Ánh trăng mê người, cây dương liễu nơi xa dưới ánh trăng cùng ánh đèn hắt tới nhìn vừa rõ ràng lại có vẻ mông lung, lùm cây bên cạnh có tiếng côn trùng kêu rôm rả.
Tiếng nói của Hà Chi Châu vừa dứt, trong lòng Thẩm Hi cũng có một con côn trùng kêu ầm ĩ, đầu của cô giống như cành dương liễu kia rủ thấp xuống, sau đó cô lén lút nhìn Hà Chi Châu nói: "Không phải. . . . . . chúng ta đang đóng giả sao?"
"Đóng giả?" Hà Chi Châu cau mày hỏi ngược lại Thẩm Hi, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra phần nghiêm túc, "Tôi nói chúng ta đóng giả khi nào?"
Ôi trời, chẳng lẽ lại là thật? Nếu vậy thì không phải là cô và Hà Chi Châu đang nói chuyện yêu đương với chính “bản thân mình” ư?!
Mắt của Thẩm Hi khẽ giật giật, tâm hồn thiếu nữ trong thân thể to lớn vừa mới nhảy loạn hai cái đã lập tức khôi phục lại bình thường. Cô nhếch miệng một chút, vỗ mạnh xuống bả vai Hà Chi Châu: "Anh hài hước thật đấy."
Hài hước? Hà Chi Châu mấp máy môi nhưng không nói thêm gì nữa mà thản nhiên tiếp tục bước đi.
Buổi tối tự học của sinh viên năm nhất kết thúc, tiếng chuông vừa vang lên, sân trường đột nhiên trở nên huyên náo. Thẩm Hi kéo Hà Chi Châu đi nhanh hơn: "Anh Hà, chúng ta đi nhanh một chút, mấy người đó sắp giành chỗ ăn khuya của chúng ta rồi."
Hà Chi Châu không quen bị con gái lôi kéo, anh sải bước rộng hơn, thoáng cái đã đi trước Thẩm Hi. Hôm nay có thể coi như là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ anh thổ lộ, nhưng hiệu quả lại quá nhỏ.
Đang ăn khuya tại phòng ăn, Thẩm Hi bỗng dưng lại nhớ tới chuyện Hà Chi Châu từng đi đánh hội đồng, cô mở miệng hỏi một lần nữa: "Nam sinh lớp 11 đáng ghét kia bị đánh thật sao?"
"Ừ." Hà Chi Châu nói, sau đó đem trứng luộc đã bóc vỏ xong đặt vào trong khay thức ăn của Thẩm Hi.
Thẩm Hi rất muốn giơ tay làm động tác tán thưởng Hà Chi Châu một phen, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo mà anh quăng tới thì đành phải hậm hực thu tay về. Cô lại hỏi: "Chuyện sau đó giải quyết như thế nào?"
"Sau đó, tất cả bảo vệ của NDRC chạy ra ngăn lại, thầy hiệu trưởng đích thân chạy tới đó bắt chúng tôi về trường." Hà Chi Châu thoải mái giống như đang kể chuyện cười cho Thẩm Hi nghe.
Thẩm Hi càng nghe càng cảm thấy sùng bái: "Anh Hà, nếu mà tôi có thể biết anh sớm một chút thì thật tốt, chắc chắn tôi sẽ đi hỗ trợ cho anh."
Hà Chi Châu hạ mí mắt, ngả người dựa lưng vào thành ghế nói: "Cũng chưa chắc."
"Tại sao?"
"Khi đó tôi nhất định sẽ không có một người bạn đáng thất vọng như cô."
"Được rồi." Thẩm Hi cúi đầu.
Hà Chi Châu nhìn về phía người nào đó đang cúi đầu ảo não, anh và cô biết nhau sớm một chút ư? Anh nghĩ đến bộ dạng khi học cấp hai và cấp ba của Thẩm Hi, nếu gặp nhau sớm hơn, có phải anh sẽ yêu sớm rồi không?
Thôi, thời điểm đó anh nào có tâm tình để yêu sớm chứ. . . . . .
Thẩm Hi ăn khuya xong thì trở về ký túc xá, trước khi đi còn phất tay với Hà Chi Châu một cái, sau đó nhanh chóng biến mất ở khúc quanh vào khu ký túc. Trên đoạn đường về, cô cứ nghĩ mãi đến chuyện Hà Chi Châu kéo bè kéo đảng đi đánh hội đồng. Tòa nhà NDRC của thành phố S ở chỗ nào nhỉ? Nếu như cô nhớ không nhầm thì nó ở gần Tòa Thị Chính thì phải.
