“Vị công công này, không biết hoàng thượng an bài ta ở cung nào?” Hôm nay Thẩm Thất không định đi ra ngoài, người ta có câu ‘nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ’(*), đừng tưởng nàng tốt tính, đúng là có mắt không tròng.
(*) người hiền lành sẽ bị bắt nạt, ngựa ngoan sẽ bị người ta cưỡi lên.
Vị công công dẫn đường cho Thẩm Thất, có chút xấu hổ nói: “Công chúa muốn tiến cung hôm nay luôn sao?”
“Vì sao lại không, chỉ cần sai người đến hành quán Nam Chiếu mang đồ đạc của ta vào đây là được.” Thẩm Thất ngang nhiên xem bản thân là chủ chứ không phải khách.
“Nô tì này quay về nói với Lí công công đi.”
“Vậy thì ta sẽ ở Triêu Dương cung.” Tuy rằng Thẩm Thất không thích Triêu Dương cung lắm, nhưng trước kia từng ở qua, hơn nữa chỗ đó lại gần Hoa Chương cung chỗ ở của Hàn Sâm, dễ dàng đi thăm dò tin tức.
“Việc này…” Thái giám kia ngập ngừng một chút.
“Như thế nào, có người ở rồi sao?”
“Không, nhưng mà ba năm trước Triêu Dương cung đã bị lửa thiêu hủy rồi ạ.”
“Cái gì?” Thẩm Thất trợn mắt nhìn, hóa ra sự tồn tại của Thẩm Thất đã bị xóa sạch rồi.
“À, vậy đi tới ngự hoa viên một chút đi.” Trong miệng Thẩm Thất nói là ngự hoa viên, nhưng bước chân của nàng rõ ràng là đi đến chỗ Trích Tinh lâu.
Nhưng trước mắt làm gì có Trích Tinh lâu nữa, năm đó hao tốn rất nhiều sức lực tiền bạc mới xây được lâu, bây giờ biến thành một mảng mênh mông, không còn ngắm nhìn chòm sao Thương Long được nữa.
“Trích Tinh lâu bị hủy như thế nào?” Thẩm Thất lẩm bẩm hỏi.
“Cũng bị hủy bởi lửa.” Thái giám kia trả lời, nhưng không hiểu vì sao công chúa Nam Chiếu lại thông thuộc địa hình trong cung như vậy, ngự hoa viên vừa rộng vừa ngoằn nghèo, nàng lại có thể tìm thấy Trích Tinh lâu năm đó.
Thẩm Thất hừ lạnh, cũng quá mức trùng hợp rồi. Xem ra hắn cố tình xóa bỏ mọi dấu vết tồn tại của nàng, lòng dạ của hắn cũng thật tàn nhẫn, Thẩm Thất không làm chuyện gì quá đáng với hắn, nhưng lại bị hắn đối xử như vậy.
Thẩm Thất vừa đi vừa suy nghĩ, vừa suy nghĩ lại vừa tức giận, khi đi ngang qua chính cung của hoàng hậu là Hoa Quang điện, Thẩm Thất đột nhiên dừng chân, chỉ tay vào cung điện to lớn, nói: “Ta muốn ở chỗ này.” Không đợi thái giám kia trả lời, nàng lập tức đi vào bên trong.
Thái giám kia gấp đến độ chảy toát mồ hôi, hiện tại mới có cảm giác nữ nhân này từ nơi xa xôi đến đây, vậy mà lại không biết chỉ có hoàng hậu nương nương mới được ở cung điện này.
“Công chúa, đây là cung điện của hoàng hậu.”
“Ồ, trong cung có hoàng hậu không?”
“Tạm thời không có.” Ngụ ý là về sau sẽ có.
“Nếu không có, vậy ta ở đây thì có làm sao đâu. Ta thấy nơi này rất thoải mái, phong cảnh tốt, trang trí đẹp, ta rất thích. Hơn nữa mấy cung điện khác của các ngươi nhìn âm u hết sức đáng sợ, giống như là lâu lắm rồi không có người tới ở, ta thấy vô cùng sợ hãi, cho nên ta sẽ ở lại đây.” Thẩm Thất dừng một chút, “Ngươi quay về nói với Lí công công, nếu hắn không tự quyết định được, thì tới hỏi ý hoàng thượng.”
Thái giám kia thấy Thẩm Thất gọi thẳng tên đại nội tổng quản công công, chỉ cảm thấy nữ tử này cực kì kiêu ngạo, nhưng mà như vậy, càng thể hiện nàng là người có địa vị, cho nên thái giám cũng không dám nói nhiều lời, vội vàng đi.
