Ngu Quân Duệ tình mê ý loạn, nắm đồ vật thô to của mình, tới gần khe hở giữa chân Diệp Tố Huân, lúc đang sắp đi vào trong, thì tiếng khóc thét bi thảm của Ngu Diệu Sùng ngăn trở động tác của hắn, Diệp Tố Huân cũng tỉnh táo tại trong sương mù.
Tính toán xong, Ngu Diệu Sùng và Diệp Tố Vân dừng lời, tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, chậm rãi xa dần, bốn phía chìm trong yên lặng, Diệp Tố Huân cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, cánh tay sắt có lực đang giữ mình chợt buông xuống.
Rõ ràng đã biết rõ, cũng không còn khao khát gia đình hòa thuận, nhưng khi chính tai nghe thấy cha mẹ tính toán nhau, lòng Ngu Quân Duệ giống như bị tảng đá to nghiền mấy lần, máu chảy đầm đìa đau đớn nhưng không thấy nơi tốt để chữa thương.
" Đừng khóc." Ngực Diệp Tố Huân có chút đau, nhẹ nhàng vươn tay nắm chặt tay Ngu Quân Duệ.
"Huynh khóc?" Ngu Quân Duệ nhếch miệng cười cười, đưa tay lau, thấp giọng nói: "Đâu có khóc, vừa rồi bị nước bắn lên mặt thôi."
Cha, nương là cái dạng người gì, không phải sớm thấy rõ sao? Ngu Quân Duệ tự nhủ, bọn họ lạnh lùng vô tình nhưng như vậy thật đúng dịp, mình có thể không mang gánh nặng trên người dẫn Diệp Tố Huân rời đi.
"Tố Vân uy hiếp cha huynh như vậy, cha huynh sẽ làm theo ước nguyện của nó?" Diệp Tố Huân tò mò hỏi.
"Nàng ta đáng đánh cược, lợi dụng đại ca để gây áp lực cho cha ta, trước thành thân, sẽ công khai bí mật này ra, khiến đại ca phản bội cha, như vậy sẽ không còn sợ cha ta ghi hận, lạnh nhạt với nàng ta rồi." Ngu Quân Duệ cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Cô muội muội này vẫn còn non chút, nóng lòng muốn thắng."
"Cha huynh sẽ thoái thác thế nào?"
"Không cần phải thoái thác, phái người đưa tỷ muội hai người về nhà, khiến nàng ta không gặp được đại ca là được, việc này không cần thoái thác đã bị ép xuống.
"Bọn họ nói chuyện Lưu Uyển Ngọc và cha huynh, là chuyện gì vậy?" Diệp Tố Huân mất thần trí ở Cúc Viên, có chút không hiểu.
"Chuyện là thế này..." Ngu Quân Duệ kể đại khái, lòng còn có chút sợ hãi, kéo Diệp Tố Huân vào trong ngực, thấp giọng hỏi: "Sao muội lại ở Cúc Viên. Nhỡ may huynh đến muộn không phải đã..." Ngu Quân Duệ không nói hết được, nếu muộn một ít, hai người liền rơi vào vạn kiếp bất phục.
Hắn tức thay nàng, ném Lưu Uyển Ngọc cho Ngu Diệu Sùng, tim Diệp Tố Huân mềm ra, trong cổ chua xót, vùi mặt vào lồng ngực Ngu Quân Duệ, lông mày cau lại nhỏ giọng nói: "Mẹ huynh sẽ trách huynh sao?"
Ngu Quân Duệ thở dài, ôm chặt Diệp Tố Huân không đáp. Lúc ném Lưu Uyển Ngọc về phía Ngu Diệu Sùng, hắn cũng không đành lòng. Tuy hắn không thích Lưu Uyển Ngọc nhưng dù sao đó cũng là một nữ hài trẻ trung, như hoa như ngọc, bị cha hắn chà đạp, cả đời coi như hết.
Nhưng, nghĩ đến hậu quả nếu mình tới không kịp, tức giận đã lấn hết tất cả.
