Đối diện bộ dạng ủy khuất, đôi mắt rưng rưng của Cố Dã khiến Từ Di Nhiên không tài nào cầm lòng được, cô cắn chặt môi dưới ngăn bản thân tay nhanh hơn não, vờ tỏ ra lạnh lùng hỏi lại lần nữa: “Anh có muốn tiếp tục làm chồng em không?"
"Anh làm." Trong lòng Cố Dã sôi lên sùng sục khi nghe thấy lời Từ Di Nhiên, anh cúi đầu lí nhí đáp một cách không tự nguyện, những ngón tay bấu chặt vào nhau.
Thấy Cố Dã ngoan ngoãn nghe lời, Từ Di Nhiên vừa ôm lấy anh định dỗ thì anh đã bật khóc, cô vuốt lưng anh lên xuống, nhẹ nhàng đưa ra lời thuyết phục lẫn đe dọa: “Nghe em nói, nếu Cố Chính Vũ không quỳ, anh tuyệt đối không được đồng ý, bằng không đơn ly hôn đợi anh ký, rõ chưa?"
Cố Dã cứng nhắc gật đầu, ấm ức trong người dâng trào, anh không hiểu lý do vì sao Từ Di Nhiên lại làm như vậy, chỉ cần trực tiếp nói ra mối quan hệ của cô và anh cũng đủ để Cố Chính Vũ kinh ngạc đến sốc, nhưng cô lại dùng một thân phận khác để chơi đùa anh ta, mục đích thật sự của cô khiến anh quá mơ hồ.
Bốn giờ sáng ở nhà, Cố Dã nằm trên giường, mãi nghĩ ngợi đến mất ngủ. Đã là đêm thứ ba Từ Di Nhiên không chạm vào anh, hiện tại cũng trở nên kiệm lời, nói vỏn vẹn hai chữ "yêu anh" cho có lệ rồi lăn ra ngủ. Kết hôn không lâu, tình cảm của Từ Di Nhiên lại phai nhạt nhanh đến thế, cảm giác của Cố Dã cực kỳ khó chịu, giống như nỗi lo lắng của anh trước nay đang dần biến thành hiện thực.
Cố Dã bước xuống giường ra bên ngoài ban công ở phòng khách ngồi, anh co chân trên ghế, đón từng cơn gió lạnh thấm vào tận xương tủy qua lớp đồ ngủ mỏng. Cũng chính sự lạnh lẽo ấy làm Cố Dã thức tỉnh, ngay từ đầu là do anh mê muội tự đâm đầu vào, nếu có tổn thương thì tự mình phải gánh lấy.
Cổ tay Cố Dã đột nhiên bị nắm lấy, anh vừa ngước mặt nhìn đã bị kéo mạnh vào trong, tiếp đó là một lực đẩy khiến anh ngã dài trên sofa. Cánh cửa đóng lại ngăn gió thổi vào, rèm cũng được kéo kín, không gian chìm trong bóng tối mập mờ.
"Trời lạnh thế này còn ra ngoài đó, anh muốn bệnh sao?" Giọng nói Từ Di Nhiên điềm tĩnh vang lên phía trên người anh.
Không khí yên lặng đến ngộp thở, tiếng bước chân Từ Di Nhiên nhẹ như không, cô đến gần cửa ra vào bật đèn, đưa mắt về Cố Dã đang nằm thu người trên ghế.
Từ Di Nhiên chậm rãi đến gần, vuốt tóc Cố Dã, dịu dàng hỏi: “Anh vì lời em nói ở sòng bạc mà giận sao?"
"Không có." Cố Dã lắc đầu, mệt mỏi nhắm mắt vì kiềm nén cảm xúc thật chặt ở đáy lòng.
Từ Di Nhiên nắm lấy bàn tay đã lạnh của Cố Dã, xoa xoa cho nhiệt độ tăng lên, ánh mắt cô chăm chú dõi theo từng cử động trên mặt anh, xuống nước chịu thua: "Đợi chuyện này xong, em nhất định cho anh công bằng."
"Không thành công, em sẽ ly hôn với anh?" Cố Dã mở mắt thẫn thờ nhìn Từ Di Nhiên chờ đợi câu trả lời, anh đã từng lo lắng về cuộc hôn nhân này và sự lo lắng đó không hề dư thừa.
"Em chỉ dọa anh thôi."
Cố Dã rút tay khỏi tay Từ Di Nhiên, anh trở người ngồi lên, hai chân để gọn trên mặt sàn, sắc mặt đờ đẫn: “Em chưa từng yêu anh nên mới nói ra dễ dàng như vậy."
Áy náy và tội lỗi xâm chiếm tâm trí Từ Di Nhiên, cô không nghĩ một lời nói có thể khiến Cố Dã tổn thương đến mức này. Nhưng lời đã nói ra không cách nào lấy lại, chỉ còn có thể dùng thời gian bù đắp.
