Tiếng của Lục La, Tử Điệp xa dần, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, Diệp Tố Huân có chút tỉnh táo lại tỉnh táo lại, nghẹn một hơi liếc Ngu Quân Duệ, thấp giọng nói: "Ngu Quân Duệ, chúng ta trở về đi."
"Nhìn qua một cái rồi chúng ta về." Ngu Quân Duệ mỉm cười, thò tay ôm cổ Diệp Tố Huân, lại ý thức được đây là đường cái, cực kì nhanh thả tay xuống, lúc buông tay không biết cố ý hay là vô tình, chạm qua cổ Diệp Tố Huân.
Thân thể Diệp Tố Huân run lên, ngọn lửa bị ánh nắng mặt trời dập tắt lại đốt cháy rừng rực rồi, nhìn nụ cười và ánh mắt mập mờ của Ngu Quân Duệ, nàng càng muốn.
Tay áo Ngu Quân Duệ rộng thùng thình một mực rủ xuống phía trước, hai người đi trong trầm mặc khá lâu, âm thanh người bán hàng rong người bán hàng rong trên đường phố và tiếng người nói chuyện tựa như biến mất, tai Diệp Tố Huân chỉ nghe thấy tiếng Ngu Quân Duệ và tiếng tim đập của mình, như trống trận nơi sa trường, đập tùng tùng kịch liệt.
"Tố Tố." Đột nhiên Ngu Quân Duệ đứng lại, tiến đến bên tai Diệp Tố Huân thấp giọng rên rỉ: "Tố Tố, huynh nhịn không nổi, giờ liền muốn..."
Hắn mở vật che chắn ở phía trước tay áo ra, dưới áo choàng đã nhô cao, có phần vải ướt đang lan rộng, giống như muốn nói vật che ở dưới đang vạn phần thống khổ.
Diệp Tố Huân đỏ mặt, ngượng ngùng trừng Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ mạnh mẽ túm tay của nàng, bắt đầu chạy cấp tốc.
Phòng ở mới có bộ dáng gì Diệp Tố Huân cũng không thấy rõ, đại môn đỏ sẫm khóa lại rồi, Ngu Quân Duệ rút chìa khóa bên hông, bỗng ngại mở khóa quá chậm, ôm ngang người Diệp Tố Huân nhảy quả tường viện, tiến vào phòng, liền quăng nàng lên giường, nhào tới cắn như dã thú.
"Tố Tố, huynh chịu không được, mỗi tối huynh đều muốn muội." Ngu Quân Duệ thở hổn hển, xé rách áo Diệp Tố Huân, mắt đỏ cắn một điểm đỏ hồng.
"Huynh đã nói là chỉ xem phòng." Diệp Tố Huân khẽ nói, túm tóc Ngu Quân Duệ, nức nở nghẹn ngào cong người lên: "Đã nói sẽ không lộn xộn..."
Nửa câu sau Diệp Tố Huân không nói ra được, Ngu Quân Duệ trượt xuống dưới, hắn giật quần nàng xuống, ngậm nhụy hoa rung rung ướt át, khẽ cắn, đầu lưỡi mềm liếm, thoáng phát lại cọ xát, tê tê ngứa từ lõi hoa mẫn cảm nhất đốt cháy các giác quan toàn thân, rụt rè sụp đổ, phá hủy lí trí, Diệp Tố Huân rên rỉ, khẽ gọi, co giật, run rẩy dưới đầu lưỡi Ngu Quân Duệ...
"Tố Tố, rất thoải mái chứ?" Ngu Quân Duệ bò lên, kéo tay nàng chạm vào phía dưới.
Chỗ đó tất cả đều là nước, một mảnh đại dương mênh mông, Diệp Tố Huân thấp thở gấp, rút tay về, có chút xấu hổ nóng nảy, lại có chút mông lung mê hoặc, vừa rồi hình như nàng hưởng thụ mùi vị cực lạc kiếp trước.
"Tố Tố, vừa rồi muội không thích." Ngu Quân Duệ cười, con ngươi tĩnh mịch chiếu sáng rạng rỡ, mang theo mừng rỡ nồng đậm và nặng nề, một tay hữu lực không thành thật xoa nắn. "Tố Tố, lại để Quân Duệ ca ca đi vào, chúng ta cùng một chỗ khoái hoạt, được không?"
Khí lực toàn thân bị hắn rút đi, được hay không được Diệp Tố Huân đều nói không nên lời, một tay cầm ga giường run run, thân thể run rẩy dưới sự xoa nắn của hắn, giữa cổ họng bật ra thanh âm nức nở nghẹn ngào cực lực ẩn nhẫn, đứt quãng, như dây cung ca đàn hát, càng dẫn lửa của Ngu Quân Duệ tăng vọt.
Ngu Quân Duệ nhịn không nổi, đứng dậy cởi y bào, khố tử, kéo luôn áo Diệp Tố Huân ra, áo yếm cũng bị hắn tiện tay kéo xuống, lúc nâng chân Diệp Tố Huân thoát quần, nàng có chút hoàn hồn, duỗi tay ngăn cản.
"Tố Tố."