Xa xa truyền đến tiếng tiếng chim tước, hoàng hôn phủ xuống, gió nhẹ mát lạnh cũng trở nền dồn dập, đầm nước dần lộ ra thâm trầm, sóng ngầm mãnh liệt, từng cơn biến hóa kì lạ.
Ngu phủ chưa từng có bình yên càng thêm không yên bình rồi.
Chuyện Ngu Diệu Sùng nạp thiếp nhấc lên một con sóng lớn trong thành Giang Ninh. Không nói về tuổi tác, chuyện lão phu lấy tiểu thiếp không ít, song ở đây lại là cô chất chung phu, đủ để người ta nghị luận khôn ngớt.
Nếu Ngu Diệu Sùng có thực chức, chỉ sợ ít đã bị Ngự Sử vạch tội rồi.
Nạp thiếp thất, bình thường chỉ cần mấy bàn tiệc rượu đã xong việc, nhưng thân phận Lưu Uyển Ngọc không giống, Ngu Diệu Sùng muốn làm lớn, Lưu Thị đành cắn răng đồng ý.
Gả vào là chất nữ mình, Lưu Thị không chỉ không được bày sắc mắt mà còn phải cười ôn hòa đi thu xếp, tư vị trong đó, quả thực khó có thể nói.
Ngu Diệu Sùng đãi ngộ Lưu Uyển Ngọc cao hơn thiếp thất nhiều, để hạ nhân trong phủ gọi Nhị phu nhân, hơn nữa còn ở trong phòng Lưu Uyển Ngọc mấy ngày. Lời đồn Lưu Uyển Ngọc được gia chủ sủng ái rầm rĩ trong Ngu phủ hung hăng truyền ra.
Lúc Ngu Quân Diệp dưỡng thương tốt trở về, nghe được tin cha mình nạp thiếp, hơn nữa còn là Lưu Uyển Ngọc, rất sủng ái, cứ đến khi mặt trời lặn đều ở trong sân Lưu Uyển Ngọc.
Ngu Quân Diệp như con tò te (nặn bằng đất sét), cả ngày cũng không thể nhúc nhích.
Thời gian trôi qua đã lâu, nhiều năm qua đi, hắn dĩ nhiên cho rằng, Ngu Diệu Sùng thuộc về mẫu thân đã mất của hắn.
Quá mức mãnh liệt nhận định, chợt nghe Ngu Diệu Sùng nạp thiếp, thật lâu Ngu Quân Diệp cũng chưa hồi thần.
Bộ dạng cuồng loạn, Ngu Quân Diệp chạy như điên tới Cúc Viên, một lòng muốn đến trước mặt Ngu Diệu Sùng hỏi cho rõ.
"Cha, đây là tại sao? Cha không thích nương con nữa?"
"Không, cha chỉ thích nương con," Nhìn nhi tử gần như nổi điên, Ngu Diệu Sùng khổ tâm nói, ông không thể nói với nhi tử, nạp Lưu Uyển Ngọc làm thiếp là xuất phát từ bất đắc dĩ, làm bộ sủng ái Lưu Uyển Ngọc là để nàng ta có vốn liếng đấu với Lưu Thị.
"Cha, vậy mau bỏ Lưu Uyển Ngọc..." Ngu Quân Diệp đã từng rất nhiều lần muốn nói Ngu Diệu Sùng bỏ Lưu Thị, bây giờ không còn đòi ông hưu thê, chỉ cố chấp muốn Ngu Diệu Sùng bỏ thiếp.
"Diệp Nhi, cha làm như thế cũng là vì con." Ngu Diệu Sùng cực kỳ đau đầu, sờ đầu nhi tử, trong nội tâm âm thầm thất vọng, nếu con trai cả có một nửa thông minh của con thứ hai, sẽ không nói lời như vậy rồi.
"Cha, người không chịu bỏ Lưu Uyển Ngọc? Cha thật sự thích nàng ta?" Trước mắt Ngu Quân Diệp mơ hồ, thân thể lung lay sắp ngã, cha không phải của một mình hắn rồi.
Làm sao có thể bỏ? Mục đích còn chưa đạt được, Ngu Diệu Sùng lắc đầu.
