Lâm Minh Kiều gần đây không có nôn nghén, khẩu vị rất tốt, nhịn không được dùng đũa gắp liền một con tôm, ăn xong liền hết lời khen ngợi, “Tài nấu nướng của cậu còn hơn cả đầu bếp của chúng tớ, à, Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức sao còn chưa xuống tới, thật hiếm khi anh ta có thể ở bên Hoắc Anh Tuấn mất trí nhớ lâu như vậy mà không bị ghét bỏ.”
Khương Tuyết Nhu cười khác thường, “Có lẽ anh ấy đang hỏi Tống Dung Đức chuyện gì đó trước đây.”
“Cậu không nói với anh ấy là hai người đã kết hôn, con cái cũng là của anh ấy sao?” Lâm Minh Kiều kinh ngạc hỏi.
Khương Tuyết Nhu lắc đầu, “Tớ muốn từ từ, tớ sợ anh ấy không thể tiếp nhận, và … Tớ sợ sau khi tớ nói ra, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với tớ. Tớ hy vọng tình yêu không phải như vậy.”
“Xong rồi, Tống Dung Đức hẳn là đã nói, trước khi đến còn nói muốn lấy thứ gì đó, khẳng định là chuẩn bị cho Hoắc Anh Tuấn xem. Dù sao cũng là thần bí, nhưng khi anh ta đến, tớ thấy hai tay trống trơn. Và tớ cũng không biết anh ấy muốn làm gì.” Lâm Minh Kiều đột nhiên có chút tò mò, chính xác thì Tống Dung Đức đã chuẩn bị những gì.
“Quên đi, giữa hai người họ có bí mật, không phải chúng ta cũng có bí mật sao, tớ kêu Tần Di kêu bọn họ xuống ăn cơm.”
Khương Tuyết Nhu cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi lấy đồ ăn ra, Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức cũng đi xuống lầu, hai người đều mặt đỏ tới mang tai.
Tống Dung Đức thì không sao, dù sao da cũng dày như tường thành, nhưng Hoắc Anh Tuấn thì khác, ánh mắt thoáng qua, vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu thì xấu hổ cúi đầu, giống như đã làm chuyện xấu.
“Hai người ở trên lầu làm gì vậy?” Khương Tuyết Nhu tò mò hỏi.
Hoắc Anh Tuấn căng thẳng hất đổ cái bát trước mặt.
Anh vội vàng đỡ bát, đỏ mặt lắp bắp: “Không … không có gì.”