Ngu Quân Duệ không kéo mạng, đè xuống, ngăn chặn Diệp Tố Huân trần trụi không mảnh vải che thân, liếm, chen lợi khí sinh cơ bừng bừng sôi sục chen vào giữa chân Diệp Tố Huân, chui vào nơi ướt sũng thần bí.
"Quân Duệ ca ca..." Diệp Tố Huân vô lực thấp giọng hô, thân thể xê dịch, hai tay khoác trên vai hắn, muốn đẩy ra, rồi lại muốn ôm nhanh.
"Tố Tố, muội muốn hay không muốn?" Ngu Quân Duệ xuất tất cả vốn liếng trêu chọc, đầu lưỡi đảo qua cái cổ, xương quai xanh, đỏ hồng, vuốt ve, hôn những nơi nàng mẫn cảm nhất, ngậm lấy vành tai Diệp Tố Huân, khàn giọng chọc người: "Tố Tố, có muốn không? Muốn tư vị khoái hoạt của chúng ta kiếp trước không?"
Diệp Tố Huân bị hắn chọc ghẹo trong nội tâm càng nôn nóng hơn, ồn ào trong tâm không có chỗ trút, chưa phát giác Ngu Quân Duệ đã ăn hết mình cả da lẫn xương, hoàn toàn cùng hắn hòa thành một người.
Ôm cổ Ngu Quân Duệ, Diệp Tố Huân ưm một tiếng, nói ''có''
Một tiếng "có" vừa nói ra, chân Ngu Quân Duệ đạp một cái, quần Diệp Tố Huân bị hắn đạp bay lên đáp xuống đất, quả hồng hai người áp vào một chỗ.
Vịn điểu (chim) nhi tới gần, vừa đi vào một ít, Diệp Tố Huân ngắn ngủi a một tiếng, thân thể lui về sau, tay vịn bả vai Ngu Quân Duệ đẩy ra, "Quân Duệ ca ca, đau quá, muội không muốn, huynh khiến nó đi ra ngoài."
Thật chặt, của nàng nhanh chóng kẹp chặt hắn. Thân thể Ngu Quân Duệ run rẩy từng đợt, hắn muốn xông vào, muốn đi vào mỹ diệu ấy, tiêu hồn... Hắn muốn khoái hoạt giống cảnh trong mơ.
Chỗ đó đã rất nhiều nước rồi,, sao còn có thể đau? Ngu Quân Duệ không biết làm thế nào để Diệp Tố Huân không đau, nhìn lông mày nàng nhíu chặt, nhìn nàng vì đau đớn mà chảy ra hàng nước mắt óng ánh, hắn không còn muốn nữa.
"Tố Tố, nghe lời, đừng khóc, muội không muốn thì huynh sẽ thôi." Hôn nhẹ mắt Diệp Tố Huân, Ngu Quân Duệ chậm rãi ra bên ngoài.
Nằm nghiêng trên giường, kéo Diệp Tố Huân vào trong ngực, Ngu Quân Duệ áp tay vào má nàng, ôn nhu hỏi: "Còn đau không?"
"Đau." Diệp Tố Huân hít hít cái mũi, ôm eo Ngu Quân Duệ, nghẹn ngào hỏi: "Quân Duệ ca ca, đời trước lúc chúng ta cùng một chỗ, cũng đau như thế à?"
Đây là cái gì, vừa rồi mình căn bản chưa tiến vào, chỉ hơi nhích vào từng tí. Lần đầu kiếp trước, cái gì hắn cũng không hiểu, cùng Diệp Tố Huân kéo xiêm y lung tung, chưa mở đầu đã cấp tốc xông vào rồi. Khi đó Diệp Tố Huân đau đến nghẹn ngào khóc, hắn chống thân thể muốn rời khỏi nhưng nhìn nơi non nớt phấn hồng bao vây đồ kia, nhìn khe hở thật nhỏ chảy máu xinh đẹp, đột nhiên hắn ý thức được, Tố Tố là người của hắn, khi đó lòng hắn bắt đầu kiêu ngạo, thỏa mãn, thống khoái khi trở thành nam nhân. Lúc đó, hắn còn chưa chạm qua nữ nhân nào, Tố Tố trở thành nữ nhân của hắn. Đồng thời, hắn cũng là nam nhân chân chính.
Cuối cùng hắn không khống chế nổi, thói quen che chở Diệp Tố Huân bị máu tươi và tiêu chí trở thành nam nhân che mất, đã không có đau lòng, hắn nhanh chân nhanh chóng rút ra chọc vào, như báo săn trên thảo nguyên, nhanh chóng cuồng dã chiếm lãnh địa của mình.
Ngày đó Diệp Tố Huân một mực khóc, buồn bã khóc thảm, lại không nói muốn hắn đi ra, nàng giữ chặt lấy hắn, sau khi hắn bắn ra còn muốn lần thứ hai lần thứ ba, ngốc nghếch nghênh hợp với hắn, vui vẻ chịu đựng kịch liệt đau nhức hắn gây ra.
