“À, do trẫm không nhớ.”
Hiện tại Thẩm Thất mới dám khẳng định, Hàn Sâm thật sự không nhìn thấy màu sắc, không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thất nhìn thức ăn trên bàn của Hàn Sâm, bỗng nhiên nói: “Chân giò hun khói trên bàn thiếp thoạt nhìn không tươi ngon như của hoàng thượng, ngự trù thật bất công, thiếp muốn nếm thử dĩa trên bàn hoàng thượng một chút.”
Thẩm Thất vừa nói xong, liền động tay, Hàn Sâm chưa kịp từ chối, Thẩm Thất đã bỏ thức ăn vào miệng, rõ ràng nên ngọt như mật, nhưng lại mặn như muốn giết người, Thẩm Thất hận không thể phun ra hết.
“Hoàng thượng không thấy mặn sao?” Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm gắp ăn mấy miếng rõ ràng.
Hàn Sâm im lặng nhìn Thẩm Thất một lát, sau đó quay đầu nhìn phương xa, cũng không trả lời vấn đề này.
“Hoàng thượng bị bệnh gì vậy?” Không thấy màu, không nếm được mùi, chẳng biết đời người còn có gì thú vị nữa.
Hàn Sâm vẫn không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt chất chứa u buồn khiến cho Thẩm Thất cảm thấy đau đớn. Đến tột cùng nàng vẫn còn rất mềm lòng, rõ ràng đã hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ không dính dáng gì đến Hàn Sâm, thế nhưng không nhịn được mà đau lòng xót xa cho hắn.
Nghĩ tới điều này, sắc mặt của Thẩm Thất đối với Hàn Sâm tốt hơn rất nhiều, không lạnh lùng giống như mấy ngày trước, sự cảnh giác của nàng cũng buông xuống không ít.
Dù vậy cũng không đại biểu cho việc nàng sẽ hối hận.
Tháng tư là mùa của hoa cỏ, hiếm khi Hàn Sâm lại có hứng thú dẫn hậu cung và văn võ bá quan đến chơi ở Phương Lâm Uyển. Phương Lâm Uyển nằm ở phía tây bắc hoàng thành, là nơi mà đế vương đến nghỉ mát mỗi khi mùa hạ. Cảnh sắc xinh đẹp động lòng người, có đôi khi đế vương cũng đến Phương Lâm Uyển vào mùa xuân để săn bắt.
Thẩm Thất mất công sức vài ngày để quan sát chỗ nàng mới tới, nàng ở trong Duyệt Trúc lâu, chung quanh là một rừng trúc xanh biếc, còn có một suối nước nóng, ngày xuân mà đi ngâm mình trong nước thì quả thực là còn sung sướng hơn cả thần tiên. Thẩm Thất đang ngâm mình, đột nhiên cảm thấy, phong cảnh và rừng trúc nơi này rất giống Trừng Hoài viên ở Lan Lăng, thậm chí là cục đá lớn ngay bên cạnh suối nước nóng cũng cực kì giống cục đá trong Trừng Hoài viên.
Đây là nơi nàng gài bẫy Hàn Sâm lần đầu tiên, từ đó về sau bọn họ buộc phải vướng vào nhau. Biết rõ kết quả đau lòng đến thế, nhưng Thẩm Thất vẫn không kìm chế được mà nhớ lại ngày xưa.
“Phong cảnh nơi này thật đẹp.” Thẩm Thất có chút cảm thán quay sang nói với cung nữ Xuân Nguyên. Suối nước này chảy từ bên ngoài vào, trên dòng nước có trồng vài cây thủy tiên trắng, khiến cánh rừng xanh biếc này có thêm vài nét hòa nhã, làm cho cảnh vật đặc biệt linh động.
“Phải ạ.” Xuân Nguyên bóp vai cho Thẩm Thất. Xuân Nguyên này là người mà Lí Chương đưa đến cách đây không lâu, Thẩm Thất cảm thấy nàng ta có vẻ rất rành rõi mọi chuyện