Giọng nói anh nhỏ nhẹ lay động người con gái trước mắt, cô khẽ vươn người dậy không chút ái ngại nhìn anh mà vội vã rời giường lấy bộ đồ mới.
" Anh ra ngoài đi, em dọn phòng. " Giọng nói cô lành lạnh, có thêm chút ngái ngủ khiến cho người đàn ông cũng im lặng rời đi chẳng nói lời nào.
Tiếng nước chảy siết cũng ngừng lại sau nửa tiếng, thân thể lạnh đi cũng chẳng thêm chút xúc cảm nào. Gương mặt Dương Hiểu Tình mệt mỏi mang thêm nét lo âu, lòng cô chưa ấm lại. Kể từ khi anh sống ở đây mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ có lời nói không dành cho nhau quá nhiều.
Cách xưng hô của người đàn ông ấy đầy sức gượng ép, có khi anh xưng anh trong ám khí lạnh lẽo, có khi lại xưng tôi xa lạ đến thâm tâm lắng lại. Nhưng đôi khi lại ấm nóng đến khiếm tâm thổn thức không ngừng.
Bên nhau hai tuần, anh ấy đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng khoảng cô độc trong con người ấy như thú dữ ẩn sâu. Anh cũng thích màn đêm, cũng đã dùng rượu thay thuốc lá. Đôi khi lại tỉnh giấc vào nửa đêm rời qua phòng cô, xem giấc ngủ cô ngon không? Xem cô có rời đi khỏi không gian có anh không?
Đồ ăn anh ấy cũng không phải là quá ngon mà gia vị vừa vặn dễ ăn, dễ chán. Anh ấy không biết nấu nhiều món, chỉ loanh quanh trứng chiên, thịt sốt, cơm rang. Người đàn ông ấy không khéo léo nhưng thực hành rất giỏi, nhiều khi anh kiên nhẫn ngồi coi những bài nấu ăn trên máy tính rất lâu. Rồi có khi lại chăm chú nhìn cô diện từng bộ đồ, dòm ngó từng loại sơn móng tay cô dùng. Ánh mắt băng lãnh của anh lúc nào cũng đem theo một hơi ấm, sự quan tâm nhỏ.
Hai ba ngày gần đây, anh ấy không nói chuyện nhiều chỉ chú tâm vào dự án QP của công ty, nghe loáng thoáng đây là dự án lớn ở Phương Tây. Người đứng đầu là Trần Mặc Cảnh, 70% cổ phần thuộc sử hữu của anh. Chỉ nghĩ tới cũng thấy anh ấy hoàn hảo thế nào.
Bước chân Dương Hiểu Tình khựng lại trước sự mới mẻ của chiếc giường, suy nghĩ vài phút trước của cô cũng gần như xóa nhòa đi hết.
Cô cứ nghĩ Trần Mặc Cảnh đã im lặng rời đi nhưng mọi thứ lại quá trái ngược. Anh đã tháo gỡ chiếc ga giường bị vấy bẩn đi mà thay vào đó là bộ ga giường mới được trải rất phẳng phiu.
Bàn ăn không có đến một món đồ nào, mấy miếng bánh thơm phức mùi bơ đã bị bỏ vào thùng rác. Trên mặt bàn chỉ còn một giấu vết, vài dòng chữ mượt mà nhắn nhủ..
" Chút sẽ có người mang đồ ăn đến, anh trả tiền rồi. "
Dương Hiểu Tình lướt qua từ giấy nhớ ấy, tự rót cho mình một cốc nước ấm. Vừa nhâm nhi chút nước giúp cho cổ họng không còn khô rát, lòng cô có chút bồi hồi về sự quan tâm này.
Dựa người vào thành bếp, ánh mắt liên hồi nhìn về phía tờ giấy.
Chữ anh ấy đẹp thật!!
[... ]
Tối hôm đó, đèn phố đã lên.. Sự nhộn nhịp không hề nhún nhường cho sự cô đơn của cô người con gái ấy.
Dương Hiểu Tình ngồi trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt hướng theo làn người trước mặt, có khi mệt mỏi lại cúi đầu xuống. Ai đó cũng lướt qua, đến khi đêm đã lên dòng người thưa dần cũng vậy.
Với cô đôi khi yêu thương dâng đến tận nơi chưa hẳn là bình yên, mà là tự mình nhấc chân đến từng con phố nhộn nhịp trong thời điểm mệt mỏi nhất. Rồi khi về nhà ào vào vòng tay người đàn ông ấy.
Nơi đây nhộn nhịp nhưng chẳng có anh, vài tháng trước cũng vậy.. Thực ra thầm yêu anh lâu rồi, tuột mất anh cũng đã được một thời gian. Bị anh làm tổn thương cũng không ít, một mình cũng quen. Nhưng khi này lại bỗng dưng xáo trộn, lo lắng có, mừng có.. Người con gái ở trong hoàn cảnh này chỉ sợ một ngày mọi thứ tan biết.
Mọi thứ có thể thay đổi bất chợt đến mức chúng ta chưa kịp làm một điều ý nghĩa nhất với nó. Giống như cơn gió khẽ thoảng qua giữa không gian oi bức, chưa hưởng thụ, chưa kịp vui mừng hết đã vụt đi.
Anh cũng vậy, hố sâu xung quanh có thể bắt anh mọi lúc. Trái tim anh có những cảm nhận riêng, cũng chỉ ngỡ một ngày không kiên cường bên cô sẽ chợt rừng động vì ai đó. Cô cũng vậy..
Nhưng nó chỉ chọn trong chữ " ngỡ "..