Thẩm Thất vẫn nhàn nhã ngồi ở trong Hoa Quang điện, đợi được một lúc rồi lại la hét ầm ĩ, dù sao nàng cũng hạ quyết tâm không chịu đi, nàng không tin Hàn Sâm không lo chuyện lợi ích quốc gia dám rat ay giết nàng. Thật ra Thẩm Thất cũng không sợ chết, Thẩm Thất còn chờ Hàn Sâm tới giết nàng. Trên đời này nàng không còn thứ gì để lưu luyến, người thân đều đã đi sang thế giới bên kia, người mà nàng yêu nhất lại không xem nàng ra gì.
Đáng tiếc ngồi đợi đến tối cũng không thấy thánh chỉ đuổi nàng đi, ngược lại Lí Chương nhanh chóng sai người mang đồ đạc của Thẩm Thất ở hành quán đến, cung nữ hầu hạ nàng cũng được phép vào cung. Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa.
Tâm tình Thẩm Thất đột nhiên trở nên buồn bã, nhìn khắp Hoa Quang cung, nếu đem so sánh với Triêu Dương cung ngoại trừ danh tiếng tốt hơn, cũng không có gì được hơn Triêu Dương cung của nàng. Huống chi một thời gian dài không có người ở, thoạt nhìn cũng có chút cổ xưa, thậm chí vài chỗ còn có bụi bám, Thẩm Thất nhíu mày đánh giá một phen, trong lòng nghĩ, không hiểu tại sao năm đó nàng lại nhất quyết muốn ở cung này.
Hiện tại thì bất cứ người nào cũng có thể vào ở, ngay cả một công chúa tiểu quốc cũng có thể, vậy vì sao năm đó Thẩm Thất lại không thể? Bởi vì Thẩm gia làm sai cái gì sao? Hay bởi vì hắn luôn nghi ngờ Thẩm Thất, hắn ghét bỏ nàng, oán hận nàng sao?
Thẩm Thất hịt một hơi thật sâu, quên đi, quên đi mới là liều thuốc tốt nhất, nàng không muốn cuộc sống của mình tiếp tục chìm đắm trong quá khứ và xoay quanh một mình hắn, hắn là một khúc nhạc buồn trong cuộc đời nàng.
Ngày hôm sau, Thẩm Thất thật sự là quá nhàn nhã, ăn ngon, ngủ ngon, cung nhân thấy nàng vào sống ở Hoa Quang cung, dĩ nhiên không dám chậm trễ điều gì. Mà bản thân nàng lại là khách, thân phận cao hơn nhóm qúy phi, còn được phép ra ngoài cung đi dạo, hiện tại là thời kỳ thái bình thịnh vượng, thi hội rất nhiều, thế gian phồn hoa, cho nên Thẩm Thất mới cảm thấy có chút nhân khí sống.
Sáng sớm hôm nay, nàng dẫn theo thị nữ chuẩn bị xuất cung, đã có hẹn đi du hồ với Thẩm thị, nhưng thị nữ của nàng tay chân vụng về lại búi tóc không thuận mắt Thẩm Thất, rì rề lâu la, khiến nàng phải nhớ tới Tiền Nhi, nhưng Tiền Nhi giống như không khí biến mất giữa trần gian, tuy rằng Thẩm Thất có đi hỏi thăm tin tức đối phương, nhưng không tìm thấy gì cả.
Vì để nhanh chóng đi đến chỗ hẹn, Thẩm Thất đành phải đi đường tắt, đi ngang qua Hoa Chương cung của Văn Hi đế. Rất xa, Thẩm Thất lập tức che mũi, “Tại sao chỗ này lại thối như vậy?” Một mùi thối bốc lên. Chỗ này gần với Hoa Chương cung, sao lại có mùi thế này, “Tại sao không khí trong cung lại biến dạng như vậy, chẳng lẽ lúc bón phân bọn họ không chịu ủ rơm rạ lên sao.” Thẩm Thất là người trồng hoa, tất nhiên cũng biết một chút.
Thẩm Thất vừa mới cảm thán xong, liền nhìn thấy bóng dáng của Hàn Sâm đi về hướng bên này, nàng vội vàng chạy sang một bên hành lễ, nhưng bởi vì mùi thối quá nồng, không thể không che tay áo, thế mà chỉ nhìn thấy người bên cạnh hắn bịt mũi, còn Hàn Sâm vẫn đi thẳng, mặt mày không hề nhăn nhó, cũng không có vẻ tức giận, giống như không ngửi thấy mùi buồn nôn này.
Thẩm Thất ở phía sau lưng hắn liên tục nói: “Kì quái, kì quái.” Hàn Sâm cực kì nhạy bén với mùi hương, trước