Ngay cả khi cô đối diện với khuôn mặt này mỗi ngày.
Lâm Minh Kiều còn đang ngẩn người.
“Em đang nhìn cái gì vậy? Có phải là do tôi quá đẹp mắt không.” Tống Dung Đức liền thấy cô đang nhìn mình chăm chú, môi mỏng cong lên đắc ý.
“Ừm, rất đẹp mắt.” Lâm Minh Kiều gật đầu, “Một người đàn ông mà có dáng dấp so với phụ nữ còn đẹp hơn, tôi ghen tị với dáng dấp của anh.”
Tống Dung Đức nghẹn ngào một lúc lâu mới tìm ra giọng nói của mình, “Thật ra, em không cần ghen tị với bộ dạng của tôi, có được người như tôi là may mắn của em rồi.”
Lâm Minh Kiều cố ý cười nói: “Có lẽ anh là người đẹp mắt nhưng trong mắt tôi, tôi không xem anh là người khác giới, anh hiểu được không.”
Quá tàn nhẫn.
Người phụ nữ này thật độc miệng.
Tống Dung Đức ôm Nguyệt Nguyệt, mặt tối sầm, lạnh lùng nói: “Em ngủ đi.”
Nguyệt Nguyệt là một con mèo đêm, thường thì một hai giờ sáng mới đi ngủ, Lâm Minh Kiều nhìn thấy thế này thì có chút băn khoăn, “Hay là để tôi tới.”
“Thôi đi.” Tống Dung Đức chua ngoa nói, “Vốn dĩ dáng dấp không bằng tôi, em cố gắng thức đêm chẳng phải so với tôi càng kém hơn sao? Tôi làm thế này cũng là hy vọng giữa vợ chồng sẽ bớt chút khoảng cách, thêm chút chân thành.”