi Tiểu Giáo, cho đến khi Lý Nguyên Hạo ra khỏi kinh thành, hắn mới lại bắt đầu mang theo Tiểu Tiểu ra cửa du ngoạn, hoặc là tiến cung trêu chọc Tiêu Thái hậu vui vẻ, hoặc theo hoàng hậu tâm sự.
Đợi vài ngày mới chờ đến Hạ nại bát, Tiểu Tiểu đang muốn hoạt động gân cốt, không nghĩ tới nàng còn chưa tham gia thì cuộc săn bắt đã kết thúc, làm cho Tiểu Tiểu cảm thấy rất nhụt chí, nhưng nàng cũng cảm nhận được Gia Luật Long Khánh khẩn trương cùng lo lắng, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, nên nàng nhiều lắm cũng chỉ oán trách hai câu, dù sao nàng nghĩ, còn có Thu nại bát và Đông nại bát!
Trong đoạn thời gian từ Hạ nại bát đến Thu nại bát, Gia Luật Long Khánh mang Tiểu Tiểu đi dạo khắp nơi, trong thành, ngoài thành, kinh đô và vùng lân cận phụ cận. Mà các hoàng thân quốc thích cùng các vương công đại thần cũng lục tục kéo đến bái kiến Hằng Vương phi, vốn tưởng rằng mang tâm trạng chế giễu tới, lại không ngờ tới vừa thấy Tiểu Tiểu liền giật nảy mình, đều bị nàng làm cho tâm thần mê mẫn, cúi đầu xưng thần, trong lòng lại hối hận không thôi, ai thán liên tục , hận ban đầu không phải là mình đi hy sinh.
Không bao lâu, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Đại Liêu của Hổ Na liền bị Tiểu Tiểu đoạt đi, từ Hoàng Đế, cho tới người buôn bán nhỏ, không khỏi phục tùng nhận định Hằng Vương phi mới thật sự là đệ nhất mỹ nữ Liêu quốc, hoàn hảo Hổ Na khi đó đã lấy chồng ở Đảng Hạng tộc, nếu không nhất định nàng sẽ quát lên như sấm, và nổi trận lôi đình! Dĩ nhiên, Hổ Na một lòng thầm mến Gia Luật Long Khánh cũng không phải là cam tâm tình nguyện gả đi, trên thực tế, nàng là bị phụ thân Ô Bất Lữ cùng huynh trưởng Liệt Lỗ Cốc bắt trói đi lấy chồng, còn ép nàng bái đường thành thân xong mới trở về.
Còn năm ngày nữa là tới Thu nại bát, Tiểu Tiểu rất chờ mong tới ngày săn bắt, nhưng trong năm ngày này nàng lại bất hạnh không thể tham gia cuộc thi!
Ngày năm tháng năm tiết đoan ngọ, buổi trưa, Hoàng thượng ở trong cung thiết yến, đây là tập tục của người Liêu, chính là dùng tạp ti quấn ở trên cánh tay để được cát tường, hoặc hy vọng hoàng đế có thể thiên ân thùy chú ý, những khách nhân còn chế luyện sợi trường mệnh, mang ở trên người để mong trường thọ.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Tiểu Tiểu vốn tính là sau khi tham gia thịnh yến sẽ kéo Gia Luật Long Khánh đi tham gia cuộc thi bắn tên, nhưng trên đường đi tới bữa tiệc thì nàng té xỉu.
Mắt thấy Tiểu Tiểu đang mạnh khoẻ lại ngất đi, sắc mặt Gia Luật Long Khánh so với Tiểu Tiểu còn khó coi hơn. Khiến cho thái y đi tới Hứng Thiên điện, nhất thời không biết là Hằng Vương phi nằm ở trên giường có việc, hay là Hằng vương đứng bên cạnh giường có bệnh!