Ngu Quân Diệp thất hồn lạc phách đi ra ngoài. "Diệp Nhi" Ngu Diệu Sùng gọi hắn: "Cha đang có chuyện muốn tìm con, Huân Nhi bệnh thật lâu không thấy khá, con vẫn muốn thành thân với nàng sao?"
Ai muốn lấy nữ nhân Ngu Quân Duệ đã chạm vào, Ngu Quân Diệp lắc đầu.
"Vậy, cha sẽ đưa hai tỷ muội nàng về, được chứ?" Giữ lại mối họa Diệp Tố Vân, ngày nào đó hồ ngôn loạn ngữ với nhi tử thật không tốt.
Trước mắt Ngu Quân Diệp hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú thuần mỹ của Diệp Tố Huân, do dự chốc lát nói: "Hài nhi nghe phụ thân an bài."
Ngu Quân Diệp mất hồn mất vía ra Cúc Viên, trở lại Lan Viên nằm lên giường êm, thật lâu không nói tiếng nào.
"Đại thiếu gia, sao vậy?" Đã rất nhiều ngày Quyên Nhi không thấy Ngu Quân Diệp, ân cần rót nước, tỉ mỉ lau mặt, rửa tay cho Ngu Quân Diệp.
"Cha muốn đưa tỷ muội Diệp gia về nhà." Ngu Quân Diệp miễn cưỡng nói, trong nội tâm đã oán hận Ngu Diệu Sùng, lại hơi muốn giữ lấy Diệp Tố Huân.
"Cái gì? Muốn đưa về?" Quyên Nhi ngây người, hai tỷ muội Diệp gia đều về, hôn sự lại chưa định ra, Ngu Quân Diệp muốn thành thân với Diêu Ý Chân sao?
"Đại thiếu gia, cổ Diệp đại tiểu thư không phải đeo noãn ngọc linh lung sao? Nói không chừng qua ít ngày là khỏi." Quyên Nhi không dám nhắc đến Diệp Tố Vân, bèn lấy Diệp Tố Huân làm chủ đề.
Mặc dù không phải ngu ngốc, mình cũng không thể lấy nàng, Ngu Quân Diệp lắc đầu, trầm mặc thật lâu, hỏi: "Tại sao ta mới rời đi mấy ngày, cha đã cưới Lưu Uyển Ngọc, ngươi có nghe nói gì không?"
Hạ nhân Lan Viên và Cúc Viên từ xưa vốn thân nhau, Quyên Nhi và Xán Nhi thường xuyên lui tới, ngày đó Xán Nhi trở về thấy trong sân hỗn loạn, nghĩ đến Ngu Quân Duệ tóm tỷ muội Diệp gia rời đi, ẩn ẩn có chút hiểu lí do, nàng ta đã từng nói qua với Quyên Nhi.
Quyên Nhi nhỏ giọng thuật lại lời nói của Xán Nhi, thấp giọng nói: "Xem ra biểu tiểu thư muốn bày kế hai vị Diệp tiểu thư, không ngờ lại rước họa vào thân."
"Còn có chuyện như thế?" Ngu Quân Diệp thì thào im bặt, xem ra không phải cha hắn đã quên nương, mà là...
Đột nhiên, thân thể Ngu Quân Diệp thẳng tắp, nắm chặt lấy bả vai Quyên Nhi, nhanh chóng nói: "Lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa."
Có gì không ổn? Quyên Nhi không hiểu, thấy thần sắc Ngu Quân Diệp không đúng, cũng không dám hỏi, tỉ mỉ nhắc lại câu vừa nói.
Có hai nữ nhân, ôm một người, vác người kia sau lưng. Ngu Quân Diệp nghĩ, chẳng lẽ Ngu Quân Duệ dưới tình thế cấp bách đã quên che dấu, lộ yêu thích với Diệp Tố Huân ra ngoài? Hay là hắn lại cố ý đào hố chờ mình nhảy?
"Đại thiếu gia, nhị phu nhân phái người đến mời đại thiếu gia." Tâm Nhi đứng ngoài bẩm.
