Một bạt tay tàn nhẫn đánh lên mặt Khương Tuyết Nhu.
“Mày thật sự khiến tao quá thất vọng. Chị của mày ở bên ngoài chịu khổ hơn hai mươi năm mới trở về , vậy mà mày còn muốn tranh giành đàn ông với nó , có biết xấu hổ không?”
Khương Tuyết Nhu che bên má bị đau , không thể tin được mà nhìn người mẹ trước mặt: “Mẹ , Thanh Minh là bạn trai của con mà , sao mọi người có thể không nói lý như vậy?”
Cô vừa mới đi công tác về nhà thì thấy người chị Khương Kiều Nhân thất lạc nhiều năm vừa mới trở về không lâu của cô đang ôm tay bạn trai Lục Thanh Minh ngồi trên ghế sô pha , tư thế của hai người rất thân mật.
Còn bố mẹ của hai bên thì đang ngồi ở sô pha bên kia trò chuyện vui vẻ.
Lục Thanh Minh là bạn trai thanh mai trúc mã của cô mà.
Cô không nhịn được tiến lên chất vấn , cuối cùng mẹ không chưa nói lời nào liền đánh cô một bạt tay.
“Mẹ , mẹ đừng đánh Tuyết Nhu.”
Vẻ mặt Khương Kiều Nhân lo lắng đau lòng nói: “Là do con không tốt , con không nên trở về.”
Lục Thanh Minh vội vàng đỡ bả vai cô ta: “Kiều Nhân , em đừng nói như vậy. Là do anh không tốt , trước kia anh vẫn luôn xem Tuyết Nhu là em gái , có lẽ chính vì vậy mới khiến cho cô ấy hiểu lầm.”
Trong đầu Khương Tuyết Nhu giống như có cái gì đó nổ tung , đau đến sắp không thở nổi.
Em gái?
Xem cô như em gái mà lại kề sát tóc mai thì thầm lời hứa tương lai sao?
Xem cô như em gái mà lại thường xuyên ôm chặt không chịu buông tay sao?
“Anh câm miệng lại.” Quả thật là cô đã buồn nôn đến không nghe nổi nữa.
“Mày mới câm miệng lại , mày nói chuyện với chị mày như vậy sao?”
Mẹ Khương không vui trách mắng: “Kiều Nhân chịu khổ hai mươi năm , mày không thể hiểu lòng người một chút được à?”
Khương Tuyết Nhu kinh hãi khẽ miệng.
Khéo hiểu lòng người cũng phải có mức độ chứ. Chắp tay nhường cả tình yêu của mình luôn sao? Cô cũng không phải là Bồ Tát.
Vào lúc này , bố Khương cũng ghét bỏ đứng dậy quát lớn: “Làm loạn đủ chưa? Thanh Minh người ta vốn không thích con , chúng ta còn phải thương lượng nghi thức đính hôn của Kiều Nhân. Con cút cho bố , đừng ở đây chướng mắt nữa.”
Cả người Khương Tuyết Nhu run rẩy nhìn Lục Thanh Minh đang thờ ơ một chút , rồi lại nhìn Khương Kiều Nhân đang dựa sát bên cạnh anh ta.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mình giống như một trò cười.
Những người này đều là người mà cô quan tâm nhất , nhưng bây giờ ai cũng đều giúp Khương Kiều Nhân.
Trên mặt nước mắt rơi xuống.
Cô dùng sức quẹt một cái , xoay người xách vali rời đi không quay đầu lại.
Lái xe trên đường như bão táp , Khương Tuyết Nhu cũng không biết mình muốn đi đâu , sau khi dừng lại thì lấy điện thoại gọi cho bạn thân Lâm Minh Kiều.
“Ra ngoài uống vài ly đi.”
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào khàn khàn nên Lâm Minh Kiều lập tức đồng ý: “Được , lập tức tới liền.”
Quán bar 1800s.
Lúc Lâm Minh Kiều vội vã chạy đến thì một mình Khương Tuyết Nhu đã giải quyết xong một chai rượu vang.
“Đến thật đúng lúc , uống chung nào. Tớ đã gọi rất nhiều , không uống xong thì không được phép về.” Khương Tuyết Nhu ném mấy chai bia qua.
“Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Minh Kiều hiếm khi thấy cô như thế này , vô cùng đau lòng: “Lục Thanh Minh đâu rồi , bỏ mặc cậu sao?”
Nghe thấy cái tên này , trong đầu của Khương Tuyết Nhu giống như bị dao đâm.
“Anh ta không cần tớ nữa , anh ta muốn đính hôn với Khương Kiều Nhân.”
Khương Tuyết Nhu kể sơ lại chuyện lúc chạng vạng tối một lần.
