https://truyensachay.net

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 20

Trước Sau

đầu dòng
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hết đợt nọ lại tới đợt kia, liên miên không dứt. Không ít người vẫn đang đắm chìm trong câu nói rất có khí phách: "Bởi vì tôi chính là đàn ông, nên tôi rất hiểu đàn ông." kia, nhất là các cô gái đang có mặt ở đây, cơ hồ ai cũng nhiệt huyết sôi trào.

Hà Chi Châu thật không còn gì để nói, Thẩm Hi thật sự lại nhận mình là đàn ông! Cô hiểu đàn ông sao? Nào có đàn ông đứng đắn nào lại ăn nói như vậy, cũng không phải là đang phô trương về người bạn đường của phụ nữ hay sao? !

Đàn ông chân chính rõ ràng ở chỗ này. . . . . . có được không? Tuy sắc mặt của Hà Chi Châu hết sức bình tĩnh, nhưng nội tâm đã gào thét phong ba rồi.

"Mình thật rất thích Hà Chi Châu."

"Đúng vậy, không ngờ anh ấy đối với phương diện tình cảm cũng có suy nghĩ thấu đáo như vậy, nói chuyện sắc bén lại hài hước, trước kia vẫn cảm thấy anh ấy rất lạnh lùng, thì ra là rất dễ thương."

"Đúng vậy, thật không nghĩ tới anh ấy còn là một người vui tính như vậy đấy."

". . . . . ."

Người vui tính. . . . . . Hà Chi Châu dựa lưng vào thành ghế, môi phát ra hai tiếng cười lạnh, sau đó mặt không có thêm biểu cảm gì khác. Cho đến khi Hầu Tử đột nhiên huých huých tay anh, rồi đưa sang một thanh chocolate: "Thẩm mỹ nhân, có ăn không?"

Hà Chi Châu vô tình cự tuyệt: "Không, cám ơn."

Hầu Tử chun chun mũi của mình, Tráng Hán nói gần đây Thẩm mỹ nhân có gì đó làm cho người ta thương cảm, anh cũng hoàn toàn đồng ý với cách nói này của Tráng Hán. Quả thật gần đây Thẩm mỹ nhân, còn không đáng yêu bằng lão đại của bọn họ nữa cơ đấy.

——

Bởi vì có câu phản biện kia của Thẩm Hi, cho nên việc vào trong của đội khoa học kỹ thuật W không được thuận lợi cho lắm. Sau khi kết thúc tranh tài Lăng Triều Tịch đã bỏ chạy đến nhà vệ sinh, vì vậy đồng đội của cô ta phải tìm đến Lâm Dục Đường nhờ giúp đỡ.

Buổi chiều phải đổi giám khảo, nên Thẩm Hi thuận thuận lợi lợi rút lui khỏi cái ghế kia, cô từng bước ưu nhã đi xuống khán đài, nhưng mới vừa bước xuống, thì đội khoa học kỹ thuật W mặt không phân rõ phải trái, khó chịu nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Hi không thèm để ý mà bước qua.

"Tịch Tịch vẫn còn đang khóc đấy." Một người trong đội của bọn họ liền nói với Lâm Dục Đường.

Hi Hi. . . . . . Tịch Tịch. . . . . . Thẩm Hi đối với nhũ danh đụng nhau chan chát này của hết sức không vui, cô kéo tay Hà Chi Châu lại, rồi nói với mọi người: "Hi Hi rõ ràng vẫn ở chỗ này, cô ấy nào có khóc. . . . . ."

Hà Chi Châu đột nhiên bị kéo tới liền tức giận trừng mắt với Thẩm Hi, nhưng cũng không hất tay cô ra.

Thẩm Hi tiếp tục nói với người ở trong đội hùng biện: "Không phải cô nói Lăng Triều Tịch đang khóc ở nhà vệ sinh sao, vậy phải nhanh mà đi an ủi cô ấy đi, chạy tới nói với Lâm Dục Đường làm gì, chẳng lẽ Lăng Triều Tịch chạy đến nhà vệ sinh nam khóc sao?"

