“Ngươi nói muốn bái thiếp của Mẫu Đơn xã cần phải trả tiền?” Đỗ thị kinh ngạc mở to mắt, giống như không nhận ra Thẩm Thất vậy.
“Việc này làm sao có thể, hoa xã của chúng ta sao lại trở thành một sân diễn được.” Hoàng thị cũng không đồng ý, Tô thị, Hoa thị cũng phụ họa theo.
“Sân diễn là nơi thấp hèn để người mua vui, các ngươi việc gì cứ phải vơ lên đầu mình.”
Thẩm Thất bĩu môi. “Đây là chúng ta làm việc thiện, tạo phúc cho muôn dân của Tây Hoa chúng ta. Những người dân chạy nạn bị Bắc Hồ xua đuổi, áo không đủ mặc cơm không đủ ăn, nghe nói có khối người bán cả con cái đi, chẳng lẽ các ngươi nghe xong mà không cảm thấy khó chịu, đều là nương sinh phụ mẫu dưỡng. Hơn nữa, phí mua bái thiếp cũng chỉ là bớt đi chút tiền mua đồ trang sức trong ngày thường, nếu như mình làm thì cũng coi như giúp cho thiên hạ một việc thiện to lớn, sau này người trong kinh thành nghe thấy tên của hoa xã chúng ta, cũng phải giơ một ngón tay cái lên khen ngợi.”
Trong những người này chỉ có Hoa thị là mang danh tốt, hàng năm phát cháo cũng đều giành lấy vị trí thứ nhất, cho nên nghe thế cũng gật gật đầu. “Hơn nữa các nam nhân nói nữ nhân chúng ta ngoài ngâm thơ vẽ tranh, xâu chỉ thêu hoa ra, thì cái gì cũng không biết. Đợi sau khi chúng ta làm xong chuyện này, để xem bọn họ còn có thể nói gì, như vậy chúng ta có thể oai phong trước mặt bọn họ rồi.”
Hoàng thị sợ nhất là trượng phu của mình, thường xuyên bị trượng phu nói gì mà tóc dài thì kiến thức ngắn, nghe Thẩm Thất nói xong cũng không khỏi động tâm.
“Chuyện làm việc thiện như vậy, đương nhiên cần phải để cho những người có năng lực phải nguyện ý tham gia vào, nhưng nếu như không thể vào cửa thì nhàn tạp nhân đẳng* cũng có thể ở ngoài xem náo nhiệt cũng được.” Thẩm Thất dừng một chút, “Hơn nữa, chúng ta còn cho phép những người đắc tội với chúng ta trước kia lấy công chuộc tội, lần này cho bọn hắn bị phạt một chút, chẳng qua cũng chỉ có vài người, không bằng chúng ta nhân cơ hội này xóa bỏ đi cũng tốt.” (*người không có chức vụ nhất định)
Nói nhiêu đó cũng hiểu, Đỗ thị nhanh chóng gật đầu. Lần trước cũng vì trượng phu Đỗ Tam của nàng không tuân thủ theo quy củ dẫn tiểu thiếp đến hoa xã, Thẩm Thất tức giận hạ lệnh tiễn khách đuổi hắn đi, về sau bất cứ hoa xã nào cũng không dám mời hắn đến nữa. Đây chính là bị quần thể tầng lớp cao nhất của Lan Lăng gạt bỏ ở ngoài cửa. Vài lần Đỗ thị tìm cơ hội làm lành cũng không được, lần này Thẩm Thất miệng mềm, Đỗ thị sao có thể không nịnh hót, “Rốt cuộc người vẫn là Linh Lung tâm nghĩ ra kế hay.”
“Mai tỷ tỷ, ý của ngươi thế nào?” Thẩm Thất nhìn sang Mai Nhược Hàm vẫn luôn im lặng hỏi.
Mai Nhược Hàm và Hàn Sâm từng có giao tình sâu nặng, đương nhiên biết chuyện này sẽ khiến Hàn Sâm vui vẻ, cho nên nàng cũng gật đầu, “Ý này rất tốt.”
Mấy người này đều là nòng cốt của hoa xã, có các nàng gật đầu, những người khác đương nhiên cũng chỉ có thể hùa theo.