Lâm Minh Kiều quả thật không thể tin được , Lục Thanh Minh và Khương Tuyết Nhu là hai đứa trẻ vô tư , khi lên cấp ba thì xác lập quan hệ tình cảm.
Chẳng qua những năm nay Khương Tuyết Nhu ra nước ngoài du học , công việc của Lục Thanh Minh thì bận rộn nên hai người vẫn chưa đính hôn. Nhưng bố mẹ hai nhà đều biết chuyện này và cũng chúc phúc.
Người trong giới không ai không biết hai người này là một đôi , sớm muộn gì cũng kết hôn.
Kết quả Lục Thanh Minh lại chọn Khương Kiều Nhân , chuyện này không phải khiến Khương Tuyết Nhu trở thành trò cười sao.
“Thật quá đáng , lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt , đầu óc bố mẹ cậu có vấn đề rồi.”
Khương Tuyết Nhu nắm chặt chai rượu: “Có lẽ là họ cảm thấy Khương Kiều Nhân ở ngoài đã chịu khổ quá nhiều nên bây giờ trở về muốn mang hết tất cả những điều tốt cho chị ta.”
Lâm Minh Kiều không thể tin được: “Nhưng cậu cũng là con gái của họ mà.”
Khương Tuyết Nhu chua chát cười một tiếng: “Ha ha , bây giờ Khương Kiều Nhân đã trở về , trong lòng họ cũng chỉ có mỗi Khương Kiều Nhân.”
“Từ khi tớ còn nhỏ họ đã nói muốn gả tớ cho Lục Thanh Minh , tớ tưởng là thật , bây giờ lại nói là tớ không hiểu chuyện.”
“Còn Lục Thanh Minh nữa , đã nói là sẽ bên nhau cả đời , bây giờ nói thay đổi liền thay đổi. Tớ hận anh ta.”
Khương Tuyết Nhu nói đến phần sau thì nghẹn ngào , cô cầm bình rượu rót ngay miệng , trút hết nước mắt xuống nhưng đầu óc lại có chút choáng váng.
“Uống ít thôi , dạ dày của cậu không tốt , uống nhiều quá sẽ khó chịu đấy.”
Lâm Minh Kiều cướp chai rượu của cô đi , vì muốn dời lực chú ý của cô nên lướt mắt nhìn khắp quán bar. Ai ngờ thật sự nhìn thấy một bóng dáng quen mắt.
“Này cậu nhìn xem.”
Cô ấy đẩy Khương Tuyết Nhu một cái rồi chỉ vào người đàn ông đang ngồi trong góc.
Ánh đèn bên kia u ám , nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được một người đàn ông mặc âu phục không phù hợp với hoàn cảnh này.
Người đàn ông nhắm hai mắt dựa vào ghế sô pha , khí chất nổi bật , thỉnh thoảng khi có ánh đèn chuyển động ngang qua thì quả thật giống như sườn mặt hoàn mỹ được miêu tả trong manga vậy.
Khương Tuyết Nhu nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại: “Có trai đẹp thì bây giờ tớ cũng không có tâm trạng để thưởng thức.”
“Tớ muốn nói cho cậu biết , người đàn ông kia chính là cậu của Lục Thanh Minh.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một chút: “Cậu chắc chứ?”
Cô từng nghe Lục Thanh Minh nói anh ta có một người cậu thần bí chỉ là cậu của anh ta vẫn luôn quản lí công ty ở nước ngoài nên chưa từng gặp. Nhưng vài ngày trước đó nghe nói cậu của anh ta đã trở về.
“Chắc chắn , vô cùng chắc chắn. Lần trước tớ tham gia tiệc rượu với anh trai , anh trai chỉ cho tớ nhìn thấy , nghe nói tuổi của người này không lớn lắm , thủ đoạn cao siêu , Lục Đông Kỳ cũng phải nể mặt anh ta mấy phần.”
Lục Đông Kỳ là bố của Lục Thanh Minh.
Mắt của Khương Tuyết Nhu sáng lên một chút , trong phút chốc nảy ra một ý tưởng trong đầu.
“Cậu nói nếu tớ gả cho người cậu này thì sao?”
“Phụt.”
Lâm Minh Kiều khiếp sợ phun một ngụm rượu ra: “Cậu nói lại lần nữa?”
Ánh mắt của Khương Tuyết Nhu nhìn chầm chầm vào dáng vẻ tuấn tú mờ mờ kia: “Đã không làm con dâu của nhà họ Lục được vậy thì tớ sẽ làm mợ của Lục Thanh Minh , chắc hẳn có thể khiến cho đôi nam nữ chó đó tức chết.”’