Dục Uyển không thể viện cớ gì để vào được căn phòng VIP đó, chỉ có thể ôm cây đợi thỏ. Ngồi chờ ngũ thiếu bước ra.
“con Tử Tình đó có gì lợi hại, khuôn mặt không đẹp bằng chị, thân hình cũng không bóc lữa bằng em... sao họ lại chọn nó”
“chắc chắn nó đã dùng tà thuật, nếu không sao vị khách nào đến đây cũng tìm nó, ngay cả ngũ thiếu cũng vậy”
Tử Tình chính là người đã giành lấy bình rượu từ tay cô khi nãy, không chỉ hai chị em này mà cô cũng cảm thấy như vậy, khuôn mặt và dáng người đã không đẹp, tính tình còn rất tệ, nhưng khách đến kiếm cô ta rất nhiều.
“Nhất định là nó đã tìm đến cầu xin Dục Cô, nếu không sao nó đắt khách như vậy”
“nó biết tìm Dục Cô, tại sao chúng ta không thể chứ...đi thôi”
Cô cũng không biết Dục Cô là ai, nhưng chỉ cần không có khách thì người ở Đế Vương đều đến cầu xin Dục Cô, không biết có phải là sự trùng hợp hay không, họ liền có khách ngay sau đó vài ngày.
Dục Cô là đệ nhất vũ nữ đã đi vào lịch sử của Đế Vương. Hơn hai trăm năm trước, bởi vì có Dục Cô mà khắp Á Lạp Tân mới biết đến một Đế Vương.
Mọi người đều nói Dục cô có dung mạo vô cùng xấu xí, nhưng không có gã đàn ông nào có thể rời được cô ta, trên người Dục cô có một mùi hương rất kì dịu, chỉ phát ra khi làm tình.
“Dục Cô thật ra có diện mạo thế nào“.
------------------
Cảnh sát thì thờ cúng Quan nhị gia, chùa thì thờ Phật Tổ và Bồ Tát, còn Đế Vương lại thờ cúng Dục cô.
Sau khi theo hai chị em họ đến căn phòng thờ Dục cô, Dục Uyển chờ ở bên ngoài khá lâu, đợi họ đi rồi cô mới bước vào.
Một cảm giác hoài cổ ngay khi bước vào căn phòng, nồng nặc mùi nhan đèn, sương khói lượn lờ. Dục Uyển đi dạo một vòng khắp phòng, rồi dừng lại trước bức chân dung treo trên tường.
“đây là Dục Cô sao” Dục Uyển tiến sát lại bức ảnh để xem, ngày tháng ghi bên dưới bức ảnh.
“ngày 13 tháng 12 năm 1901...là khi Dục Cô vừa đến Đế vương....nếu không có vết bớt trên mặt, Dục Cô nhất định là một đại mĩ nhân”
“không chụp được hình của ngũ thiếu, đành chụp hình của Dục Cô vậy”
“Tách..ch..!!!”
Dục Uyển cầm máy chụp hình, trèo lên giường rồi chụp liên tiếp mấy tấm, nhiều lần dịch chuyển bức ảnh của Dục Cô, vô tình làm rơi ra một tấm hình khác được giấu phía sau.
“mấy người này là người thân của Dục Cô sao”
Trong tấm hình, ngoại trừ Dục Cô còn có rất nhiều người, ai cũng lung linh hơn người, đặc biệt là bốn chàng trai đứng bên cạnh.
Bên ngoài nghe thấy có tiếng động, Dục Uyển lập tức nhét tấm hình vào trong túi rồi, chạy ra ngoài.
----------------
Nếu không thể trách được kiếp nạn thì chỉ có thể tìm cách mà lách qua. Kế hoạch của Ất Diễn chính là...
“nào....để ta rót cho ngươi””không...không uống nữa, ta..ta còn công vụ phải làm, hẹn ngươi lần sau...lão Hắc đi thôi “ Bạch Vô Thường quay cuồng không biết gì hết, vịnh bàn đứng dậy, nhưng trước mặt cứ xoay mồng mồng.
“rượu này cứ để ở đây, sau khi bọn tôi trở về thì uống tiếp...” Hắc Vô Thường thì cũng bí tỉ, bước đi xiêu vẹo.
“vậy...rượu này ta sẽ để ở đây, đợi hai người về chúng ta cùng uống tiếp” Phán Quan đại nhân lên tiếng.
Nhưng Hắc Bạch Vô Thường vừa ra tới cửa đã ngã nhào xuống đất, hôn mê gần nửa canh giờ sau mới tỉnh dậy.