Thái y nhanh chóng xem mạch cho Tiểu Tiểu, sau khi khai báo mấy câu, lưu lại đơn thuốc rồi nhanh chóng rời đi. Gia Luật Long Khánh còn chưa tiêu hóa hoàn toàn tin tức mà thái y báo cho hắn, Tiểu Tiểu đã thanh tỉnh.
"Đây là đâu? Tại sao ta lại nằm ở chỗ này? Sao các ngươi cũng ở chỗ này?" Tiểu Tiểu giãy dụa muốn đứng lên.
Gia Luật Long Khánh ngồi ở bên mép giường, lập tức ấn nàng xuống không cho ngồi dậy. "Đừng ngồi dậy, mau mau nằm xuống nghỉ chút đi."
Tiểu Tiểu chu môi nói:” Tại sao? Ta không muốn ngủ, tại sao phải nằm?" Gia Luật Long Khánh ôn nhu nhìn nàng nói: "Tiểu Tiểu, ngươi sắp làm mẹ."
"Gì? Mẹ? Tại sao?" Tiểu Tiểu mờ mịt hỏi.
"Tại sao?" Gia Luật Long Khánh kinh ngạc lặp lại lời của nàng. Này còn phải hỏi sao? Thành hôn, động phòng, nên sẽ có hài tử, không có mới là có vấn đề, hắn cũng không nhận ra mình có vấn đề gì.
Tiêu Thái hậu đứng ở bên giường vỗ vỗ tay của Tiểu Tiểu:” Trong bụng ngươi có hài tử, Tiểu Giáo."
"Ta? Bụng? Hài tử?" Tiểu Tiểu kinh ngạc vuốt bụng của mình.
"Đúng! Ngươi có hài tử." Gia Luật Long Khánh ở trên giường cười không được vui sướng. "Ngươi có sao hay không...."
Lời hắn còn chưa nói hết, đã bị Tiểu Tiểu bất ngờ cắt đứt. "Là ai?" Nàng phút chốc tức giận quát lên một tiếng:”Kẻ khốn kiếp nào thừa dịp ta không chú ý liền đem hài tử lén thả vào trong bụng của ta?"
"Gì? Khốn kiếp? Không chú ý?" Gia Luật Long Khánh ngạc nhiên, không biết làm sao liền quay về phía Tiêu Thái hậu cầu cứu. "Mẫu hậu mau giải thích cho nàng hiểu đi."
Tiêu Thái hậu lấy tay lụa mà che miệng buồn cười không dứt, phía sau nàng hai cung nữ cũng nhịn không được nữa âm thầm cười trộm.
"Mau nói cho ta biết, Yến Ẩn." Tiểu Tiểu ngồi dậy, đem ống tay áo kéo lên cao, làm ra tư thế muốn đánh người:” Là kẻ khốn kiếp nào? Ta phải đích thân đi làm thịt hắn!
Làm thịt hắn? Tại sao? Chẳng lẽ nàng không muốn có hài tử sao? Ách, ách, phải.. Ách... Phải.. Gia Luật Long Khánh trong lòng kêu khổ thấu trời.
"Nói mau!"
"Là ta!" Hắn thấp giọng thừa nhận.
"Ngươi?" Tiểu Tiểu tựa hồ ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó dùng hai tay bắt lấy vạt áo của hắn kéo về phía trước. "Ngươi xác định là ngươi?"
Gia Luật Long Khánh quay đầu về phía mẫu hậu lần nữa, cầu cứu, nhưng Tiêu Thái hậu đang cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nào có thời gian để ý đến hắn. Hắn đành phải quay đầu trở lại, kiên quyết nói: ”Chắc chắn."
Không nghĩ tới Tiểu Tiểu thật giống như thả lỏng một hơi buông hắn ra. "May mắn, ta còn tưởng rằng là ai nhét lung tung ở trong bụng ta! Nhưng ...Khuôn mặt nàng mê hoặc:” Ngươi để hài tử vào bụng ta lúc nào, mà ta làm sao không biết?"