Con người anh thâm trầm, băng lãnh, tàn độc nhưng sâu thẳm lại rất ấm nóng. Gần như người con gái tiếp xúc với anh đều có một ánh mắt như nhau, họ có một tình cảm nhất thời nào đó..
Bởi vậy, không thâm trầm từ phía sau.. Anh có thể vụt mất như một cơn gió.. Một cơn gió mùa..
Ngước mắt nhìn nơi khói bụi này thêm một lần, Dương Hiểu Tình đứng dậy bước những bước nhỏ về khu chung cư phía xa. Cứ đi thẳng là về đến nhà nhưng còn bao xa?
Hôm nay bụng cô không đói, chân cô cũng không mỏi nhiều. Khu phố nhộn nhịp vậy? Về rồi có vẻ hơi tiếc.
Từng bước đi như reo xuống những tuyệt vọng, cô có thể bước đi thật lâu.. Hay sẽ sớm khuỵu ngã.?
Thoáng cái trong cái suy nghĩ nhất thời ấy khiến Dương Hiểu Tình đứng khựng lại, cô vội vã mở ví rồi thở ra một cách nhẹ nhõm. Thực ra cô rời nhà từ chiều vì có ca làm, nay cũng được lãnh lương nên cứ nhớ chuyện này thương tâm chuyện khác cô lại hay quên.
Thời điểm giờ cũng là hơn 10 giờ, lúc mà những người con gái chẳng nên rời nhà ra ngoài một mình. Nhưng cô quen rồi, sống tự lập, khác mọi người. Giao lưu cũng với vài người cũng không mấy ai được coi là tốt.
Những bước chân cũng dừng lại như một biến cố đau đớn. Đế giày đột nhiên gẫy, cơ thể không chống cự được mà ngã xuống khiến cổ chân cô dâu nhức. Đứng không được, xoay cổ chân không xong.
" Em có sở thích ra ngoài vào giờ này nhỉ? " Giọng nói thâm trầm vang lên từ phía sau, vừa bất ngỡ lại vừa lo sợ.
Trần Mặc Cảnh vẫn chậm rãi bước đến phía Dương Hiểu Tình, điếu thuốc dần tàn anh mới vứt nó đi mà cúi xuống quan tâm người con gái bên dưới.
Ánh mắt anh vô cùng khó chịu nhìn vào người con gái trước mắt, anh không có chút lo lắng nào dành cho cô. Mọi thứ hoàn toàn lạnh nhạt..
Bàn tay thô bạo ấy chạm vào cổ chân cô, anh không nương tay bóp mạnh nơi đau buốt nó. Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô mà mở miệng hỏi hai từ: " Đau không? "
Dương Hiểu Tình cắn răng, co chân lại thâm tâm lại buốt đi.
" Cả đời này tôi không chịu đau thay em, chú ý bản thân mình hơn. Đó là cách em trân trọng tôi. "
" Người đàn ông nhìn kẻ mình quan tâm bị đau cũng chẳng làm được gì ngoài hỏi han, chăm sóc. Trân trọng em thay tôi được chứ?" Trần Mặc Cảnh hạ giọng xuống, anh chỉ có thể giúp ai đó mạnh mẽ hơn chứ chẳng thể bảo vệ ai đó.
Giông bão cuộc đời cũng như của tự nhiên.. Bất chợt đến mọi khi nên chống cự lại chỉ có thể là nhân vật chính của cuộc bão tố ấy.
" Em biết. " Cô kìm lòng trả lời, đôi mắt buồn lịm đi. Nhưng lại nhanh trở nên sắc sảo, trước cái đau buốt của thực tại.
Trần Mặc Cảnh nắn bóp cổ chân cho Dương Hiểu Tình rồi xoay nhanh một cái khiến cô nghiến răng lại, kết thúc cũng chẳng la hét một lời nào.
Anh nhìn gương mặt toát mồ hôi trước mắt, mệt mỏi gần như bao chùm lấy thân hình nhỏ bé ấy. Cô ăn mặc đẹp, có nhan sắc hút người nhưng lại khiến bản thân mình khó chịu. Có phải quá khó hiểu không?
Anh vẫn nhìn cô, từng ánh mắt đều mang một xúc cảm lo lắng sượt qua. " Em trưởng thành nhanh như thế nào? Mệt mỏi như thế nào? Mà luôn mang một bộ dạng thâm trầm, muốn đọc cảm nghĩ về con người ấy cũng khó đi thế? "
" Con người ai chả có vỏ bọc, họ đem những thứ yếu đuối nhất, mềm yếu nhất giấu đi. Đến lúc nhất thời theo mức độ sẽ vỡ òa. Anh nghĩ xem đáng sợ phải không? " Trong màn đêm, sao trời thưa thớt hay kín mịt khi này cũng đâu ai quan tâm. Có khi cái lỡ nghĩ về cuộc đời hay ngày mai ra sao đã chiếm 80% thời gian của họ rồi.
Nhưng có người nghĩ nhiều quá, họ chả biết là gì nữa.. Cũng chỉ đi học, đi làm, rồi lại về.. Qua ngày này ngày khác cũng chán..
" Quỷ dữ vốn hình thành từ dị nghĩ, em cũng luôn nghĩ vậy phải không? "
" Phải, đa số lời nói tác động những mặt tích cực. Vì vậy một con quỷ dữ cũng có nỗi lòng. Đáng trách hay đáng thương tùy vào lòng người. "
Hết Phần 29
Cho Tôi xin một sao nếu bạn muốn coi phần tiếp theo..