Tửu lượng của hai người này có tiếng ở Tam giới, để chuốc say được họ đương nhiên loại rồi đó cũng không phải tầm thường, Phán quan đành phải hi sinh cả vòi Hồng Đào Tửu lấy trộm từ cung Nguyệt lão.
--------------
Tại nhân gian.
“vào đi! Dù có hơi nhỏ...nhưng mọi người cứ ở tạm”
“Wo...o...!!! như vậy mà nhỏ sao....cậu nói quá rồi, nơi này chẳng khác cung điện”
Mọi người vừa bước vào ngôi biệt thự thì mắt chữ O mòm chữ U, trước sự to lớn đồ sộ và cổ kính ở bên trong. Họ say sưa đi tham quan khắp nơi và nhìn ngắm những cổ vật trong biệt thự.
Những buổi tiệc ăn chơi của bọn con nhà giàu, luôn không bao giờ có vé cho cô nhưng hôm nay cô rất vinh dự được họ mời tới bởi vì...
“cho hỏi... hành lý để ở đâu”
“mang hết những cái này lên lầu, cẩn thận...nhớ đừng làm rơi”
Dục Uyển lê từng cái hành lý lên,họ cần người vác hành lý còn cô thì cần tiền của họ, đám người này chi tiền rất rộng rãi. Một tiếng làm công cho họ bằng một ngày ở Đế Vương.
Dục Uyển đi được vài bước lại đứng lặng người nhìn bức ảnh treo trên tường. Bức ảnh đó giống hệt với tấm ảnh cô nhặt được ở trong phòng Dục Cô ba ngày trước.
“Bạn trai của cậu nhất định rất giàu có, mới sở hữu ngôi biệt thự lớn như vậy, khi nào giới thiệu cho tụi này biết đây”
“thật ra...anh ấy rất nổi tiếng có thể các cậu đã nghe đến tên của anh ấy”
“cậu làm bọn mình tò mò, anh ta có lai lịch ra sao, mau nói cho bọn mình biết”
“mình chỉ có thể cho cậu biết anh ấy họ Hoắc”
“Họ Hoắc...chẳng lẽ là..”
Mười lăm phút sau.
Khi Dục Uyển trở lại thì đại sảnh đã không còn một bóng người, vắng vẽ lạnh tanh. Tất cả họ đã kéo lên núi, chỉ có một đóng hành lý cao ngất ngưỡng ở trước cửa.
Khiêng hết mười mấy cai va li lên lầu thì nhừ người. Dục Uyển ngã phịch xuống giường, rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của một gã đàn ông, hắn nằm trên người cô và cởi từng cúc áo.
“đừng giả nai, tôi không tin là em không hiểu tôi muốn gì...tôi biết em đang làm việc ở Đế Vương, nói đi em muốn bao nhiêu” Bộ mặt đểu cáng còn giương cao nụ cười tự đắt, hắn móc trong bóp ra một sắp tiền thả xuống giường.”bao nhiêu đây đã đủ chưa”
“đồ khốn! anh cho tôi là gái sao...đi chết đi” Dục Uyển ném chiếc gối vào mặt hắn rồi nhảy xuống giường.
Dục Uyển còn chưa ra tới cửa thì hắn nắm tay, kéo giựt ngược vào trong. Nhưng gã đã chọc trúng ổ kiến lữa chúa. Cô xoay người, bẻ ngược lại tay của hắn rồi quật một cái rầm xuống đất.
“Bốp! bốp!!”
Hai cú đấm tiếp theo cô đập thẳng vào mặt hắn, máu miệng chảy ra, khuôn mặt bầm tím.
“Dục Uyển này rất thích tiền, nhưng ghét nhất là ai ném tiền vào mặt mình, đây chỉ là bài học nhỏ cho anh...”
Dục Uyển thở phào đứng dậy, rồi đi ra cửa.
“mẹ nó! Con điếm mày nghĩ mày là ai chứ” Hắn lao tới đẩy mạnh Dục Uyển.
Cô ngã đập đầu vào cạnh bàn, hôn mê bất tỉnh.
“rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tao sẽ mày chạy đi đâu được”
“Ầm..m...!!”
Khi hắn bước tới thì mặt đất bỗng dưng rung chuyển dữ dội, tất cả mọi thứ trong phòng đều nghiêng ngã, lắc lư. Tường nhà nứt nẻ, rồi đổ vụn xuống đất, bụi cát trắng xóa.
Hắn vội vàng chạy ra khỏi ngôi biệt thự, bỏ mặt Dục Uyển đang hôn mê trong phòng.
“Ầm...m...!!!”
“Choang...ng..!!!”