Cái này, Gia Luật Long Khánh rốt cục minh bạch mẫu hậu cùng cung nữ cười cái gì , cũng hiểu rõ tại sao phản ứng Tiểu Tiểu kỳ quái như vậy. "Tiểu Tiểu nàng... Nàng thế nhưng cái gì cũng không biết!" Gia Luật Long Khánh dở khóc dở cười nhìn chằm chằm nàng. "Ách...Trước khi xuất giá, mẹ ngươi...Không nói cho ngươi biết cái gì sao?"
Tiểu Tiểu nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày. "Trước khi đi cũng là gia gia, phụ thân, các ca ca dặn dò, toàn lời nhắn nhủ, mẹ thấy ta chỉ khóc, cũng không nói gì cả!"
Gia Luật Long Khánh nhìn về Tiêu Thái hậu. Tiêu Thái hậu hướng hắn phất tay một cái, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Xin lỗi, ta còn chưa cười đủ.
Gia Luật Long Khánh thở dài một hơi, kề sát vào bên tai Tiểu Tiểu nói nhỏ.
"Gì?" Tiểu Tiểu càng mê hoặc hơn. "Là thời điểm ngươi cầm cây gậy đâm ta? Nhưng ..."
Gia Luật Long Khánh hốt hoảng che miệng nàng, nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ thấy Tiêu Thái hậu cười đến cơ hồ té rơi xuống đất. Gia Luật Long Khánh thì đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn về phía Tiêu Thái hậu oán trách. "Mẫu hậu, người có thể lánh mặt để ta nói riêng với nàng một chút được không?
"Ngươi..... Nhưng đây là tẩm cung của ta! Phổ Hiền Nô, ngươi muốn đuổi ta ra ngoài sao?" Tiết mục khó gặp như thế, nàng mới không dễ dàng bỏ qua!
"Mẫu hậu!"
"Không đi!" Tiêu Thái hậu kiên trì nói.
"Tiệc bên ngoài còn chưa kết thúc đâu! Mẫu hậu."
"Có hoàng huynh của ngươi ở đó là được." Nghĩ muốn lừa gạt nàng ra ngoài sao? Không có cửa đâu!
"Cuộc thi sắp bắt đầu rồi..... Ngài...."
"Hôm nay ta không có hứng với cuộc săn bắn! Xem người diễn càng thú vị hơn!"
"Mẫu hậu!"
Rốt cục, hai mẹ con cãi nhau! Nhưng Tiểu Tiểu ở trên giường vẫn là vẻ mặt mờ mịt, chỉ thấy bộ dáng Tiêu Thái hậu như chờ xem kịch vui, Gia Luật Long Khánh thì đầy mặt tức giận. Mà Tiểu Tiểu chính là ở chỗ này bỏ qua cuộc săn bắn, không thể làm gì khác hơn là trông cậy vào Thu nại bát ...
Giữa tháng năm.
"Tại sao ta không thể đi?"
"Bởi vì ngươi có hài tử, thái y nói lúc này rất dễ sanh non, không thích hợp vận động quá mức."
"Nhưng tất cả mọi người đều đi."
"Ta không có đi! Chẳng lẽ ngươi không muốn ta giúp ngươi, không muốn sinh ra một hài tử khoẻ mạnh sao?"
Nàng dĩ nhiên muốn " Được rồi! Nhưng hài tử phải có con ngươi xanh giống ngươi ta mới chịu!" Tiểu Tiểu phụng phịu nói.
"Ách... Vậy cũng không nhất định, Tiểu Tiểu, cho dù hài tử không có con ngươi xanh... "
Hắn lời còn chưa nói hết, Tiểu Tiểu liền xụ mặt xuống:” Ta muốn hài tử có con ngươi xanh!"
Lão thiên gia, nàng trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn! Gia Luật Long Khánh nuốt nuốt nước miếng nói "Tốt, tốt, lam nhãn thì lam nhãn." Ông trời phù hộ! Xin phù hộ để cho Tiểu Tiểu sinh hài tử có lam nhãn!
