Liền nói đến Tuyết Nhu đi, hiện tại thì hạnh phúc, nhưng cô ấy và Hoắc Anh Tuấn đã trải qua bao nhiêu trắc trở, nói thật nếu đổi lại là cô, anh ta thành người không có đầu óc, nhất định cô sẽ không quay lại với Hoắc Anh Tuấn.”
“Mà này, cô có còn nhớ Tân Giai Linh không?” Thư Hàm đột nhiên hỏi.
Lâm Minh Kiều sửng sốt, nhíu mày, Tân Giai Linh, cô đương nhiên là nhớ kỹ. Lúc trước khi Khương Kiều Nhân trở về, không phải Tân Giai Linh đi chung cùng Khương Kiều Nhân sao?
Nhưng sau đó mọi người đều bận xử lý Khương Kiều Nhân, sau khi Khương Kiều Nhân chết, Tân Giai Linh và Giang Quý Dương cũng biến mất khỏi Kinh Đô.
“Cô ấy về Thanh Đồng rồi.” Thư Hàm nói, “Nhưng mà Tân gia không còn tốt như trước, nghe nói sắp phá sản, biệt thự và xe sang của gia đình đều bán hết. Giang gia cũng tương tự như vậy, Giang thị càng ngày càng kém, còn lâu mới có thể so với Lâm gia của cậu.”
“Ồ, bọn họ hẳn là đã kết hôn rồi chứ.” Lâm Minh Kiều đã lâu không có nghe chuyện gì của hai người này.
Sau khi nhờ Giang Quý Dương giúp mình, cô không hề gặp anh ấy nữa.
Thư Hàm chế giễu: “Nghe nói nhà Tân Giai Linh rất muốn kết hôn, nhưng nhà họ Giang không đồng ý cuộc hôn nhân này, một mực đẩy ra, Giang gia có ý muốn Giang Quý Dương tìm một thiên kim tiểu thư tốt hơn, hiện tại có thể giúp đỡ được Giang gia. Bản thân Tân Giai Linh thật sự không có năng lực, tuy rằng cô ấy du học nước ngoài trở về nhưng cũng chỉ từng làm mấy chuyện linh tinh vây quanh Giang Quý Dương. Lúc đó Giang Quý Dương cũng có điều kiện tốt và sủng ái cô ta nhưng khi Giang gia gặp phải chuyện thì thật sự bản lĩnh của Tân Giai Linh hoàn toàn vô dụng, với lại sau lưng cô ta Tân gia hoàn toàn là một gánh nặng. ”
“Để cho Tân Giai Linh đi làm Bạch Liên Hoa, ngược lại rất tốt.” Lâm Minh Kiều cũng cười nhẹ.
***
Cô ấy hiểu rõ khả năng của Tân Giai Linh hơn ai hết, khi cô ta còn là thư ký của Giang Quý Dương, có rất nhiều việc giải quyết không được tốt cho lắm, ngoại trừ việc thỉnh thoảng làm ra vẻ như một kẻ giả tạo, còn có vài thư ký đứng sau giúp đỡ. Với khả năng của bản thân thì Bạch Liên Hoa là bản lĩnh duy nhất cô ta thể hiện trước mặt Giang Quý Dương.
Thư Hàm đồng ý, “Giang Quý Dương cũng thật là ngốc, lúc trước mà kết hôn với cô, hợp tác với anh của cô thìđã khác. Lâm gia càng ngày càng như mặt trời ban trưa, anh ta bây giờ sao có thể so với cô, bây giờ Giang gia biến thành như thế này đã trở thành trò cười ở Thanh Đồng.”
Lâm Minh Kiều nhấp một ngụm trà sữa, đang định nói chuyện, con mắt bỗng nhiên cứng đờ, cô vội vàng cúi đầu, “ôi thật sự không thể bàn luận chuyện người khác quá lâu. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.”
Thư Hàm sửng sốt, vội vàng lướt nhìn thoáng qua bên kia, vừa hay nhìn thấy Giang Quý Dương xuất hiện ở hành lang bên kia, nhưng ở giữa có vách ngăn nên anh ấy cũng không nhìn thấy các cô, mà là đi thẳng đến hai người ở bên kia. Anh ấy ngồi đối diện với một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, trong bộ váy màu hạt dẻ, khuôn mặt tròn trịa, không phải là một người con gái xinh đẹp lắm nhưng là một tiểu thư bích ngọc.
Thư Hàm trợn tròn mắt, “Chúng ta không hẹn mà lại gặp Giang Quý Dương ở đây.”
“Được rồi, làm như không nhìn thấy gì đi.” Lâm Minh Kiều lấy tay che mặt, sớm biết đã không chọn nhà hàng này.
Lúc này, Tống Dung Đức đã trở lại sau khi ôm Tô Tô đi rửa tay.
Tô Tô thì lúc nào cũng hiếu động, ăn cơm cũng không yên lành, lúc nào cũng muốn đi ra ngoài.