Thẩm Thất sai người chế bái thiếp bằng vàng gởi đến cho mỗi phủ, trên bái thiếp nàng còn đặc biệt in lên dòng chữ Mẫu Đơn Thất , người khác sẽ không thể nào làm giả được. Người đưa bái thiếp sau khi trở về sẽ mang theo bạc, người tham gia thì mỗi người một trăm lượng bạc, đây coi như là giá nội bộ của hoa xã. Chỉ có Đỗ Tam của Đỗ phủ là đặc biệt, phải trả năm trăm lượng bạc mới được lấy bái thiếp.
Về phần những người mới phất lên thì vẫn không được vào cửa, nhưng cũng được sắp xếp chỗ ngồi cho phù hợp với họ.
----
Trước kia hoa xã rất nhiều quy củ, không phải con cháu của thế đại gia tộc, căn bản không trong phạm vi hoa xã. Nhiều người mới phất lên hâm mộ danh tiếng đã lâu, lại thủy chung không tiếp cận được cái trung tâm vòng luẩn quẩn tiền tài lợi ích ở Lan Lăng này, lần này có cơ hội như thế, tự nhiên không chịu buông tha. Bái thiếp này, Giá cả chợ đen cao nhất cũng đến một ngàn năm trăm lượng.
Hàn Sâm đi vào, Thẩm Thất ở Thanh Nghiên viện thời điểm này có chút không dám tin vào hai mắt của mình, nhìn mấy rương ngân bảo sáng rực, Thẩm Thất chính là đang cầm một thỏi lại một thỏi mà thưởng thức, tươi cười rạng rỡ. Đến nỗi người kia có phần không thể tin, cũng không phải bởi vì đống bạc này, mà chính là bởi vì biểu tình của Thẩm Thất, một người nói đến tiền liền bĩu môi. Đại tiểu thư bộ dạng thướt tha hiện giờ lại có chút để tiền vào trong mắt đi y như thần giữ của.
Lúc Hàn Sâm tiến vào, Thẩm Thất cũng không có để ý, nàng một lòng một dạ đều tiến vào bên trong rương nguyên bảo, cảm thấy được trong lòng hoan hỉ,phấn chấn,ngây ngất. Cảm giác giống như mình làm người còn có chút tác dụng. Kiếm tiền quả nhiên so với tiêu tiền thoải mái hơn, cái này cũng xem như là khoản tiền đầu tiên trong đời mà Thẩm Thất kiếm được, tuy rằng lai lịch không phải rất quang minh, nhưng nàng lại nhận thức được nguyên nhân Hàn Sâm kia yêu tiền như vậy, chính mình trở về dốc lòng kiếm đầy, thực hận không thể đem những rương nguyên bảo này giấu đi.
Ở đâu có nhiều bạc như vậy? Hàn Sâm lên tiếng hỏi.
Thẩm Thất lúc này mới hồi phục lại tinh thần, Tiền nhi, kiếm người mang những thứ này ra đằng sau đi. Thẩm Thất bỏ qua lời nói của Hàn Sâm không đáp, tiền này tự bản thân Thẩm Thất ra sức, do buôn bán có được, tuy rằng lai lịch không phải rất quang minh, , bất quá nàng cũng coi như giúp những người nhà giàu kia tích chút âm đức, cho nên một chút cũng không áy náy. Bất quá cái ý tứ này cũng không thể nói cho Hàn Sâm, huống chi lần này nàng tổ chức Mẫu Đơn xã vốn là muốn cho Hàn Sâm một kinh hỉ.
Tại sao không nói? Hàn Sâm khó có khi tò mò về chuyện tình của Thẩm Thất.
Thẩm Thất giúp hắn cởi ra ngoại bào, thay đổi thường phục, Trong lúc rãnh rỗi, bảo Tiền nhi đem ngân phiếu đổi thành ngân lượng chơi đùa. Thẩm Thất rất u oán mà liếc Hàn Sâm một cái, đến hỏi liền hỏi, vẻ mặt chính mình như oán phụ nơi khuê phòng.
Nghĩ như thế nào lại làm việc này chứ?
Vương gia không phải nói thế đạo khó khăn sao, ta sợ số tiền trong trang kia về sau không biết quyên đi đâu , cho nên đổi tiền mặt hiện có thành bạc để chẳng phải an toàn sao ? Thẩm Thất quả thật cũng là nghĩ như vậy.