Cô ta bị Thẩm Hi nói thế liền tắt điện.

Thẩm Hi lại nhìn sang Lâm Dục Đường nói: "Còn nữa. . . . . . Lâm Dục Đường, cậu muốn đi đến nhà vệ sinh nữ sao?"

Đi cái đầu cậu! Hiện tại Lâm Dục Đường nào có ý định gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tay của Hà Chi Châu đang nắm lấy tay của Thẩm Hi, giận đến mức nói không ra lời.

Hầu Tử nhanh trí vội vàng đẩy Tráng Hán ra giữa, ngăn cản tầm mắt của Lâm Dục Đường . Đối với đôi nam nữ không chút kiêng kỵ gì kia đã không còn biện pháp nào nữa rồi, chỉ có thể để lão Tam rồi.

Buổi trưa, đoàn người từ phòng tuyên truyền của thư viện đi ra ngoài, cuối cùng Lăng Triều Tịch cũng từ nhà vệ sinh nữ đi ra, hốc mắt vẫn còn hồng hồng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Dục Đường liền lên tiếng an ủi: "Tham dự đã là chiến thắng rồi."

Lăng Triều Tịch muốn nói gì đó rồi lại thôi, không nhịn được mà so đo.

Lúc này Thẩm Hi và Hà Chi Châu lại cùng nhau đi xuống, một người khí điềm tĩnh như nước, một người bước chân thanh thoát nhẹ nhàng.

Tráng Hán nhỏ giọng nói với Lâm Dục Đường : "Lão Tam, tuyệt đối là diễn trò!"

Hầu Tử cũng vỗ vỗ vào bả vai của Lâm Dục Đường an ủi: "Lão Tam, tôi cứ thấy Thẩm mỹ nhân và lão đại cứ kỳ lạ thế nào ấy, chúng ta ổn định trước đã, rất có thể là bọn họ cố ý chọc giận cậu thì sao, tình cảm không phải là như vậy sao, có quan tâm thì mới tức giận chứ."

Lâm Dục Đường khẽ "Ừ" một tiếng, mặc dù trầm mặc không nói nhưng trong lòng cũng cảm thấy lời của Hầu Tử quả thật không sai. Anh cũng cảm thấy Thẩm Hi và hà Chi Châu chỉ đang diễn trò mà thôi, khi nghĩ như vậy tâm tình liền trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Nếu không thì anh có thể làm thế nào được, xông lên đánh nhau chăng? Nếu như Hà Chi Châu lại bày ra tư thế chiến đấu kia thì làm thế nào?

Ngày mai Lăng Triều Tịch trở về thành phố W rồi.

Hầu Tử và Tráng Hán đã chuẩn bị mời ăn tối, sau khi cơm tối kết thúc lại đến KTV gần trường để hát hò, một mặt cảm ơn Lăng Triều Tịch đã tặng cho bọn họ đặc sản địa phương, mặt khác phòng 921 cũng đang muốn tụ tập một bữa để dung hòa mâu thuẫn giữa lão Tam và lão đại.

Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Cho dù có như thế nào, chuyện của Thẩm mỹ nhân và lão Tam hay với lão đại, không phải đều là người của ký túc xá 921 sao? Tráng Hán cảm thấy chuyện rõ ràng khác nhau, dù sao cũng không phải chuyện của anh.

Phòng 921 tụ hội, Thẩm Hi đương nhiên muốn đi theo, Hà Chi Châu lập tức kéo cô lại: "Không thể đi được!"

Mặt Thẩm Hi đầy đau khổ nói: "Đương nhiên là phải đi chứ, tôi đang đại biểu cho anh mà, nếu như không đi thì mọi người sẽ cảm thấy anh không đoàn kết."

Thái độ của Hà Chi Châu vẫn rất kiên quyết: "Tôi tình nguyện để cho mọi người cảm thấy tôi không đoàn kết."

