Trong khoảng thời gian mang thai này, cô cơ bản không có lần nào mang giày cao gót, nên hôm nay mới mang một chút, gót chân đều đau.
Quả nhiên, muốn chưng diện thì phải trả giá đắt.
Tống Dung Đức lái xe hơi, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu ngắm Lâm Minh Kiều, thấy cô nàng vò vò bàn chân nhỏ của mình, không khỏi hít hà.
Phụ nữ đúng là phiền phức, rõ ràng mang giày cao gót không thoải mái mà vẫn mang.
Đáng đời.
Đương nhiên, anh ấy không dám nói như vậy, vì sợ sẽ bị Lâm Minh Kiều đánh chết.
“Anh nhìn cái gì?” Lâm Minh Kiều bắt gặp đôi mắt anh luôn nhìn về phía sau, bốn mắt nhìn nhau, “Tôi còn chưa hỏi anh, vừa rồi anh đến đó làm gì.”
“Tôi làm vậy là đang muốn trút giận thay cho em.” Tống Dung Đức tranh thủ thời gian nói, “Trước kia Giang Quý Dương cùng Tân Giai Linh đã làm tổn thương em, tôi giúp em hù dọa bọn họ một chút.”
“Không cần thiết, chuyện đã qua rồi.” Lâm Minh Kiều bĩu môi, thật sự cảm thấy mọi chuyện đã qua rồi.
Từ sau khi sinh con, tâm trí của cô đều đặt vào con cái.
Đối với cô bây giờ thì mối tình đầu không có còn quan trọng nữa.
Tống Dung Đức sững sờ, lập tức cong môi, “Là không có còn quan trọng nữa vì bây giờ em đã có chồng và con.”
Lâm Minh Kiều cười lạnh lườm anh một cái, “Sớm phát hiện, tôi đã cắt đứt quan hệ với anh rồi.”
“Chỉ cần anh không ký tên, anh sẽ không bị cắt đứt quan hệ.” Tống Dung Đức mặt dày không đổi sắc mà nói.
Lâm Minh Kiều đều bó tay anh ta luôn rồi, không biết xấu hổ là gì.
Sau khi về đến Lâm Gia, vừa vào nhà thì liền nhìn thấy những thứ mua ở trung tâm thương mại như quần áo, giày, đồ trang sức đều được đưa tới, chất đầy cả phòng khách.
Lâm phu nhân chỉ vào kia một đống đồ vật phàn nàn, ” Con nhìn xem, con đi dạo phố liền mua nhiều như vậy làm gì, nhà chúng ta chứa không nổi, với lại con cũng không có ở lại Thanh Đồng lâu, quả thực rất lãng phí tiền, cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài xa hoa như thế.”
Lâm Minh Kiều ngẩn người, không ngờ cô lại mua nhiều như vậy …
Tống Dung Đức vội vàng tiến lên nói: “Mẹ, không phải do Minh Kiều, đây đều là con dùng tiền của mình mua cho cô ấy, lúc mua con cũng không nghĩ nhiều như vậy, là do con sơ suất, để con xem có còn biệt thự nào trống không, mua lại để cho Minh Kiều chứa đồ.”
Lâm phu nhân sững người, mua biệt thự để chứa đồ?
Ừm, có lẽ bà ấy không hiểu cuộc sống của những người giàu có nhất.
“Không cần, tiền không phải…”
“Không sao, dù sao Minh Kiều cũng là vợ con, không vì cô ấy mà tiêu tiền thì tiêu tiền ở đâu? Chẳng qua là một cái biệt thự thôi, cũng không mất bao nhiêu tiền.”
Điều mà Tống Dung Đức nói là một người giàu có.
Chương 2064:
Lâm phu nhân không thể phản bác được nữa, họ nói đó chỉ là mấy đồng tiền thôi, bà ấy còn có thể nói gì nữa.
Lâm Minh Kiều cau mày, thật ra cô không muốn tiêu tiền của Tống Dung Đức.
Nhưng buổi sáng cô đã yêu cầu anh ta phải trả giá nhiều vì mình và bây giờ có vẻ đã quá muộn để phủi sạch quan hệ.
Quên đi, dù sao hai người cũng có chung một đứa bé, nên sau này sẽ để lại cho đứa bé đó.
Cô lên lầu tìm Nguyệt Nguyệt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô rời xa con gái của mình trong một buổi sáng, cô đã rất nhớ con bé.
Tuy rằng đứa nhỏ vô lương tâm thích Tống Dung Đức cặn bã kia nhưng dù sao cũng là do cô sinh ra con bé.
Nguyệt Nguyệt đang ngủ say ở trong phòng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con bé, Lâm Minh Kiều chỉ cảm thấy tim mình như muốn lành lại.
Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy có một cái tay nào đó đang sờ chân mình.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Tống Dung Đức đang ngồi ở cuối giường, đưa tay sờ sờ đôi chân nhỏ của mình.
Mặt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Tên khốn kiếp này, có cần phải trơ trẽn như vậy không?
Cô tức giận đá vào mặt anh, Tống Dung Đức mất cảnh giác ngã xuống gầm giường một cái “rầm”.
Ừm, không ngờ cô ấy lại tùy tiện đá một cái anh ta lại không chống đỡ được.
Lâm Minh Kiều nhất thời không nói nên lời, nhìn thấy Tống Dung Đức chật vật ảo não bò lên, đôi mắt đào hoa tràn đầy tức giận nhưng không dám nổi giận, cuối cùng chỉ có thể biến thành đau lòng trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
“Anh nhìn cái gì, ai bảo anh háo sắc như vậy?” Lâm Minh Kiều lườm anh một cái.
“Tôi… tôi háo sắc?” Tống Dung Đức suýt nữa nôn ra máu, “Em đi dạo phố mua sắm bị đau chân, tôi giúp em xoa bóp, cha mẹ tôi, tôi còn chưa xoa bóp, em là người đầu tiên, thế mà em còn đá tôi nữa chứ.”
Lâm Minh Kiều sững sờ.
Khi anh ấy đề cập đến vấn đề đó, cô ấy nhận ra rằng bàn chân đau của cô dường như đã đỡ hơn nhiều.
Không ngờ anh ta biết mình bị đau chân, còn có thể xoa bóp …
Tất cả điều này là không thể tin được.
Nhưng, trong trường hợp đó, có lẽ cô đã hiểu lầm anh ấy.
“Anh không nói thì làm sao tôi biết được.” Cô có lỗi, nhưng vẫn không muốn cúi đầu xin lỗi trước mặt anh, “Tôi tỉnh lại đã thấy anh sờ sờ chân tôi, tôi còn tưởng là anh đã thèm muốn đôi chân của tôi vì dù sao tôi cũng có đôi chân dài thật đẹp.”
“Em có muốn…..”mặt mũi. Tống Dung Đức không dám nói hết câu.
Tống Dung Đức trong tiềm thức muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhỏ bé nguy hiểm của cô, anh lại cố nhịn, đổi lời nịnh nọt, “Bà xã, lời em nói quá có lý, đôi chân nhỏ của em thật là đẹp, nhìn ngón chân này đi, Lăng Ba Vi bộ, la miệt sinh trần, thon dài như búp măng mới mọc, sáng như ngọc, khí chất như hoa lan. “( Lăng Ba Vi Bộ trong tiểu thuyết Kim Dung có nghĩa là nhẹ nhàng đạp sóng, câu thơ trích trong Lạc thần phú của Tào Thực thời Tam quốc)