"Em xin lỗi, em sẽ không nói những lời như thế nữa."
Từ Di Nhiên hai tay ôm mặt Cố Dã hôn lên môi anh, anh không có bất kỳ phản ứng nào, dường như giận đến mức trái tim trở nên nguội lạnh. Từ Di Nhiên dùng sự cuồng nhiệt để tạ lỗi, kết quả Cố Dã cũng chẳng trụ quá được hai phút mà buông xuôi bản thân.
Trong phòng ngủ, Cố Dã căng thẳng hít thở, áo ngủ bằng lụa bị cởi ra, trên làn da trắng mềm mịn dọc từ cổ xuống bụng dưới ẩn hiện từ những vết hôn hồng đến đỏ đậm.
Những ngón tay bấu chặt lấy ga giường, không gian yên ắng bỗng chốc nhuốm đầy mùi ám muội, hơi thở dốc thi thoảng xen những tiếng rên rỉ khe khẽ của Cố Dã càng khiến không khí càng lúc càng nóng hơn.
Vật vã một lúc mới ngủ thiếp đi, hơn bảy giờ sáng điện thoại Cố Dã có người gọi đến, nhìn tên hiển thị trên màn hình anh lập tức bừng tỉnh.
Bên kia truyền đến giọng nói chán ghét thẳng thắn vào vấn đề chẳng thèm chào hỏi của Cố Chính Vũ: “Anh có thời gian không? Tôi có chuyện muốn bàn bạc."
"Được." Cố Dã căng thẳng đồng ý.
"Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh." Nói xong Cố Chính Vũ lập tức tắt máy.
Buông điện thoại xuống, Cố Dã đấu tranh thất bại với cơn buồn ngủ, đành phải thuận theo tự nhiên ngủ thêm một lúc.
Mặt trời lên cao, cơn mệt mỏi dần tan biến, Cố Dã lần nữa giật mình tỉnh do tiếng chuông điện thoại. Trong lúc đang cuống cuồng tay chân cầm máy reo ầm ĩ, nhịp tim anh tăng lên quá mức giới hạn, Từ Di Nhiên ngủ say bên cạnh khác hẳn với dáng vẻ oai phong thường ngày.
Tránh làm ồn đến Từ Di Nhiên đang ngon giấc, Cố Dã xuống giường ra ngoài trước cửa phòng nghe máy, giọng Cố Chính Vũ qua điện thoại vô cùng bất mãn vì đã đợi hơn mười phút vẫn không thấy người đâu.
Kết thúc cuộc gọi, Cố Dã vội vàng quay về phòng tắm rửa thay quần áo, trước khi đi không quên làm chút đồ ăn cho Từ Di Nhiên.
Hơn mười giờ sáng Cố Dã đón taxi đến quán cafe đã hẹn cách chung cư mười năm phút đi xe. Nhiệt độ bên trong quán ấm áp hơn hẳn ngoài đường, Cố Dã bước chân lẹ làng lên lầu, thời điểm vào buổi trưa có rất ít người ra vào quán.
Lên tầng trên liền nhìn thấy Cố Chính Vũ, Cố Dã đến ngồi xuống đối diện, hồi hộp hỏi: “Có chuyện gì mà hẹn tôi gấp như vậy?"
Cố Chính Vũ lướt nhìn bề ngoài Cố Dã, bỏ đi chẳng bao lâu mặt mày liền hồng hào, có da có thịt hơn hẳn, chưa kể quần áo Cố Dã mặc trên người cũng là hàng hiệu cao cấp. Trước đây ở nhà Cố Dã kham khổ, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, thay đổi nhiều như thế này chỉ có một nguyên do.
"Anh được bao nuôi?" Cố Chính Vũ thẳng thừng hỏi, không một chút kiêng nể.
Cách Cố Chính Vũ nói cũng không sai, nếu không có giấy chứng nhận kết hôn thì Cố Dã thực sự đã là tình nhân được Từ Di Nhiên bao nuôi.
Thấy Cố Dã tránh né ánh mắt không đáp, Cố Chính Vũ cười đắc ý: “Vậy thì tốt quá, anh giúp tôi một việc đi."
"Việc gì?"
"Ngủ với Từ Di Nhiên một đêm."
Để được Từ Di Nhiên giữ lại, Cố Chính Vũ có thể làm cả chuyện này, Cố Dã thở dài bất lực, chẳng còn lời nào để miêu tả cảm xúc khi đối mặt với chuyện của hai người họ. Cố Dã không muốn lừa Cố Chính Vũ, nhưng Từ Di Nhiên đối với anh cũng vô cùng quan trọng, anh không thể để mất cô.
