Các đệ tử trong Vô Không Am đi qua lại ai nấy đều bận bịu làm việc của mình.
Mỗi lần đi ngang qua gian phòng của Liễu Thanh ai đấy đều ý tứ giữ im lặng, không dám làm ồn.
Có thể nói ở Vô Không Am, gian phòng của Liễu Thanh chính là nơi yên tĩnh nhất.
Nhưng lúc này bên trong lại không yên tĩnh như bên ngoài.
Từng tiếng rên rỉ, tiếng ma sát của da thịt phát ra liên hồi đầy mạnh bạo.
.
.
.
“ Phạch…phạch…phạch…”
.
.
.
“ Phạch Phạch…ư....”
.
.
.
Lý Quý mồ hôi đầm đìa, Liễu Thanh đang chổng mông đầy khiêu khích, ngoài thỉnh thoảng vô thức phát ra tiếng rên khe khẽ thì bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
Thậm chí còn chống tay, khẽ liếc ra sau nhìn Lý Quý mỉm cười trêu chọc.
- Để xem lần này để tiểu tử ngươi…được bao lâu.
Lý Quý khẽ lau mồ hôi trên mặt, hạ thân mạnh bạo nhấp vào âm hộ lông lá bên dưới của Liễu Thanh. Khuôn mặt chăm chú đỏ ran.
- Dù sao…còn đỡ thảm hơn…để…mẫu thân ngươi chủ động…như lần ở động phủ Mặc Long a.
Thấy Liễu Thanh cười khúc khích, Lý Quý liền cúi người xuống, hai tay vươn đến nắn bóp bầu sữa bên dưới của Liễu Thanh.
Hạ thân nhấp mạnh hơn, không chút đình chỉ.
.
.
.
.
“ Phạch…phạch…phạch…”
.
.
.
“ Ư…ư…tiểu tử…nhẹ tay một chút…ư..”
.
.
.
.
“ Phạch…phạch…phạch…”
.
.
.
.
Đến chập tối, cánh cửa gian phòng kia mới mở ra.
Lý Quý hai chân run rẩy, khuôn mặt xanh mét, cất đi từng bước khó khăn trở về phòng.
Để lại Liễu Thanh nằm bên trong, khuôn mặt thoã mãn, đang nói khẽ.
- Không tệ…khí lực càng lúc càng khá.
Bà ta sờ xuống hạ thân mỏi rã, đang tê rần, chợt bật cười.
.
.
.
.
----------------------------
Gian phòng bên cạnh suối.
- Đệ…ngươi làm sao vậy…ta đã nói có tập luyện gì cũng phải biết chừng mực rồi.
- Ngươi xem, bộ dạng thế này…
Lý Quý mệt mỏi đang nằm bẹp trên giường trúc, cũng không có trả lời, nhìn bộ dạng lo lắng của tỷ tỷ hắn chỉ phì cười.
- Không phải…không phải như tỷ nghĩ…
- À…mà thôi…có nói tỷ cũng không hiểu.
- Tỷ…ta đã bàn bạc với Liễu Thanh…ngươi thu xếp một chút…
- Chiều mai tỷ cùng ta trở về Thần Kiếm tông nhé.
Nghe vậy, Lý Xuân Hồng ánh mắt kinh hỉ, không dấu được vui mừng.
.
.
.
Chợt lúc này Lý Xuân Hồng cảnh giác nhìn quanh đề phòng.
Nhanh chóng tiến tới kề sát tai Lý Quý, liếc xuống hạ thân của hắn mỉm cười đắc ý.
- Đệ…hôm nay...A Ly có hướng dẫn ta sử dụng chỗ này. Đệ có muốn thử không ?
Khuôn mặt nàng ta đỏ ran, chỉ chỉ vào miệng mình.
Lý Quý thấy vậy trợn tròn, cả người triệt để hoá đá. Hắn cười còn khó nhìn hơn khóc. Thầm nghĩ.
“Trời ạ, không biết A Ly rốt cuộc đã chỉ cho tỷ tỷ những gì a”
Bên ngoài miệng chỉ lắp bắp.
- Ta…ta…
Lý Xuân Hồng thấy vậy chợt thất vọng.
- Đệ không thích ?
Nàng ta liền nhu môi, khuôn mặt nhăn nhó lầm bầm.
- Vậy mà A Ly tỷ tỷ còn dám nói, nam nhân rất thích nữ nhân dùng miệng, nhất là những lúc mệt mỏi.
Hắn nghe vậy, chợt phất tay liên hồi.
- Không…không…không phải là ta không thích. A Ly nàng ta...nói cũng không sai.