"Được rồi." Thẩm Hi lại nói với Hà Chi Châu: "Vậy tôi trở về ký túc xá khóc một trận cho đã."

Hà Chi Châu thấy thế vội kéo tay Thẩm Hi lại thỏa hiệp. Trước kia anh không dễ dàng thay đổi nguyên tắc của mình, hiện tại, đã trở nên không có nguyên tắc rồi.

——

Thẩm Hi và Hà Chi Châu không cùng ăn cơm tối với bọn Hầu Tử, bởi vì cứ nhìn thấy Lăng Triều Tịch là cô đã ăn không thấy ngon rồi. Cô và Hà Chi Châu đi đến quán cơm tây quen thuộc, sau khi ăn xong, liền ngồi lên xe đạp của Hà Chi Châu lên đường đến KTV.

Sau khi ngồi lên xe đạp cô liền đặt tay lên thắt lưng của bản thân, hỏi Hà Chi Châu: "Anh Hà, anh nói xem hôm nay tôi biểu hiện có tốt không?"

Hà Chi Châu không thèm đáp lại, ngay cả ý trả lời cũng không có.

Thẩm Hi do dự một lát, liền vươn tay ra sau lưng "Mình" vạch vạch mấy nhát, cô biết chỗ này của "Mình" từ nhỏ đã đặc biệt sợ nhột rồi.

Hà Chi Châu làm sao chịu được trêu đùa như vậy, đỏ mặt nói: "Tốt. . . . . . Tốt!"

Lúc này Thẩm Hi mới dừng lại, nhanh chóng đáp lại: "Cám ơn!"

Hà Chi Châu bèn hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Hi được voi đòi tiên, hỏi tiếp: "Anh Hà, trải qua sự việc vừa rồi tôi mới nghiệm ra rằng, anh thuộc về tuýp người thích vu oan giá hoạ."

". . . . . . Ngừng ngay!"

Hà Chi Châu đạp xe tới đầu đường, bởi vì có nhiều người, Thẩm Hi rất tự giác nhảy xuống xe. Hà Chi Châu cũng xuống xe, đưa xe đạp cho Thẩm Hi dắt. Mới chớm vào hè nên đầu đường có rất nhiều xe tải buôn dưa, Thẩm Hi nhìn thấy liền muốn mua. Nên liền nói với Hà Chi Châu: "Anh cứ vào KTV trước đi, tôi mua cái này đã. . . . . ."

"Không được." Hà Chi Châu mở miệng cản: "Muốn mua dưa đúng không."

Cư nhiên bị đoán trúng rồi! Thẩm Hi liền hỏi ngược lại Hà Chi Châu:"Tại sao lại không được, tôi mua tới anh cũng được ăn ké mà."

Mí mắt của Hà Chi Châu vẫn không chớp đáp: "Bởi vì tôi không muốn để người ta nhìn thấy —— Hà Chi Châu ôm dưa hấu đi vào KTV, so với việc mất hết hình tượng, ăn dưa hấu không có bất kỳ sự dụ dỗ nào với tôi cả."

Thẩm Hi bĩu môi, mặt buồn rười rượi.

Bảy giờ rưỡi, cô đi theo Hà Chi Châu tới quán KTV náo nhiệt ở gần trường, sau đó đi thẳng tới phòng Hầu Tử đã đặt.

Trong phòng có Hầu Tử, Tráng Hán, Lâm Dục Đường, Lăng Triều Tịch, còn có cả Trương Nhiên do Tráng Hán mời tới nữa. Dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, Trương Nhiên đang song ca với Lăng Triều Tịch bài của Phạm Vĩ Kỳ《Một ngày mùa hè chợt giống mùa thu 》.

Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu, vô sỉ chen vào giữa ngồi. Sau khi ngồi xuống, đột nhiên liền móc từ trong ngực ra một quả dưa hấu nhỏ rồi nói: "Mọi người cắt nó ra đi."

Hà Chi Châu khó tin nhìn cô, đưa mắt sang nhìn Thẩm Hi hỏi: "Mua lúc nào! ?"