Nhớ lại ngày đó, Ngu Quân Duệ rất muốn đập mình một cái, hắn quá khốn kiếp, ngày đó căn bản không khống chế, không có cân nhắc cảm thụ Diệp Tố Huân, chỉ muốn yêu cầu.
"Sao vậy?" Khí tức của hắn thay đổi, Diệp Tố Huân đã quên đau đớn, ngẩng đầu nhìn Ngu Quân Duệ.
"Huynh đang hối hận, ngày đó huynh quá khốn kiếp, làm muội rất đau, làm muội khóc mãi."
"Sao muội lại không chán ghét huynh?"
Chán ghét ngẩn ngơ, cho tới bây giờ hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, trong tiềm thức của hắn, Tố Tố là không thể nào chán ghét hắn.
Đúng thế! Hắn làm Diệp Tố Huân đau nhức như vậy, tại sao nàng không chán ghét hắn nhỉ?
Hơn nữa, nàng tuyệt không kháng cự ân ái với hắn. Sau ngày đầu tiên, lúc ban đầu ân ái, bởi vì hắn ngốc và vội vàng, Diệp Tố Huân không có hiểu rõ đến khoái hoạt, nàng chỉ ngây ngốc phối hợp với hắn, thậm chí nhận ra hắn rất thích thân mật, còn thường xuyên chủ động quấn quít hắn yêu cầu.
Hắn vẫn cho rằng bản thân yêu thật chân thành, hóa ra, ở chỗ hắn không nhìn thấy, Diệp Tố Huân si ngốc cũng yêu không kém hắn là bao.
Cho nên, sau khi thanh tỉnh, nàng mới có thể cảm thấy ủy khuất, cảm thấy phẫn nộ, nàng quyết tuyệt!
Không thân mật nữa, Diệp Tố Huân có chút không được tự nhiên, thoáng xê dịch thân thể, thấp giọng nói: "Đi lấy xiêm y để muội mặc vào."
"Được." Ngu Quân Duệ ngồi dậy, vừa rồi ném hết xiêm y đi rồi, Ngu Quân Duệ cầm mà run rẩy, lại ném đi. Mặt đất mặc dù không bẩn, nhưng cũng phải không có hạt bụi, hắn xuống giường, đến trước tủ quần áo lấy xiêm y khác.
Quay người trở lại trên giường, nhìn Diệp Tố Huân, nhìn hai chân thon dài xinh đẹp tuyệt trần, hai ngọn núi trắng muốt phấn nộn, hai hạt đỏ hồng ngượng ngùng, còn có cỏ thơm mềm mại che giấu nụ hoa hồng nhạt, hô hấp Ngu Quân Duệ xiết chặt, phía dưới kìm lòng không được kìm lòng không được lại ngẩng đầu lên.
Nghe được hô hấp dồn dập, trợn mắt nhìn cự mãng dưới bụng Ngu Quân Duệ ngang nhiên đứng thẳng, Diệp Tố Huân sợ tới mức ngồi dậy trong nháy mắt, vươn tay cầm xiêm y trong tay Ngu Quân Duệ, vội vàng mặc lên người.
"Mặc vào cũng có thể cởi." Ngu Quân Duệ bật cười, ôm Diệp Tố Huân, thấp giọng nói: "Yên tâm, muội không muốn, huynh sẽ không cưỡng bức, nào, huynh mặc cho muội."
Áo đơn giản màu ngọc bích điểm ít hoa trắng, váy dàn bằng gấm giống như từng lớp sóng nối tiếp nhau, tóc dài đen nhánh tinh tế vén lên, cố định bởi trâm hoa lê ngọc bích, vành tay non mềm trắng nõn đeo hoa tai ngọc lục bảo, Ngu Quân Duệ kéo Diệp Tố Huân đến trước bàn trang điểm, cầm cọ màu vẽ đóa hoa lê tinh xảo ở mi tâm.
Ngu Quân Duệ thất thần nhìn, khuôn mặt trong gương như núi trong sáng, rực rỡ sau cơn mưa, đóa hoa lê nơi mi tâm càng làm tăng thêm vẻ thanh lịch và nữ tính.
"Tố Tố, huynh sơ búi tóc đẹp mắt không? Đợi chúng ta kết hôn rồi, mỗi ngày huynh đều trang điểm cho muội." Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân từ phía sau, đặt cằm trên vai nàng, ngón tay nhúng vào son phấn miêu tả mặt mày Diệp Tố Huân. "Tố Tố, đời trước, mỗi sáng, sau khi huynh trang điểm cho muội, muội đều không để huynh đi, lôi kéo huynh, muốn huynh vẽ bức họa của hai chúng ta."
Diệp Tố Huân đỏ mặt, trong trí nhớ mơ hồ của nàng, khi đó nàng vì không cho Ngu Quân Duệ rời khỏi mình, mỗi ngày làm đủ loại bịp bợm cuốn lấy Ngu Quân Duệ, giả bệnh, làm bộ thương tâm khóc nỉ non... Hình như có một lần, còn không muốn mặc xiêm áo, cũng không cho Ngu Quân Duệ mặc quần áo, ngày đó hai người trần truồng ở trong phòng, sau đó lại lăn lên giường.