"Không đi." Ngu Quân Diệp xoay người, lưu lại phần lưng đối ngoại, hắn không có hảo cảm với người Lưu gia, càng phản cảm với di nương cha mới nạp này.
"Đại thiếu gia thật kiêu ngạo." Tiếng cười như chuông bạc vang lên từ bên ngoài, thanh thúy động lòng người. Lưu Uyển Ngọc đã tới ngoài cửa Lan Viên.
"Có chuyện gì? Đừng quên ngươi là người của cha ta, nam nữ thụ thụ bất thân." Tuy đã ra gặp khách nhưng căn bản Ngu Quân Diệp bày ra vẻ mặt thối, hơi trừng lên mắt nhìn về phía Lưu Uyển Ngọc, lạnh lùng nói: "Có lời gì thì nói nhanh đi!"
"Ta muốn cùng ngươi liên thủ đối phó cô mụ ta và Ngu Quân Duệ." Lưu Uyển Ngọc đi thẳng vào vấn đề.
"Đó là cô mụ và biểu ca ngươi đấy..." Ngu Quân Diệp kéo dài thanh âm, ánh mắt trào phúng nhìn Lưu Uyển Ngọc.
"Bọn họ bày kế hại ta bị cha ngươi... Ta không cam lòng." Lưu Uyển Ngọc cắn răng nói.
Ngu Quân Diệp xì mũi coi thường, cười lạnh nói: "Buồn cười, mẫu tử họ bày kế hãm hại ngươi cho cha ta, được chỗ tốt gì?"
"Chỗ tốt đương nhiên là có, Ngu Quân Duệ sẽ cũng không có trở ngại để lấy Diệp Tố Huân rồi."
"Một người ngu ngốc, sao vượt được Lưu đại tiểu thư?" Ngu Quân Diệp ôm bụng cười đến toàn thân run rẩy. Nếu nói Ngu Quân Duệ sắp đặt Lưu Uyển Ngọc hắn còn tin tưởng, nhưng Lưu Thị cũng có phần, làm gì có khả năng này chứ?
Lưu Uyển Ngọc cũng nghĩ không thông, một người ngu ngốc, có chỗ nào áp đảo nàng ta? Sao ngay cả cô mụ cũng nghiêng về phía Diệp Tố Huân, bởi vì không nghĩ ra, hận ý trong lòng nàng ta mới càng sâu thêm.
"Ngươi muốn liên thủ cùng ta hay không?" Gương mặt Lưu Uyển Ngọc đỏ thẫm vì tức giận.
"Ngươi có biện pháp gì, nói nghe một chút." Ngu Quân Diệp thu lại nụ cười, đứng thẳng người, vui sướng nhìn Lưu Uyển Ngọc.
"Ngươi nói với cha ngươi, định ra hôn sự của ngươi và Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ chó cùng rứt giậu, tất lộ chân tướng."
Ngu Quân Diệp lắc đầu, cười "Xùy ~" một tiếng, nói: "Đây không phải hợp tác, đây là lấy chung thân đại sự của ta làm trò đùa."
Đính hôn khác trước khi có hôn sự, sau khi định hôn sự, khó mà lui lại, nếu vì thế hắn lấy một người ngu ngốc, thế mới là rơi xuống bẫy Ngu Quân Duệ đào!
"Không phải chỉ để mình ngươi ra chiêu, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn." Lưu Uyển Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ khiến cha ngươi hiểu lầm Ngu Quân Duệ không tuân thủ hiếu đạo đùa giỡn ta."
Cha ta vốn không thích ngươi, cho dù ngươi bị đùa giỡn ông cũng sẽ không để ý, Ngu Quân Diệp thầm xì mũi coi thường, song, nếu quả thực Lưu Uyển Ngọc hành động thật, nhìn người Lưu gia đấu đến ngươi chết ta sống, cũng là chuyện không tệ.
Ngu Quân Diệp thu lại khinh thường trong tâm, cười nói: "Việc hôn nhân là đại sự, định ra đơn giản nhưng khó sửa, trước tiên ngươi phải làm một hai chuyện, để ta tin tưởng ngươi đã."