Tòa Thị Chính?!
Lúc đó Hà Chi Châu mang theo nam sinh cả lớp đi giao chiến là ở quảng trường nằm giữa Tòa Thị Chính với tòa nhà NDRC sao? !
. . . . . . Hừ, đúng là nổ quá rồi!
Thẩm Hi ôm một chồng lớn sách vở đi vào phòng 921, cô đặt sách xuống bàn, ưỡn lưng làm bộ cảm khái một câu: "Cuối cùng cũng làm xong hết bài tập rồi."
Tiếng nói vừa dứt, cô bỗng phát hiện ra có cái gì đó không đúng, bởi vì không có ai lên tiếng phối hợp với cô. Thẩm Hi quay đầu nhìn về phía Hầu Tử và Tráng Hán, nhỏ giọng hỏi: "Các cậu sao thế? Mà lão Tam đâu?"
Tráng Hán nặng nề xoay người nhìn ra chỗ khác, không biết làm thế nào để mở miệng.
Dáng vẻ của Hầu Tử lại càng thêm đau đớn.
Thẩm Hi khó hiểu đi qua, cúi người xuống hỏi: "Chẳng lẽ phòng ở quét dọn không sạch sẽ, bị trừ điểm khi kiểm tra rồi hả?"
"Không phải." Tráng Hán trả lời.
Thẩm Hi lại tiếp tục phán đoán theo hướng nghiêm trọng hơn: "Hay là kết quả kiểm tra lần trước của các cậu đều không đạt tiêu chuẩn?"
"Có cậu không đạt tiêu chuẩn ấy." Tráng Hán hận không thể bóp chết lão đại ngay lập tức, nhưng vẫn không nỡ cãi nhau ầm ĩ nên đành thôi!
Hầu Tử ở bên kia thở dài lên tiếng: "Bọn tôi vừa nhận được tin, lão Tam yêu cầu được đổi phòng ký túc xá."
Hầu Tử nói xong, Tráng Hán tức khắc quăng cho Thẩm Hi một ánh mắt kiểu "chính cậu đã gây họa”.
Lâm Dục Đường muốn đổi phòng ký túc? Thẩm Hi nhìn vẻ mặt của Tráng Hán cùng Hầu Tử, cô cũng đã hiểu lý do Lâm Dục Đường muốn chuyển đi rồi —— nhất định là vì cô.
Thẩm Hi ngồi xổm xuống dưới mặt đất, cũng không dám đứng lên, ủ rũ cúi đầu.
". . . . . . Thật xin lỗi." Cô nói.
Thấy lão đại tự trách thành bộ dạng này, Tráng Hán cũng không nỡ nói ra lời trách cứ gì, đành phải dối lòng nói: "Lão đại, chuyện này không liên quan gì tới cậu."
Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn Tráng Hán. Tráng Hán “ai nha” hai tiếng, thực ra thì anh ta rất tức giận, sao lão đại có thể đào góc tường của lão Tam chứ? Nhưng nhìn khuôn mặt khổ sở tự trách của lão đại thì anh ta lại mềm lòng. Chết thật, gần đây anh ta luôn mềm lòng với một tên con trai là thế nào?! Anh ta có muốn làm thẳng nam nữa hay không đây?!
"Chúng ta đi khuyên nhủ lão Tam đi." Hầu Tử nói ra biện pháp.
Thẩm Hi nhìn Hầu Tử, tâm tình phức tạp: "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
Đúng lúc Thẩm Hi đi toilet thì Lâm Dục Đường quay về, anh vừa bước vào trong phòng, Hầu Tử với Tráng Hán lập tức bắt đầu công cuộc khuyên nhủ. Vì muốn giữ lại Lâm Dục Đường mà tôi một lời, anh một câu, tất cả những gì có thể nói đều đem ra hết.
Lâm Dục Đường càng nghe càng thấy buồn bực, hiện tại anh cũng đâu muốn đổi nữa! Nếu như suy đoán hoang đường kia là đúng thì việc anh chuyển phòng không khác nào là để Thẩm Hi ở lại một mình trong cái ổ sói 921 này!
"Lão Tam, cậu đừng đi, lão đại đã biết sai rồi." Tráng Hán thiếu chút nữa là chạy tới ôm lấy bắp đùi của Lâm Dục Đường.