Ngươi ngược lại thật thông minh. Hàn Sâm trào phúng cười cười, Trong nhà để nhiều nguyên bảo như vậy, sau này thật sự rối loạn, còn không phải đến cướp ngươi đầu tiên. Ngươi lại đến nơi nào để đổi số vàng bạc kia”
Thẩm Thất nghe ý tứ của Hàn Sâm, giống như là khinh thường đống kim ngân này, chính là ngày thường hắn tiết kiệm như vậy để làm gì? Vậy chàng nói lên làm sao bây giờ?
Hàn Sâm trầm ngâm một chút, Hiếm khi trong đầu nàng suy nghĩ được thế đạo khó khăn. Chính là cho bây giờ thực sự rối loạn, bạc kia có thể làm cơm ăn làm áo mặc sao? Chỉ sợ bao nhiêu người trông giữ núi vàng núi bạc đều đói chết.
Thẩm Thất gật gật đầu, thoáng chút đăm chiêu. Ngày kế rời giường thật sớm, đem Hàn Sâm một đường đưa đến bên ngoài Tu Trúc lâu.
Nhanh đi thu xếp Mẫu Đơn xã của nàng đi. Hàn Sâm ngăn cản hành động của Thẩm Thất nghĩ muốn đi theo hắn chui vào Tu Trúc lâu.
Thẩm Thất quệt quệt miệng, như vậy rõ ràng là cự tuyệt, thật sự là tổn thương nội tâm người khác mà, nàng giành nhiều thời gian như vậy hắn cũng chưa từng mềm lòng qua mời nàng đi vào một lần. Bất quá Thẩm Thất không phải người bỏ dở nửa chừng, quệt miệng đi, đến một lúc lâu sau thì mượn cớ tặng trà bánh là có cơ hội đi Tu Trúc lâu.
Cá gã sai vặt Thuận Tam kia có chút trù trừ đón nhận điểm tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là mở miệng, Nương nương, Vương gia nói ngài sống ở Phương Bắc, không có thói quen dùng điểm tâm sáng của Phương Nam này, thỉnh nương nương không cần tiếp tục hao tâm tổn trí.
Thẩm Thất có chút xấu hổ đem hộp điểm tâm thu hồi, chính là xấu hổ mặt hoàn toàn là khí hồng, ngay cả đôi mắt cũng có chút đỏ. Bất quá lần này thật không tức giận ngay tại chỗ mà phẫn nộ bỏ đi.
Hàn Sâm nghĩ rằng vắng vẻ hiu quạnh, nào biết tới buổi trưa, Trên hồ bên ngoài Tu Trúc lâu bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng đàn, khúc ca nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như nữ tử miền Nam nhẹ nhàng như gãi ngứa được lòng người, lại thúc giục người buồn ngủ, chính là thích hợp lắng nghe sau giờ nghỉ trưa. Đem cuộc nói chuyện ở Tu Trúc lâu biến thành mệt mỏi, buồn ngủ.
Hàn Sâm ở cửa sổ lầu trên ngắm nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy một chiếc bè trúc đặc biệt, mới tinh, chính là mới làm lay động trên hồ. Hai mươi ba cây trúc đơn giản ghép lại cùng một chỗ, phía trên thêm vào một cái lều tranh cực kỳ sơ sài, dùng lụa trắng bao trùm, trên mặt hồ gió thổi hiu hiu, Trúc xanh lụa trắng hợp thành cái bè cùng bầu trời trông thực xinh đẹp
Lại đem Thẩm Thất đuổi đi lên, Giữa đơn giản và hoa lệ, nhìn như mâu thuẫn nhưng lại thập phần hòa hợp, người xem vui vẻ thoải mái. Bất quá đây là những người khác cảm thấy tinh thần vui vẻ, sung sướng đi. Chỉ có Hàn Sâm biết Thẩm Thất đột nhiên cột cái bè như vậy chắc nàng sợ trong lúc đi thuyền đem tầm mắt của hắn hướng về cái lều trên thuyền kia vậy thì không thể nhìn thấy Thẩm Thất nàng.
Thẩm Thất đưa tay rời đi trên đàn cổ, đắc ý hướng Hàn Sâm vẫy vẫy tay, trước khi Hàn Sâm tức giận, lợi dụng bè trúc nhanh nhẹn mà đi, phất phất ống tay áo, không kém phần rực rỡ.
Chính là cả buổi chiều, trong Tu Trúc lâu mọi người làm việc đều có chút hốt hoảng.