Hạ nại bát đi không được, vậy thì chờ đến Đông nại bát! Chẳng qua là, Thu nại bát đã tới, mà Tiểu Tiểu vẫn nằm trên giường không đi được?
Tiểu Tiểu ôm lấy bụng như trái dưa hấu của mình ngồi ở bên giường khóc ầm ĩ, Gia Luật Long Khánh thì đứng ở một bên chân tay luống cuống, không biết làm sao để an ủi nàng.
"Tiểu Tiểu, đừng khóc , sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể!"
"Hu hu.... Tại sao...Ta không thể khóc... Hạ nại bát đi không được ...Thu nại bát cũng không được đi ... Bây giờ tới Đông nại bát... Ngươi lại không để cho ta đi... Xuân nại bát... Hài tử muốn ăn nãi... Khẳng định không thể đi... Kết quả ta... Chỗ nào cũng không thể đi được!" Nàng nghẹn ngào nói:” Ta muốn cỡi ngựa! Ta muốn bắn tên! Ta muốn săn thú!"
Gia Luật Long Khánh nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát, hắn đứng ở trước mặt Tiểu Tiểu, nắm tay nàng:” Như vậy không tốt? Tiểu Tiểu, chờ ngươi sinh hạ hài tử, dưỡng cơ thể cho tốt, đợi thái y cho phép, sau ta liền dạy ngươi một bộ đao pháp. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi không cần phải học trộm một hai kiểu, cũng không cần tự mình tính toán, mà là từ đầu tới đuôi, hoàn hoàn chỉnh chỉnh một bộ đao pháp đó!"
"Ta sẽ dạy ngươi hoàn chỉnh một bộ, có muốn không?" Gia Luật Long Khánh hạ thấp giọng dụ hoặc nàng.
Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái, hăng hái nói:” Yến Ẩn, võ công của ngươi rốt cuộc là học được ở đâu? Ta thấy nó không giống công phu ở Liêu quốc?"
Gia Luật Long Khánh đứng lên suy nghĩ một chút, mới ngồi xuống bên cạnh nàng:” Chuyện này ta chưa từng nói với người bên cạnh, ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết." hắn dừng lại một chút:” Là do một tên khất cái từ Đại Tống tới dạy ta."
Gia Luật Long Khánh khi còn bé hay thích chơi trò chiến trận, chỉ huy đám nhỏ, không có ai dám cãi lời. Nhưng hắn cũng không phải là người thô lỗ cậy mạnh, ngược lại hắn là người hào sảng sáng sủa, nhiệt tình hào phóng , đối đãi bất luận kẻ nào cũng giống như trước hiền hoà, không so đo thân phận tôn ti. Năm mười bốn tuổi, hắn ở chợ ngoài thành giải vây giúp một tên khất cái, còn mua thức ăn cho hắn, tìm nơi để cho hắn an thân, xin đại phu giúp hắn chữa bệnh, thậm chí tự mình chiếu cố hắn. Gia Luật Long Khánh cũng không phải là có mưu đồ gì với tên khất cái kia, chỉ là hắn đơn thuần thích giúp đỡ người mà thôi, lại không ngờ tới một tháng sau, sau khi thân thể tên khất cái bình phục, lại chủ động nói muốn dạy võ công cho hắn, mà dạy chính là tám năm.
Tám năm sau, khi hắn học thành tài, tên khất cái liền không từ mà biệt, từ đó không thấy hắn, Gia Luật Long Khánh tiếc nuối nhất chính là ngay cả sư phụ họ tên là gì hắn cũng không biết.
"Thì ra là người Tống chúng ta dạy ngươi!" Tiểu Tiểu ngượng ngùng nói:” Khó trách ngay cả khinh công ngươi cũng lợi hại như vậy."
