“Tôi là tên cặn bã, cũng là do những người phụ nữ kia can tâm tình nguyện.” Quý Tử Uyên thờ ơ nói, “Anh tìm tôi có chuyện gì không.”
“Ồ, là như thế này.” Tống Dung Đức lộ vẻ ảo não, “Là đàn ông, tôi nghĩ mình quá đẹp trai, có cách nào ngăn cản tôi bớt đẹp trai không.”
Quý Tử Uyên: “Anh bị bệnh rồi sao.”
“Thật sự, Minh Kiều nói rằng cô ấy sẽ ghen tị khi nhìn thấy tôi đẹp trai,” Tống Dung Đức thở dài, ” Cô ấy luôn đố kỵ và không xem tôi là người khác giới.”
Quý Tử Uyên cười tủm tỉm, “Gương mặt này là đủ đào hoa, lúc nào cũng chăm chuốt bản thân đầu tóc thì lại xoăn.”
“Đủ rồi, tóc xoăn của tôi là tự nhiên, không phải tôi cố ý làm như vậy. Hơn nữa, tôi ăn mặc thế này có gì sai? Không phải những sao nam đó cũng mặc những bộ xanh xanh đỏ đỏ kia sao? Vẫn có rất nhiều phụ nữ thích họ.” Tống Dung Đức rất khó chịu, “Đương nhiên, những người sao nam kia không thể nào so với tôi, tôi chính là quá đẹp mắt, sao mẹ tôi lại sinh ra tôi đẹp như vậy.”
Quý Tử Uyên vỗ vỗ cái trán của mình, tại sao một buổi sáng tốt lành mình lại phải ở đây yên lặng nghe anh ta khoe khoang?
Lão Quý, nghĩ cách gì đi, tối nay tôi đi hẹn hò với Lâm Minh Kiều,” Tống Dung Đức giật giật anh, “Tối tôi sẽ làm bữa tối dưới ánh nến trước, sau đó cùng cô ấy xem phim, ban đêm khi về nhà … Này, anh hiểu không.”
“Anh có chắc chắn thành công không?” Quý Tử Uyên nhìn anh ấy có vẻ mặt đầy sự kích thích, nói không nên lời.
“Không phải là đang định nhờ anh để tìm cách gì đó sao, đối với phụ nữ không phải anh rất rành sao.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi thường không có lấy lòng phụ nữ mà đều là phụ nữ đến lấy lòng tôi.” Quý Tử Uyên uể oải châm điếu thuốc.
“Ồ, không biết gần đây ai có hứng thú với Nguyễn Nhan.”
Quý Tử Uyên liếc xéo anh, “Tôi chỉ muốn ngủ cùng cô ấy.”
“Đúng là đồ cặn bã.” Tống Dung Đức cảm thấy ông trời không công bằng, anh ấy so với Quý Tử Uyên tốt hơn rất nhiều, thật không hợp lý, không được nâng niu.
“Đi thôi, tôi sẽ tìm một đội tạo hình để chỉnh đốn lại anh.”
Quý Tử Uyên uể oải đứng dậy.
Đã năm giờ chiều.
Lâm Minh Kiều vừa nói chuyện xong với ông chủ của một công ty truyền thông mới, ông chủ đã ân cần mời Lâm Minh Kiều đi ăn tối.
“Không được rồi, tôi phải về nhà chăm sóc con.”
Lâm Minh Kiều khéo léo từ chối, ông chủ kia cũng không dám làm gì cô.
Khi cô đi thang máy xuống lầu, thư ký mới của cô là Thường Thanh cười nói: “Lâm tổng, thân phận cô là con gái nuôi của tổng thống có khác, những người khác khi mở công ty đều chạy ngược chạy xuôi, cô chỉ cần nói một câu tất cả các ông chủ đều vội vàng chạy đến cửa để cầu xin sự hợp tác của cô.”
Lâm Minh Kiều cũng nghĩ như vậy.
Thân phận con gái nuôi của Tống Nguyên vẫn mang lại cho cô rất nhiều lợi ích, đương nhiên, con dâu của chủ tịch tập đoàn Tống thị cũng khiến cô suýt chút nữa như đi ngang trong trung tâm thương mại.