"Chính Vũ, cậu dừng lại đi, có cơ hội nên thoát khỏi Từ Di Nhiên thì hơn." Cố Dã thật lòng khuyên nhủ, anh không muốn Cố Chính Vũ càng lún sâu, bởi sự thật phía sau anh ta không hề biết.
"Anh không cần nhiều lời, anh chưa từng làm tròn nghĩa vụ của một người anh trai, lần này có chết cũng phải giúp tôi." Cố Chính Vũ kiên quyết giữ ý định, anh ta hạ tông giọng thấp xuống, ánh mắt bùng cháy sự tham lam: “Có được người phụ nữ đó, cuộc đời của tôi sau này không lo có người lên mặt nữa. Cô ta có tiền, có Kiều Lục Nghị chống lưng, tôi cần những thứ đó, không phải cô ta."
Cố Dã đã sớm hiểu tâm địa xấu xa của Cố Chính Vũ, cũng chính vì máu mủ anh mới mở đường cứu anh ta lần cuối, anh kiên kiên định từ chối: “Tôi không làm."
Cố Chính Vũ cười lạnh đầy khinh thường: “Ngại cái gì, bản thân anh chẳng phải cũng hầu hạ một người đàn bà bằng tuổi mẹ anh hàng đêm sao? Lần này ngủ với một cô gái trẻ, thân hình chỉ hơn một nửa thân hình người đàn bà bao anh, còn muốn đòi hỏi gì nữa?"
Nói cách nào thì trông Cố Dã nhất quyết không đồng ý, Cố Chính Vũ đành phải thu sự hống hách lại nài nỉ: “Cố Dã, anh yên tâm, anh cứ nói với người đàn bà đó về thăm bố, tôi không nói, anh không nói chẳng ai biết được."
Dừng lại một chút, Cố Chính Vũ nói tiếp: “Anh muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa cho anh."
"Tôi sẽ không làm, cậu tỉnh táo lại đi, đây không phải chuyện đùa, nó ảnh hưởng đến tương lai sau này của cậu. Nói thật cho cậu biết, tôi kết hôn rồi, cô ấy là..."
"Anh xem người ngoài quan trọng hơn ruột thịt?" Cố Chính Vũ gắt gỏng lên giọng cắt ngang, dáng vẻ vô cùng khó chịu: “Cố Dã, con người anh thật sự rất ích kỷ, anh muốn thấy tôi chết mới vừa lòng hay sao?"
"Chính..."
Chữ Vũ nuốt ngược vào trong cổ họng, Cố Dã kinh ngạc nhìn Cố Chính Vũ quỳ dưới chân anh, trái ngược với sự kiêu ngạo lúc đầu, dáng vẻ anh ta đã hoàn toàn bị tham vọng làm mờ mắt.
Cố Chính Vũ mặc vest lịch lãm lại quỳ gối dưới chân Cố Dã, biểu cảm vô cùng khổ sở, hạ thấp giọng cầu xin trong nóng lòng: "Cố Dã, tôi xin anh, chỉ một lần thôi, xong vụ này tôi đảm bảo không phiền tới cuộc sống của anh. Anh sống sung sướng thì hãy cho em trai anh cũng được như vậy, tôi thật sự rất cần tiền và quyền lực mà Từ Di Nhiên có."
Trong không gian vắng người, Cố Chính Vũ vẫn ngoan cố quỳ dưới chân Cố Dã, vì tham vọng mà chẳng còn màng đến mặt mũi, kiên quyết làm lay chuyển anh: "Anh có bằng lòng giúp tôi không?"
Đã đến bước đường này, Cố Dã không còn cách nào khác, đều do Cố Chính Vũ không chịu quay đầu, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ. Sau một lúc lưỡng lự, Cố Dã không còn cách nào khác đành cắn răng gật đầu: “Được, cậu đứng lên đi."
Nhận được lời đồng ý, Cố Chính Vũ vui mừng đứng bật dậy với vẻ mặt biết ơn, tươi cười vỗ vai Cố Dã: “Anh hứa rồi đó, đừng có nuốt lời.”
Nói rồi Cố Chính Vũ không đợi được nữa lập tức gọi điện cho A Nhĩ, nhờ cậu thông báo với Từ Di Nhiên trước khi Cố Dã đổi ý. Đạt xong mục đích, Cố Chính Vũ gấp gáp chuẩn bị rời đi, không quên nhắc nhở: “Giữ liên lạc, tôi sẽ tìm anh."
Cố Dã dõi theo bộ dạng mừng rỡ của Cố Chính Vũ, anh thật không hiểu nổi chỉ vì quyền lực có thể khiến con người ta chấp nhận hạ mình cầu xin kẻ mình ghét. Cố Dã kết hôn với Từ Di Nhiên vì sự rung động, vì tình cảm của trái tim mình, thế nên anh không hiểu được cảm giác của những người muốn đến với cô vì những lý do thực dụng.