Tiểu Tiểu liếc xéo hắn. Võ công của ngươi hình như là Liêu quốc trung lợi hại nhất?
Gia Luật Long Khánh cười cười:” Phải không?"
"Không biết ở Đại Tống, thì ngươi đứng hàng võ lâm cao thủ thứ mấy đây?" Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói:” Bất quá, nhất định là đứng đầu."
Gia Luật Long Khánh sờ sờ đầu của nàng:” Như thế nào? Một bộ đao pháp so với cỡi ngựa, săn thú có thể hấp dẫn hơn không ?"
Tiểu Tiểu mắt to linh xảo quay một vòng, cò kè mặc cả:” Lại thêm một bộ khinh công."
"Không phải là không muốn, mà là..." Gia Luật Long Khánh vội nói:” Nội công của ngươi như thế nào?"
"Đại ca của ta đã dạy ta cơ bản nhất, những thứ khác thì không có." Tiểu Tiểu chân thực nói.
Gia Luật Long Khánh gật đầu:” Chỉ cần có trụ cột là được."
Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn hắn."Vậy là ngươi đồng ý dạy ta?"
"Ngươi phải biết điều một chút chờ sanh đó!"
"Được! Ta nhất định sẽ thật biết điều thật biết điều." Tiểu Tiểu hưng phấn mãnh liệt gật đầu.
"Được rồi!" Gia Luật Long Khánh ôm nàng cưng chiều:” Vậy thì một bộ đao pháp thêm một bộ khinh công, đổi lại ngươi biết điều một chút chờ sanh, được không?"
"Được!" Tiểu Tiểu vui mừng đáp ứng:” Chỉ cần mỗi năm ta sinh một đứa, rất nhanh, ta có thể học xong toàn bộ công phu của ngươi, đến lúc đó, ta chính là võ lâm cao thủ!”.
Gia Luật Long Khánh trợn mắt há miệng nhìn nàng:” Nàng cho là mình là cái gì? Heo mẹ sao? Mỗi năm sinh một?"
Trùng dương cũng là ngày lễ đặc thù của Liêu quốc, Hoàng Đế vào ngày này sẽ suất lĩnh quần thần, các bộ tộc cưỡi ngựa săn bắn hổ, bắn ít thì thua; Mà Trùng dương năm nay, Thánh Tông ở núi Lạc Đà, ban thưởng cho quần thần uống rượu Hoa Cúc.
Ban đêm, bầu trời được chiếu sáng bởi ánh trăng Thanh Lệ, chiếu rọi cả vùng đất ngân bạch sáng tỏ. Hằng Vương phủ, trong phòng ngủ của Hằng Vương, một tiếng khóc của đứa bé chợt vang lên.
Một hồi lâu sau, Gia Luật Long Khánh ôm hài tử của mình chỉ không ngừng hô to may mắn:” May mắn....Là lam nhãn....Nếu không Tiểu Tiểu lại muốn khóc không dứt!"
Tiểu hài tử được đặt tên là Gia Luật Cảnh Vĩ, nhũ danh là Ấu Ca, tướng mạo cùng với phụ thân Gia Luật Long Khánh anh tuấn như nhau. Tiểu Tiểu thích nhất là con ngươi màu lam nhãn, trong lúc ở cữ, chỉ cần hài tử tỉnh thì nàng lập tức bế hài tử lên nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nó.
Sau đầy tháng, thái y bỏ lệnh giới nghiêm, Tiểu Tiểu liền chạy loạn chung quanh. Bất quá, nàng cũng rất rõ ràng chức trách của mình, chỉ cần vừa đến thời gian cho bú, nàng sẽ biết điều một chút tự động trình diện.
Cùng một thời gian, trong cung Tiêu thị sinh hạ cho Thánh Tông hài tử thứ ba, Thánh Tông đặt tên cho con là Đạt Đát Lý, mà nàng cũng vì vậy được tấn phong là Thuận Thánh Nguyên Phi.