Cơn động đất không báo trước đã càn quét khắp mọi nơi, cả ngôi biệt thự đều đổ sập trong chốc lát. Hồn phách của Dục Uyển lơ lửng trên không trung.
Dục Uyển hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy chính bản thân mình vùi lấp dưới đống gạch đổ nát.
“đó...đó không phải là mình sao”
Con người thì làm sao có thể chân không chạm đất, trừ phi...
“không phải mình chết rồi chứ...”
“đúng vậy”
Dục Uyển giựt mình nhìn sang người bên cạnh, Ất Diễn không biết từ khi nào đã có mặt.
“ông là ai...tại sao ông cũng..” Dục Uyển hoang mang nhìn người đang lơ lửng cũng giống mình.
“không có thời gian để giải thích, ta phải đưa hồn phách ngươi trở lại thân xác, không cần phải lo lắng”
Ất Diễn vội vã làm phép, nếu như Hắc Bạch Vô Thường đến lúc này thì hồn phách của Dục Uyển nhất định sẽ bị họ dẫn đi.
Trong lúc ông ta đang lục lội trong đóng pháp bảo thì một tấm kính đã rơi ra. Ánh sáng mặt trời phản chiếu vào tấm kính, phát ra một ra luồng sáng chói, nó run bần bật.
“Chuyện gì nữa đây”
Vòng xoay đã cuốn hết tất cả hồn phách trong bán kính năm trăm mét, kể cả hồn phách của Dục Quyển.
Thiên Kính là linh khí nên có thể cảm ứng được dị tượng, nhất định sắp có chuyện gì đó xảy ra. Bên ngoài, mặt trăng đang dần che khuất mặt trời, ngày chuyển thành đêm trong chốc lát. Nguyệt thực đã mở ra cổng thời không là chuyện mà Ất Diễn không ngờ đến.
Nếu không kéo hồn phách của Dục Uyển và những kẻ khác ra, không biết nó sẽ lưu lạc đến thời không nào nữa. Ất Diễn đánh liều nhảy vào.
“chết thì chết vậy”
Nguyệt thực không chỉ nuốt hết ánh sáng bên ngoài mà còn cả bên trong. Ất Diễn mất rất nhiều thời gian mới kéo ra được một đám người, cũng không biết có thiếu ai hay không.
“Phịch!!!”
Cả đám ngả nhào xuống đất, Ất Diễn vội đứng dậy đóng lại cánh cổng thời không. Rồi nhìn trong số đám hồn ma đang nằm trước mặt, không biết làm sao mà tìm ra Dục Uyển.
“Dục Uyển ơi là Dục Uyển thật ra cô đang ở đâu” Ất Diễn lật hết người này rồi lật người khác .
Nhưng còn chưa tìm ra Dục Uyển thì Hắc Bạch Vô Thường đã xuất hiện một cách hoành tráng.
“Bùm..m...!!!”
Mặt đất nổ tung, đất cát bắn tun tóe và họ từ dưới đất chui lên, đầu tóc toàn là bùn đất.
“lần sau ta sẽ không dại dột mà nghe lời ông “ Bạch Vô Thường người luôn thích sạch sẽ, rất không hài lòng về bộ đồ màu trắng bẩn thỉu của mình.
“có lựa chọn khác sao...nếu quan minh chính đại đi từ cổng chính không phải nói cho Diêm Vương biết sao, cách này là tốt nhất rồi”
Trong lúc Hắc Bạch Vô Thường đang nội bộ lục đục, thì Ất Diễn lén lút tìm chỗ trốn.
“Ất Diễn! là ông phải không” Hắc vô thường bất ngờ nhìn sang.
“ha..a.!!! là nó đó”
“sao ông lại ở đây...” Bạch Vô Thường lên tiếng.
“Ta...ta..ở đây là..là” Ất Diễn kéo dài thời gian, đảo mắt tứ lung tung để tìm ra một ý tưởng nào đó để biện minh, nhưng chưa nghĩ ra thì Bạch Vô Thường đã nghĩ ra.
“ta biết rồi... bởi vì ông biết hôm nay nhân gian xảy ra động đất, sẽ có rất nhiều người chết nên đến đây giúp bọn ta đưa những oan hồn này về địa phủ, đúng không”
“Ất Diễn ! ông đúng là lão huynh đệ tốt của bọn ta...” Hắc vô thường lên tiếng.
“ha..a..!!! không cần khách khí như vậy, đều là huynh đệ cả mà” Ất Diễn chỉ có thể gượng cười nhìn Hắc Bạch Vô Thường đưa hồn phách của Dục Uyển đi.