Lạc Tâm Du không chút nể tình nói: “Chẳng trách Lục Thanh Minh người ta không cần mày.”
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, ngay cả một chút mong đợi cuối cùng cũng bị nghiền thành bột phấn.
Cô thật ngốc, đáng lẽ cô không nên quay về đây.
Chân tướng đối với bố mẹ cô mà nói căn bản không quan trọng, quan trọng là Khương Kiều Nhân không thể thay thế kia.
Cô nản lòng thoái chỉ giơ tay về phía Lạc Tâm Du: “Trả di động lại cho con, con đi đây, loại người làm mất mặt bố mẹ như con đây không xứng được về đây, cũng không xứng cùng mọi người có quan hệ gì.”
Mày muốn ra ngoài làm tao mất mặt xấu hổ, hay là gây rắc rối cho tao đây! Khương Thái Vũ hừ lạnh: “Tao thấy sau này mày nên ở trong nhà tự suy ngẫm lại cho tao, đến khi nào thành thật rồi tạo sẽ xem xét thả mày ra ngoài.”
Ông ta nói xong liền vỗ tay, lập tức có mấy vệ sĩ từ ngoài cửa tiến vào, thoáng cái liền bao vây Khương Tuyết Nhu. “Hai người muốn làm gì? Làm vậy là bắt cóc.” Khương Tuyết Nhu muốn điên rồi, cô nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ tới người thân của cô lại đối xử với cô như vậy. “Tao là đang dạy dỗ con gái của mình, đem nó mang lên lầu trên nhốt lại.
Khương Kiều Nhân vội vàng khuyên bảo: “Bố, đừng như vậy. Tuyết Nhu dù gì cũng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, hơn nữa nhà chúng ta cũng thường có khách đến thăm, nếu như em ấy ở lầu trên la hét cũng không được tốt.”
Trong lòng Khương Thái Vũ khẽ động: “Con nói cũng không phải là không có lý, vậy thì giam nó ở nhà cũ bên huyện Xuân An đi.”
Khương Tuyết Nhu cả người đều hoang mang, huyện Xuân An năm trước cúng tổ cô cũng đã về một lần. Đó là căn nhà cũ của nhà họ Khương đã được giữ lại năm sáu mươi năm, mặc dù sau này được sửa lại một chút, nhưng địa phương đó vẫn rất hoang vu, hơn nữa còn rất u ám.
Cuối cùng cô đã hiểu được nguyên nhân vì sao Khương Kiều Nhân giúp cô cầu tình rồi. “Khương Kiều Nhân, cô là đồ đê tiện.” Lạc Tâm Du tát lên mặt cô một cái: “Câm miệng! Chị mày có lòng tốt giúp cầu tình giúp mày, mày còn mắng chị, trong lòng của mày thật sự là thối nát đến tận xương rồi.” “Đưa nó đi ngay lập tức.” Khương Thái Vũ xua tay, phiền lòng tại sao Khương Tuyết Nhu lại trở thành như vậy, thật là không ra gì.
Mê man không biết ngồi xe bao lâu, Khương Tuyết Nhu trực tiếp bị giam tại nhà cũ ở quê.
Mấy tên vệ sĩ ngoài cửa nhanh chóng khóa cửa phòng lại, ngay cả cửa sổ cũng đóng hết lại.
Càng gay go hơn chính là không có điện, không có nước, thậm chí còn không có cả chăn.
Điện thoại của cô nằm trong tay của Lạc Tâm Du, cô ngay cả đồng hồ cũng không rõ ràng.
Căn nhà cũ có hai tầng tối đen như mực, gió bên ngoài thổi tới trên cửa sổ, phát ra âm thanh u ám.
Cô gần như sắp bị bức điên rồi, có người trên chiếc giường lạnh lẽo không dám nhúc nhích.
Cô sợ bóng tối, thật sự rất sợ.
Cho đến khi trên cửa sổ nhỏ truyền tới tiếng động bị mở ra, cô nhào qua, ngoài cửa có một người phụ nữ lớn tuổi đang cầm bát cơm tiến đến.
Khương Tuyết Nhu nhào qua bắt lấy tay bà ta, cầu xin nói: “Bác à, xin bác thả cháu ra ngoài đi, thật sự không được thì có thể mở đèn, cho cháu tấm chăn cũng được, cháu xin bác đó. “Không được, bà chủ đã căn dặn như vậy.” Người phụ nữ tuyệt tình thu tay lại, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Khương Tuyết Nhu đứng trong bóng tối, cả người đau đến không thể hít thở. Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, vì sao người nào cũng đối xử với cô như vậy?
Lấy đi tôn nghiêm của cô còn chưa đủ, thậm chí ngay cả tự do và vận mệnh của cô cũng muốn tước đoạt.
Cô rất hận, hận Khương Kiều Nhân, hận vợ chồng Khương Thái Vũ, hận Lục Thanh Minh.
Nhưng cô không thể buông bỏ bản thân. Cô cần phải sống để đi ra, cô phải báo thù.
Cô dùng sức lùa cơm vào miệng, không có một cọng rau, cơm còn bị ôi thiu.
Nước mắt cô tí tách lặn xuống, nếu như không có người đến cứu cô, cô có thể không sống nổi để đi ra ngoài mất.
Cách ngoài cổng lớn không xa, người phụ nữ lớn tuổi gọi một cuộc điện thoại: “Cô cả, tất cả đều đã làm đúng với yêu cầu của cô.” “Được, ngày mai nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, tôi hy vọng cô ta chết ở trong đó. “Yên tâm, theo tình hình này thì cô ta nhất định không qua được bốn ngày.