Tiểu Tiểu lần đầu tiên chạm mặt Nguyên Phi liền cảm thấy chán ghét lẫn nhau, chỉ vì bộ dạng Nguyên Phi xấu xí, sắc mặt ngăm đen, hơn nữa ít nói quả ngữ, không thích nói chuyện, nhưng bộ dạng thì ngang ngược càn rỡ, khó có thể thân cận. Mà dục vọng cùng dã tâm của nàng Tiểu Tiểu sớm đã nhìn thấu, nàng ỷ vào mình sinh hạ cho Thánh Tông hai con nối dòng, mà hoàng hậu hài tử đã chết non, liền thấy mình có hy vọng lên ngôi hoàng hậu.
Mà Nguyên Phi không thích Tiểu Tiểu là bởi vì Tiểu Tiểu quá đẹp, phạm vào điều tối kỵ của nàng, tuy nhiên Tiểu Tiểu cũng không phải là phi Tần của Thánh Tông, mà địa vị của Tiểu Tiểu ở trong cung không ai có thể sánh được, không ai có thể đụng, từ Thái hậu, cho tới cung nữ, thái giám không một ai không thích nàng. Nguyên Phi vừa ghen tỵ vừa đau lại vừa hận, giống như hoàng hậu, nàng không thể đụng vào Tiểu Giáo, ai không biết Tiểu Tiểu là tâm can bảo bối của Hằng Vương, ai không hiểu Tiểu Tiểu là niềm vui của Thái hậu, vạn nhất có chuyện gì phát sinh. Cho dù Hoàng thượng tha cho nàng, Thái hậu, Hằng Vương cũng tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể ở trong bóng tối cắn răng, ghi hận trong lòng, lại không thể có hành động.
Nhưng Tiểu Tiểu luôn nhìn không được ôn nhu hòa ái hoàng hậu bị Nguyên Phi ngoài sáng ngầm trào phúng, chỉ cần nàng vừa nghe thấy Nguyên Phi lại đang châm chọc hoàng hậu là một gà mái không biết đẻ trứng, nàng liền không nhịn được cãi lại nói trong cung lúc nào nuôi bà heo chỉ vừa đen vừa xấu; nếu là Nguyên Phi ám hiệu không có con nối dòng hoàng hậu lý phải là thoái vị, Tiểu Tiểu cũng sẽ cười lạnh nói xuất thân thấp hèn ở dưới nhân tài hẳn là cách hậu vị xa một chút .
Không lâu, cung nội tất cả mọi người biết ở Hằng Vương phi cùng Nguyên Phi chạm mặt, ngàn vạn không nên ở một bên chồng chất cỏ khô củi chờ bị thiêu dễ dàng, tránh cho hai người đụng mặt đối địch tia lửa sẽ khiến cung đình cháy thật to.
Đông nại bát, Tiểu Tiểu vẫn không đi, bởi vì hài tử muốn ăn nãi sao! Bất quá, lần này nàng ngay cả nói cũng không nói, chỉ vì nàng đang bề bộn học đao pháp, khinh công, nào có thời gian rỗi đi săn thú?
Vừa nhắc tới học công phu, Tiểu Tiểu có thể sánh bằng ai cũng thật tình, thiếu chút nữa ngay cả cơm cũng chẳng muốn đi ăn, cho nên, cũng càng không tâm tư đi trong cung trêu chọc Tiêu Thái hậu cao hứng.
Nhưng Tiêu Thái hậu vô cùng nhớ đứa nhỏ của nàng, cho nên một ngày kia, Tiêu Thái hậu liền xuống ý chỉ, gọi lăng tiểu tử khẩn trương đưa vợ cùng đứa nhỏ mang vào cung nàng trêu đùa .
Vừa vào cung, Tiểu Tiểu liền đem tiểu tử mập Ấu Ca ném tới trong ngực Tiêu Thái hậu:” Tiểu tử khốn kiếp này, ta không cần, đưa cho ngài!"
