Kể từ lần Hứa Hâm khiến Tống An An mất mặt trước mọi người, cô ta liền không còn chủ động đi tìm cô nữa, lúc ở trong phòng tập múa cũng giả bộ như không hề quen biết cô.
Hứa Hâm cảm thấy như vậy rất không tồi.
Ít ra nhờ vậy mà cô còn có thể xem nhẹ ánh nhìn chăm chú như có như không đằng sau lưng kia.
"Múa xong về nhà luôn à?" Hạ Táp đưa cốc nước qua cho cô, hỏi.
Hạ Táp chính là nữ sinh lần trước chặn họng Tống An An, học cùng lớp với Bùi Tây.
Cả nhóm đã tập múa nửa tháng, Hứa Hâm được chọn múa dẫn đầu.
Lúc cô Trần thông báo tin này, vẻ mặt Tống An An uất ức như sắp khóc tới nơi.
Bùi Tây cũng đã đồng ý diễn tấu dương cầm, ngay sau hôm cậu từ chối Tống An An. Bùi Tây cũng là người chơi chính bên phía nhóm diễn tấu, sẽ thường xuyên phải diễn tập chung với nhóm múa bên này.
Khiến cho đông đảo suy đoán nổ ra.
Có người nói thật ra Bùi Tây thực ra cũng là có chút tình ý đối với Tống An An, tất cả chỉ là do không muốn công khai trước mặt toàn dân thiên hạ mà thôi.
Cũng có người phản bác nói, Bùi Tây rõ ràng là đã cự tuyệt Tống An An, không có lý nào nào lại có chuyện đi thích cô ta.
Nam thần rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong đầu, bọn họ cũng không tài nào đoán nổi.
Sau khi Trương Bình Bình nói cho cô nghe chuyện này, Hứa Hâm nghiêm túc nói, "Cậu ấy làm vậy là vì mình đấy."
Trương Bình Bình trừng mắt la hét, tỏ vẻ không tin.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Bùi Tây với Hứa Hâm, rõ ràng chẳng có quan hệ nào cả, thậm chí cũng chẳng hơn người xa lạ là bao.
"Chuyện với bên diễn tấu thế nào rồi? Có gặp phiền toái gì không? Học kỳ 1 mình cũng từng phụ trách mấy việc thế này, nếu cậu không lo liệu được hết thì mình có thể giúp cậu." Tống An An vẻ mặt chân thành, quan tâm nói.
Hứa Hâm ngẩng đầu, Tống An An nhìn thẳng vào hai mắt cô, tỏ vẻ không chịu lùi bước.
Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu. (*)
(* Lòng dạ Tư Mã Chiêu: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ cũng đều biết)
Hứa Hâm cười, "Không có gì khó khăn cả, cảm ơn."
Vừa đúng lúc Hạ Táp đi ra, Hứa Hâm nhìn thấy liền vẫy tay chào Tống An An rồi rời đi.
"Cô ta tìm cậu làm gì thế?" Đi được một đoạn đường, Hạ Táp hỏi.
"Còn có thể có chuyện gì được chứ?"
"Bùi Tây?"
Hứa Hâm cười, gật gật đầu.
"Haiz, cô ta thật đúng là tà tâm bất tử."
Hứa Hâm chưa bao giờ nghĩ rằng chỗ mà Hạ Táp đưa cô tới, sẽ là quán bar.
Đương nhiên cô cũng không ngạc nhiên cho lắm, con người này, tràn ngập thần bí, dù có làm ra chuyện gì đi chăng nữa thì Hứa Hâm đều sẽ không cảm thấy quá mức ngạc nhiên.
Lúc này sắc trời cũng đã tối nhẻm, dù vậy đối với quán bar mà nói thì giờ này vẫn còn sớm chán.
Đã có rất nhiều người tụ tập ở bên trong. Hứa Hâm nghi hoặc nhìn, Hạ Táp không nói gì, nắm tay cô đi tới một góc khuất rồi ngồi xuống.
Ngồi một hồi lâu, Hứa Hâm mới biết được rốt cuộc mấy người này tới đây là vì cái gì.
Một đám người bước lên sân khấu, phía dưới đều điên cuồng thét gào, hô to tên nhóm nhạc.
Đây là một nhóm nhạc trẻ gồm bốn người. Đứng đầu là một anh chàng vóc người cao lớn, tóc thắt bím, khuyên tai lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hâm được nghe trực tiếp thể loại rock and roll.
Quán bar ở gần trung tâm thành phố, trên quảng trường lúc này tấp nập toàn người với người.
Đứng đợi đèn xanh, cô rảnh rỗi đếm mấy chiếc xe chạy qua.
Đèn xanh sáng lên.
Hứa Hâm đi được mấy bước bỗng dừng chân.
Cô bỗng dưng nhớ tới, mùa hè năm 15 tuổi khi ấy, cô đã đi theo một người tới một nơi vô cùng xa lạ.
Kết quả, người tìm không thấy, rất là buồn bực.
Mà hiện tại người đó, lúc này đang quang minh chính đại bước về phía cô, mang theo ánh sáng ấm áp rực rỡ, tưởng chừng như có thể thắp sáng cả màn trời đêm.