“Sao thế, vừa nhìn thấy tôi liền muốn bỏ đi vậy sao.” Tống Dung Đức nhếch môi mỏng.
“Trước đó không phải cô rất thân thiết với Khương Kiều Nhân sao? Cô là bạn của Khương Kiều Nhân, như vậy cô cũng trở thành một kẻ lừa đảo, người nhà cô ta đã bị bắt hết, đó là một vụ lừa đảo rất lớn liên quan đến hàng trăm tỷ đô la. Tôi nhớ lúc đó cô đã chơi rất thân với cô ta, cô có tham gia vụ việc đó đúng không, cảnh sát không có điều tra cô sao.”
“Không phải, tôi không có.” Tân Giai Linh hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt như tuyết, “Tôi căn bản không quen biết Khương Kiều Nhân.”
“Không quen?” Tống Dung Đức cười xấu xa, “Không thể nào, lúc ấy Khương Kiều Nhân cũng giúp cô đi theo lấy lòng cháu trai Triệu tổng thống để cứu Giang Quý Dương ra, bây giờ liền nói không quen, cô coi tôi là đồ ngốc sao. Tôi nghĩ cô giờ đã là một con cá đang nằm trong lưới, phải bắt cô để điều tra mới được.”
Anh ấy nói xong liền lấy điện thoại ra.
Tân Giai Linh nhanh chóng nhìn về phía Giang Quý Dương mà khẩn cầu, “Quý Dương, tôi thật sự không biết, xin anh hãy giúp tôi, tôi lúc đầu cũng bị Khương Kiều Nhân lừa gạt, với lại lúc đó tôi cũng một lòng muốn cứu anh, Lâm Minh Kiều đang ở bên kia, xin anh hãy đến đó cầu xin cô ấy giúp tôi, tôi không muốn đi tù, tôi bị oan.”
Giang Quý Dương không thể phản bác, phải thừa nhận ngay từ đầu anh đã có thể ra khỏi ngục, quả nhiên là Tân Giai Linh đã ra tay cứu giúp.
Anh ấy phức tạp ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Minh Kiều, sau đó đi đến chỗ cô.
Nhưng mới vừa đi được một bước, liền bị Tống Dung Đức chặn lại.
“Anh làm gì vậy, còn muốn quấy rầy vợ tôi sao.” Tống Dung Đức lạnh lùng cảnh cáo, “Tránh xa ra.”
Mặt Giang Quý Dương đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng không chịu được lời cầu xin của Tân Giai Linh, anh bỗng nhiên chạy đến, “Minh Kiều…”
Anh bước đến gần cô và nhìn kỹ khuôn mặt cô.
Chỉ nhận ra khuôn mặt của cô ấy tuy có tròn trịa hơn trước một chút, nhưng cả người cũng rạng rỡ hơn trước, làn da rất đẹp, thậm chí khí chất toát ra từ cơ thể cũng đã khác xưa rất nhiều.
Sự khác biệt giữa hai người giống như sự khác biệt giữa mây và bùn.
“Anh có chuyện gì sao ?” Lâm Minh Kiều bình tĩnh, nhã nhặn nhìn qua anh, ánh mắt bình thản..
Giang Quý Dương đột nhiên cảm thấy lồng ngực quặn thắt, đột nhiên cả người có chút luống cuống, “Tôi…”
“Anh ta muốn cầu xin cho Tân Giai Linh.” Tống Dung Đức uể oải đi tới, “Không phải Tân Giai Linh chơi thân với Khương Kiều Nhân sao? Khương Kiều Nhân bị nghi ngờ lừa đảo, bạn bè của cô ta bị điều tra cũng là chuyện bình thường, mà Giang Quý Dương không đành lòng để Tân Giai Linh bị điều tra.”
Giang Quý Dương hoảng sợ, “Không phải như thế này, tôi chỉ là…”
“Vậy anh đến tìm tôi là để cầu xin cho Tân Giai Linh sao?” Lâm Minh Kiều cắt ngang lời anh, nhìn anh với ánh mắt thâm thúy.
Giang Quý Dương nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ mà gật đầu, “Tôi thừa nhận rằng Tân Giai Linh có thể đã làm rất nhiều chuyện xấu với em, nhưng chuyện của Khương Kiều Nhân xác thực là cô ấy không có…”