Tiêu Thái hậu hôn lên gương mặt béo mập của đứa bé.
“Tại sao? Tiểu tử này lớn lên không ngoan sao?" Tiêu Thái hậu mỉm cười nói.
"Thái hậu, ngài phải phân xử cho ta! Ta sinh hắn, cho hắn bú, ta là mẹ hắn; Hắn đương nhiên phải đối xử với ta tốt một chút chứ mà đằng này.....?
"Đối với ngươi tốt một chút? Ấu Ca làm gì mà ngươi lại tức giận như vậy?" Tiêu Thái Hậu ngạc nhiên hỏi.
"Ngài xem ta cho hắn bú sữa, vậy mà hắn mãnh liệt cắn mãnh liệt gặm làm ta đau quá!" Tiểu Tiểu vội vàng lên lớp giảng bài trách cứ.
Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, đột nhiên chỉ vào Gia Luật Long Khánh đang đứng yên ở một bên. "Nhưng hắn cũng hút sữa của ta..."
Mình không nói một lời nào chẳng qua đứng yên một chỗ thôi cũng có chuyện? Gia Luật Long Khánh lập tức lúng túng che miệng Tiểu Tiểu để tránh khỏi chuyện khuê phòng bị tiết lộ. Chỉ thấy khóe miệng Tiêu Thái hậu run rẩy kiềm chế không cho mình cười ra tiếng.
Tiểu Tiểu mất hứng kéo tay của Gia Luật Long Khánh ra:” Tại sao? Ta cũng không phải là nói xấu về ngươi, ta chỉ nói cho Thái hậu ngươi hút sữa......” lần này hắn chết cũng không buông tay ! Cả khuôn mặt Gia Luật Long Khánh đỏ bừng che lấy miệng Tiểu Tiểu lần nữa.
Nguyên Phi đi tới, nhìn cảnh tượng trong điện, Hằng Vương thì sắc mặt ửng đỏ hai tay che miệng của Hằng Vương phi đang giãy dụa không dứt, mà Tiêu Thái hậu đang ôm đứa bé cười to không dứt, các cung nữ còn lại thì che miệng cố gắng nín cười.
"Nhục Cân thỉnh an Thái hậu."
Tiêu Thái hậu vẫn cười. "Miễn... Miễn."
"Nguyên Phi nương nương." Cho dù không thích, nàng cũng là chị dâu của hắn, lễ không thể bỏ, Gia Luật Long Khánh phải lên tiếng kêu gọi.
"Vương gia, Vương phi" Nguyên Phi tùy ý liếc Tiểu Giáo một cái.
Gia Luật Long Khánh vội buông tay ra, Tiểu Tiểu lại lẩm bẩm hai tiếng, gì cũng không nói rõ ràng.
Tiêu Thái hậu đang bận rộn đùa với Ấu Ca, đầu cũng không ngẩng lên hỏi:” Có chuyện gì sao?"
Nguyên Phi cũng ôm hài nhi của mình tiến lên:” Nô tỳ nghĩ tới Thái hậu đã lâu không gặp Đạt Đát Lý, cho nên vội ôm tới để Thái hậu nhìn một cái."
"Ngươi ngày nào mà chẳng ôm Đạt Đát Lý tới, bất quá ngày hôm qua không tới mà thôi!" Tiêu Thái hậu hôn Ấu Ca nói:”Rất lâu ta không gặp Ấu Ca. Ô! Tiểu tử này giống Phổ Hiền Nô khi còn bé như đúc! Nhất là đôi mắt..."
Tiểu Tiểu lập tức hưng phấn chạy tới. "Thái hậu cũng cảm thấy ánh mắt của Yến Ẩn rất đẹp?"
"Đúng! Người Gia Luật tộc có con ngươi màu lam rất nhiều, nhưng không ai giống như Phổ Hiền Nô có con ngươi màu lam trong suốt như vậy."