Thẩm Hi liền đáp: "Lúc mới dừng xe. . . . . ."

Đối thoại thật đẹp, Hầu Tử và Tráng Hán cũng không dám nghe quá nhiều, chứ đừng nói chi là Lâm Dục Đường. Anh ngồi ở bên cạnh Tráng Hán , tâm tình khó chịu tập trung hết vào màn ảnh lớn. Tráng Hán thấy vậy liền tiến tới an ủi: "Tất cả đều là giả thôi, tất cả đều là giả. . . . . ."

Hầu Tử nhường "Thẩm mỹ nhân" chọn một bài, Hà Chi Châu liền khoát tay cự tuyệt. Anh nhìn vào quả dưa hấu ở trên nền đá hoa, không nghĩ ra được rốt cuộc Thẩm Hi ở ngay dưới mí mắt anh đem dưa hấu cất giấu vào kia như thế nào. . . . . .

Thẩm mỹ nhân không hát, nên Hầu Tử liền muốn mời lão đại một bài, Thẩm Hi liền sảng khoái đồng ý, sau đó lại nói với Tráng Hán: "Nhanh giúp tôi chọn bài 《 Phụ nữ như hoa 》, tôi muốn bản của Mai Diễm Phương . . . . . ."

Tráng Hán không tin liên hỏi lại: "Gì chứ?"

Thẩm Hi đang muốn lặp lại một lần nữa, liền cảm thấy sau lưng bị người ta nhéo một cái, cô liền nhìn sang Hà Chi Châu, thầm than đau quá!

Ký túc xá nam 921 giọng ca vàng cũng đặc biệt nhiều, nhưng tối nay Lâm Dục Đường không hát, lão đại không hát, ngay cả Thẩm mỹ nhân cũng không hát. Hầu Tử và Tráng Hán đều thuộc về tuýp người bỉ ổi điển hình, nếu có người giành hát với bọn họ, thì bọn họ lại càng hát nhiệt tình, nhưng nếu như không có ai tranh giành, tự nhiên lòng hăng hái kia liền nhạt đi rất nhiều.

Cuối cùng mọi người chuyển sang chơi bài. Người thua sẽ phải nói một chuyện nực cười nhất mình đã làm trong đời, nếu như tất cả mọi người đều nói không ghê tởm, thì sẽ phải uống liền ba cốc bia.

Trò chơi hèn mọn bỉ ổi này có thể khiến cho không khí tích cực lên đôi chút, rõ ràng do Tráng Hán nghĩ ra nhưng kết quả ngay vòng đầu tiên người thua lại cũng chính là anh.

Bởi vì Trương Nhiên cũng ở đây nên Tráng Hán mới không dám nói những chuyện xằng bậy chỉ yếu ớt mở miệng: "Ăn sầu riêng có tính hay không?"

Vì vậy Tráng Hán liền bị phạt ba cốc.

Ván thứ hai người bị thua là Hầu Tử, anh cũng là một cậu bé ngoan vô cùng thành thực, liền ăn ngay nói thẳng: "Tôi đã từng ăn gỉ mũi."

Được rồi, thật muốn ói! Hầu Tử thuận lợi vượt qua kiểm tra.

Thẩm Hi ở ván đầu tiên và ván thứ hai đều nhờ sự giúp đỡ của Hà Chi Châu mà thuận lợi qua cửa, kết quả là ván thứ ba khi Hà Chi Châu vừa đi toilet, cô liền bị Lâm Dục Đường hãm hại.

Lúc Hà Chi Châu vừa trở về, Thẩm Hi đang bị mọi người ép hỏi —— từ nhỏ đến lớn đã làm chuyện gì buồn nôn nhất.

"Lão đại, đừng nói là cậu không có đấy nhé." Tráng Hán cười ha ha công kích.

Thẩm Hi đưa mắt nhìn Hà Chi Châu, Hà Chi Châu cũng nhìn lại cô, ý tứ viết đầy trong mắt : "Cô nên trực tiếp uống rượu đi thôi."