- Chỉ là…chỉ là…
Rốt cuộc Lý Quý cũng đành kể ra sự việc chiều nay với Liễu Thanh.
.
.
.
.
Sau khi nghe xong toàn bộ, Lý Xuân Hồng nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của đệ đệ mình không thể nhịn cười.
- Ta thấy đệ thật là khổ sở.
Một tuần qua, tiếp xúc với chúng đệ tử Hợp Hoan Tông, Lý Xuân Hồng cũng dần quen, cũng không còn khó chấp nhận như trước. Chợt tò mò.
- Liễu Thanh, bà ta…bà ta thật sự lợi hại như vậy ?
Thấy bộ dạng của nàng ta, Lý Quý chỉ bật cười, gật đầu mấy cái.
- Nếu nói vậy, đệ hiện tại đã là…
Lý Quý đáp lời.
- Nhân ma tầng 3.
Nàng ta mấy hôm nay tiếp xúc với A Ly, cũng không lạ lẫm gì những kiến thức cơ bản này nữ.
Lý Xuân Hồng cũng biết, tu sĩ mỗi lần tấn cấp vô cùng khó khăn, thậm chí có người, mấy năm trời chẳng có tiến bộ gì.
Nhưng nghe Lý Quý chỉ mới mấy tháng ít ỏi, đã là Địa Ma tầng 3. Chợt khuôn mặt Lý Xuân Hồng nặng nề.
- Tỷ có chuyện gì vậy ?
Nàng ta chỉ nhìn Lý Quý mỉm cười, thở dài.
- Ta…sợ mình không theo kịp, sẽ làm gánh nặng cho đệ.
Hắn tưởng là vấn đề nghiêm trọng gì, nghe nàng nói ra liền bật cười, khuôn mặt vô cùng tự tin.
- Tỷ ngươi cũng chớ lo lắng, có ta bên cạnh, đảm bảo tỷ sẽ tiến cấp thần tốc.
Lý Quý nói vậy hoàn toàn có căn cứ, mấy tháng qua, hắn đã biết Hắc Linh lực của mình quan trọng như thế nào với nữ đệ tử Hợp Hoan Tông.
Ngay cả Liễu Thanh đã là Thiên Ma trung kỳ, nhưng vẫn vô cùng cần dương khí của hắn, huống gì là Nhân Ma, Địa Ma cảnh.
Lúc này Lý Xuân Hồng vẫn chưa nhận ra điều đó, nên nàng ta chỉ nghĩ hắn là đang an ủi.
Liếc sang Lý Quý gật đầu mấy cái mỉm cười, cũng không có nói gì nữa.
.
.
.
.
Qua ngày hôm sau, nhóm Lý Quý, Lý Xuân Hồng, Tuyết Nhi sau khi chào hỏi đám nữ đệ tử trong Vô Không Am thì nhanh chóng lên đường.
Lúc về cũng hệt như lúc đi.
Chỉ khác là có thêm hai nữ tử nữa.
Liễu Thanh vẫn chọn một cỗ xe ngựa làm phương tiện di chuyển chính.
Đến gần trưa hôm sau, đã đến dưới chân núi Bắc Long Sơn.
Lý Xuân Hồng thì đã phục dụng Tán Khí đan và Chuyển Khí đan từ lúc còn ở trên xe ngựa.
Lúc này Tuyết Nhi mới chịu phục dụng, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Tuyết Nhi, Lý Quý bật cười khoái chí.
Nhưng rồi hắn cũng không tránh khỏi.
Bị Liễu Thanh bắt phục dụng y như nàng.
Nguyên nhân đơn giản.
Dù có dùng Chuyển Khí đan, đan điền một màu trắng tinh. Nhưng hắn chỉ mới tu luyện hơn 2 tháng, tu vi đã là Nhân Tiên tầng 3.
Thử hỏi nếu Mặc Long cùng chúng đệ tử nội môn biết được, có gây ra nháo sự không chứ ?
Liễu Thanh cũng biết điều này, thậm chí bà còn nghi ngờ, dù các siêu cấp thiên tài được hắc bạch lưỡng đạo trọng điểm bồi dưỡng kia, nghe qua chuyện này ắt là cũng rùng mình, tự thẹn không bằng a.
.
.
.
Không lâu sau.
Ngoại trừ Lý Quý cùng Liễu Thanh, Tuyết Nhi và Liễu Xuân Hồng rảo bộ con đường đất lên sơn môn Thần Kiếm tông thì ngó đông ngó tây, bộ dạng vô cùng thích.
“ Lý Quý, Thần Kiếm tông cũng thật là rộng lớn, chẳng bù với Vô Không Am bé tý a”