“Cô… cô sao vậy?” Tống Dung Đức ngẩn ra, thà rằng bây giờ cô cuồng loạn còn hơn, cô như thế này thật là giống điềm báo trước khi sóng gió ập đến, “Chẳng lẽ vừa rồi cô bị thua một số tiền? Ôi, không có gì. Chỉ là một ít tiền? ”
Lâm Minh Kiều cười khổ.
Tại sao cô lại khóc, anh ta không cảm thấy nguyên nhân là do anh ta sao?
Tất nhiên, điều đáng buồn nhất là anh ta thực sự không có chút áy náy nào trong lòng.
“Tống Dung Đức, buông ra, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Cô thật sự sợ mình thấy anh ta, không kiềm chế được xông lên cắn anh ta một cái.
“Đừng giận cá chém thớt lên tôi, nếu cô đánh như tôi đã nói, cô sẽ không…”
Lâm Minh Kiều thật sự không muốn nghe nữa.
Sợi dây nhẫn nhịn trong tâm trí cô vừa bị kéo “phựt” , như thể cuối cùng nó đã bị đứt ra.
Cô không chịu nổi mà bước tới đẩy anh ra, “Anh tránh xa tôi ra được không, đừng có la hét trước mặt tôi, anh có biết anh rất phiền phức không.”
Tống Dung Đức mất cảnh giác, thân hình cao lớn bị cô đẩy ngã trên bãi cỏ.