Nhưng cô thực không cam lòng!

Lâm Dục Đường dựa lưng vào ghế sofa, vô cùng hứng thú chờ nghe chuyện buồn nôn nhất của "Tình địch".

Thẩm Hi nghĩ nghĩ một lát, vốn định nói đã ăn gỉ mũi , vì Hầu Tử đã trả lời như vậy mà cũng có thể qua, nên chuyện này khẳng định không thành vấn đề. . . . . . Chỉ là cô thật sự không có biện pháp ở trong khí thế cường đại của Hà Chi Châu mà thốt ra ba chữ "Ăn gỉ mũi" được. Đầu óc khẽ chuyển, sau đó bưng lên hai cốc bia, một cốc đưa cho Lâm Dục Đường, một cốc tự mình cầm lên, rất nghiêm túc mở miệng: "Đời tôi chuyện buồn nôn nhất đã làm chính là đào góc tường nhà lão Tam, lão Tam, thật xin lỗi!"

". . . . . ." Lâm Dục Đường thật muốn hất ly bia vào mặt người mới vừa nói ra câu bỉ ổi kia!

Thẩm Hi thuận lợi vượt qua kiểm tra, cô quay đầu nhìn về phía Hà Chi Châu, thấy anh đang ngồi góc khuất nhất, chơi xúc xắc, vốn muốn tức giận, nhưng lại không thể phát tiết ra được, kết quả liền cong cong khóe môi lên cười khẩy. Anh chưa bao giờ nghĩ tới "Mình" đời này còn có thể bị đùa bỡn như thế!

Mười giờ tối, trừ Hà Chi Châu, Thẩm Hi, Hầu Tử, Tráng Hán và Lâm Dục Đường đều trở lại phòng 921. Thẩm Hi mệt mỏi leo lên giường nằm, nhưng cũng không quên ngâm chân cộng với xoa bóp. Tráng Hán đã hoàn toàn quen với sự dạy dỗ của lão đại liền chạy tới cầm lấy cái lọ trân bàn của Thẩm Hi, lấy lòng nói: "Lão đại, tôi có thể dùng thử một ít được không?"

"Được, nhưng đừng có dùng quá nhiều." Thẩm Hi có chút không nỡ đưa lọ tinh dầu cho Tráng Hán, cường điệu nói: "Cái này rất quý ."

"Tạ ơn lão đại." Tráng Hán nói xong, sau đó liền vươn tay đoạt lấy.

"Hầu Tử đâu?" Thẩm Hi ngâm chân chán rồi, mới ngẩng lên hỏi Lâm Dục Đường mới vừa tắm xong đi ra.

Lâm Dục Đường tức giận trả lời: "Bị gọi đi họp rồi."

Thẩm Hi liền "À" lên, lúc này mới nhớ tới trưởng phòng ngủ 921 chính là Hầu Tử đại nhân của chúng ta.

Nửa giờ sau, Hầu Tử mới trở lại, trong tay còn cầm một quyển sách và một cây bút. Anh nhìn quanh cả túc xá một lượt, rồi nói với ba thành viên còn lại: "Hôm nay đi họp có nội dung vô cùng quan trọng, có một vấn đề lớn cần phổ biến với mọi người"

"Chuyện gì vậy, Hầu Tử nói mau đi." Thẩm Hi liền lên tiếng cổ vũ, ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn Hầu Tử.

Hầu Tử ho nhẹ, mới bắt đầu nói: "Là . . . . . . Phòng của chúng ta bị chọn trúng để kiểm tra chất lượng tinh — dịch— tráng — kiện — khỏe mạnh."

Tráng Hán và Lâm Dục Đường rối rít quay đầu, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng đều là con trai chân chính, một lát sau, cũng lạnh nhạt đón nhận. Không phải chỉ cần phọt ra là được thôi sao?

Chỉ có một người không phải là đàn ông đích thực, đang run run đổ nước ngâm chân choáng váng muốn khóc trong nhà vệ sinh.
alt
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc