Cố Tư Tư nhìn thấy Diệp Minh Xuyên đằng đằng sát khí, cùng Sở Liên nhắm mắt chạy theo sau hắn, cảm thấy nàng bị oan.
Mấy ngày nay nàng đều nghiêm chỉnh nằm ở trên giường dưỡng thương, căn bản liền không nhớ tới người này, nàng lại không gặp mẹ hắn, lại càng không biết phương thức liên lạc, làm sao có thể hướng mẹ hắn cáo trạng?
"Nhìn không rời mắt, thích nó vậy hả?"
Bên tai vang lên một đạo âm thanh nguy hiểm, một giây sau tay cầm bộ ngực nàng bỗng nhiên dùng sức, lực đạo lớn giống như là muốn bóp nát nó.
"Anh, em không thích hắn..."
Cố Tư Tư đau đến hút không khí, đối đầu cặp mắt sắp phun ra lửa kia của Cố Vân Tu, nàng đè xuống máu đã nhanh vọt tới bên miệng, lệ rơi đầy mặt, ý thức được, hôm nay lại là một tràng Tu La.
Cố Vân Tu nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của em gái ngốc, càng muốn bắt nạt nàng, nhưng có người ngoài ở, hắn khắc chế rút tay về, trên mặt vẻ mặt bất động như núi, như một người anh trai tốt đắp chăn cho nàng.
"Vết thương trên trán em gái tôi do cậu gây nên?"
Cố Vân Tu hai mắt bễ nghễ nhìn Diệp Minh Xuyên, hắn dáng người thẳng tắp, nhiều năm tập thể dục khiến cho thể hình hắn so với người bình thường càng thêm cường tráng, lại thêm khí áp của thượng vị giả, hắn mới mở miệng liền cho người ta một loại cảm giác áp bách cực mạnh.
Diệp Minh Xuyên bị nhìn chằm chằm có chút run chân, thu hồi vẻ phách lối khi vào cửa, có chút cứng đờ kêu một tiếng: "Cố đại ca, đó là chuyện ngoài ý muốn..."
Ầm!
Diệp Minh Xuyên bị Cố Vân Tu dẫn theo, áp đến trên tường, trên đầu lập tức đập ra một cái cục u vừa đỏ vừa sưng.
"Đến tôi còn không nỡ đánh, cậu là cái thá gì mà dám đánh em ấy?"
Phanh phanh phanh, lại là âm thanh đầu đập vào tường.
Diệp Minh Xuyên chỉ cảm thấy đầu ong ong, nhìn cái gì đều điểm xuyết tinh tinh, căn bản không có sức hoàn thủ.
Một bên Sở Liên từ sau khi vào cửa, gần như liền nhìn ngây người, nàng không nghĩ tới, anh trai Cố Tư Tư vậy mà dáng dấp đẹp như vậy.
Ngũ quan thâm thúy mà tuấn dật, trong lúc giơ tay nhấc chân tràn đầy ưu nhã, tự phụ.
Chỉ nhìn, nàng đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lần đầu mãnh liệt muốn có được một người nam nhân.
Mãi đến khi âm thanh cho người ta tê dại cả da đầu vang lên, nàng mới hồi phục tinh thần, vội vàng chạy qua.
"Cố gia đại ca, không phải như vậy, đó là hiểu lầm, anh buông tay trước được không?"
Sở Liên trong mắt hàm chứa nước, tội nghiệp chớp chớp, một bộ muốn khóc không khóc bộ dáng.
Nàng biết, chỉ cần nàng làm ra bộ dáng này, nam nhân sẽ mềm lòng.
Quả nhiên Diệp Minh Xuyên đau lòng trước một bước, cố nén choáng đầu khó chịu, thấp giọng nói: "Em đừng xin hắn, anh không tin họ dám đánh chết anh... Á..."
Cố Vân Tu lại đụng hắn hai lần, đánh chết không có khả năng, dù sao bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng là hắn lại có thể đánh cho hắn ta tàn phế, Cố gia có tiền, cùng lên.
"Cố đại ca..."
Sở Liên gấp đến độ đưa tay muốn kéo hắn.
Cố Vân Tu cuối cùng bố thí ánh mắt dừng lại ở trên người nàng, giật khóe miệng, gọn gàng phun ra một chữ: "Cút."
Lúc này mặt Sở Liên biến thành trắng bệch.
Luôn luôn được nam nhân chiều chuộng, còn chưa từng bị nam nhân không lưu tình chút nào quát lớn như này. Ngay cả thần khí giả bộ đáng thương, tại trên người đàn ông này liền mất hiệu lực.
Sở Liên bị đả kích lớn, ánh mắt đột nhiên quét đến một bên Cố Tư Tư nằm ở trên giường, tựa như đang xem kịch.
"Tư Tư, cậu khuyên anh cậu đi đừng đánh nữa, Xuyên ca ca chết mất..."
Cố Tư Tư liếc mắt: "Cô muốn khuyên thì khuyên đi, tôi là bệnh nhân không muốn đi."
Nàng dám đi, lại sẽ bị nghĩ lầm đau lòng Diệp Minh Xuyên, đến lúc đó đợi Cố Vân Tu ghen, không may khẳng định lại là nàng.
Sở Liên lập tức gấp, trong giọng nói tràn đầy khiển trách: "Sao cậu lại như vậy? Cậu thích Xuyên ca ca mà? Sao cậu có thể giương mắt nhìn anh ấy bị thương."
"A, giờ tôi không thích nha, cho nên anh ta bị đánh liên quan quái gì đến tôi." Cố Tư Tư cố ý cất cao âm thanh, để cho Cố Vân Tu cũng có thể nghe được câu nói này của nàng.
Sở Liên đôi mắt lóe bối rối, làm sao có thể, nàng làm sao có thể nói không thích liền không thích Xuyên ca ca?
"Cậu vẫn giận đúng không? Tớ sẽ khuyên Xuyên ca ca tốt với cậu."
"Cảm ơn, tôi đây không nhặt rác." Cố Tư Tư cảm thấy có chút buồn nôn, "Với cả cậu đừng tẩy trắng như vậy được không? Dù trong rừng cây hôm đó tôi choáng váng nhưng vẫn có ý thức, vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ của hai người đấy."
Sở Liên lập tức bị xoay đến lúc trắng lúc xanh, nàng bụm mặt, giống như bị thiên đại tủi thân: "Sao cậu lại nói bậy bạ thế được, rõ ràng tớ với Xuyên ca ca trong sạch."
Cho nên, là nàng không trong trắng rồi.
Con mắt quét đến một bên trên mặt bàn giữ ấm chén, Cố Tư Tư hai mắt sáng lên.
Nàng đối với Sở Liên vẫy tay, đợi nàng đến gần, hạ giọng nói: "Nhìn thấy canh gà kia không? Bảo mẫu nhà tôi cho nhiều đồ bổ nấu riêng cho người bệnh."
"Xuyên ca ca đáng thương quá, tôi đau lòng lắm, nếu cậu bảo được anh ta uống chỗ canh gà đầy tình yêu thương này, tôi sẽ bảo anh tôi dừng tay."
Sở Liên nhìn về phía Cố Tư Tư, lập tức mang theo trào phúng, nàng liền biết nữ nhân ngu ngốc này, không có khả năng buông Diệp Minh Xuyên.
Làm nhiều như vậy, bất quá là hèn mọn mà nghĩ Xuyên ca ca uống nàng canh gà thôi, còn lấy cớ là cô bảo mẫu chịu, thật sự là buồn cười.
Đè xuống đáy mắt trào phúng, nàng thấp giọng nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ bón cho anh ấy uống."
"Anh ơi, đầu em đau quá." Cố Tư Tư che lấy cái trán, đột nhiên đau nhức kêu lên, "Anh xem vết thương của em xem, xem xem có phải bị nặng hơn vì tức giận không?"
Sở Liên và Diệp Minh Xuyên: "..."
Liền chưa thấy qua kỹ thuật diễn kém như vậy.
Nhưng thần kỳ chính là, Cố Vân Tu thật đúng là thả Diệp Minh Xuyên, đi tới trước mặt Cố Tư Tư, đầu ngón tay thon dài hướng trên trán nàng nhấn một cái.
"Úi..."
Lúc này Cố Tư Tư là thật đau đến hút không khí.
Cố Vân Tu mây trôi nước chảy nói: "Đúng là bị nặng hơn, thế đánh chết chúng đi."
Diệp Minh Xuyên trong nháy mắt cảm thấy đầu càng đau đớn hơn, hắn nghi Cố Tư Tư là cố ý muốn thông qua tay anh nàng, thu thập hắn.
"Ca ca tuyệt vời nhất."
Cố Tư Tư đưa tay, ôm cánh tay Cố Vân Tu, nũng nịu cọ xát. Mặt lại hướng về phía Sở Liên, dùng khẩu hình miệng phun ra một chữ: Canh.
Sở Liên sững sờ, phản ứng lại sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh bàn, hoả tốc từ bình giữ nhiệt rót một chén canh gà ra, tiến tới bên cạnh miệng Diệp Minh Xuyên: "Xuyên ca ca, uống ít canh đi."
Uống xong nữ nhân ngu ngốc kia, liền có thể giúp chúng ta rời khỏi.
Tình huống như thế nào?
Ngoại trừ Cố Tư Tư với Sở Liên, trong phòng hai nam nhân vẻ mặt mộng bức.
Cố Vân Tu xoa tóc em gái, vẻ mặt nhàn nhạt, vẻ mặt bất động như núi.
Mà đang choáng váng - Diệp Minh Xuyên, được nữ nhân yêu thích cứng rắn đút cho hắn một bát canh gà hương vị cũng không tệ lắm.
Nhưng là rất nhanh, chén thuốc đại bổ, liền phát huy công hiệu vô địch.