Lâm Dục Đường mở miệng hỏi: ". . . . . . Hà Chi Châu đâu?"
Hầu Tử chỉ chỉ vào cửa phòng vệ sinh: "Đang ở trong toilet tự kiểm điểm rồi."
Lâm Dục Đường đẩy cửa phòng vệ sinh ra, bên trong không có ai. Tráng Hán đứng ở phía sau “Ơ” một tiếng: "Chắc là ra nhà vệ sinh chung rồi, chỗ đó rộng hơn, càng thuận lợi cho việc tự kiểm điểm!"
Lâm Dục Đường lại bước nhanh tới nhà vệ sinh chung ở lầu hai. Ký túc xá nam của trường đại học S ngoại trừ toilet độc lập của mỗi phòng thì tầng lầu nào cũng có một nhà vệ sinh chung, nằm sát với phòng giặt quần áo.
Thẩm Hi quả thực là đang ở trong nhà vệ sinh để tự kiểm điểm, mới tự kiểm điểm được một nửa thì bỗng dưng lại thấy muốn giải quyết vấn đề sinh lý. Cô liếc nhìn bồn tiểu tiện, vẫn có khí tiết mà đi vào phòng đơn. Khi Lâm Dục Đường đi vào phòng vệ sinh thì cô đã kéo quần lên, bước ra ngoài. Thẩm Hi thấy Lâm Dục Đường, làm bộ như không có việc gì chào hỏi: "Hi."
Lâm Dục Đường nhìn cô: "Cậu ở trong này làm cái gì?"
"Đi vệ sinh chứ còn làm gì nữa." Thẩm Hi đầu óc đơn giản, trực tiếp trả lời, trong lòng còn thầm mắng Lâm Dục Đường nhàm chán, đột nhiên lại đi hỏi cái vấn đề hiển nhiên này. Cô mở vòi nước trên bồn rửa tay, chăm chú kỳ cọ tay sạch sẽ.
Khóe miệng Lâm Dục Đường khẽ giật giật, lẳng lặng nhìn bồn tiểu tiện phía bên trái, đem ba chữ "đi vệ sinh” ghi tạc vào trong lòng. Sau đó anh lại cảm thấy tức giận, nếu như suy đoán kia là thật thì việc Thẩm Hi chia tay anh có lẽ là vì nguyên nhân này rồi. Nhưng có đúng là thật đi chăng nữa thì dường như mọi việc cũng chẳng tốt hơn là bao. . . . . .
Thẩm Hi rửa tay xong, cẩn thận lại dè dặt hỏi Lâm Dục Đường: "Cậu muốn đổi phòng ký túc xá, là vì tôi sao?"
Lâm Dục Đường quay mặt qua hướng khác lên tiếng: "Tôi không đổi."
"Có thật không?" Thẩm Hi vui mừng nhảy qua, cô vui vẻ kéo tay Lâm Dục Đường về phòng, đứng trước mặt Hầu Tử và Tráng Hán, hưng phấn nói: "Lão Tam vừa mới nói với tôi, cậu ấy không đổi phòng nữa."
"Thật hả?" Hầu Tử vội vàng đứng lên hỏi.
Lâm Dục Đường gật đầu một cái, ánh mắt quét qua Thẩm Hi, ẩn ý nói một câu: "Đàn bà như quần áo, huynh đệ như tay chân , không phải sao?"
Quần áo . . . . . Thẩm Hi có chút không vui, nhưng nếu đã giải quyết được mâu thuẫn trong phòng thì cô tạm thời không so đo. Hầu Tử và Tráng Hán cũng rất kích động, rối rít đem chai rượu giấu kỹ trong phòng lấy ra, "Tối nay mọi người không say không ngủ."
Không say không ngủ.
Thẩm Hi chỉ thích náo nhiệt như vậy, cô cũng lấy hết đồ ăn vặt lén giấu trong tủ ra, có bánh hạnh nhân, hạt đậu phộng, thịt bò khô, còn có thêm hai túi phồng tôm nữa.
Lâm Dục Đường lặng lẽ quan sát, tất cả những thứ đồ ăn vặt này đều là những thứ lúc trước Thẩm Hi thích ăn. Ngay cả nhãn hiệu trên túi phồng tôm cũng là nhãn hiệu cô thích nhất.
Lâm Dục Đường nghĩ tới ngày hôm qua mình vẫn còn rối rắm nghĩ đến một khả năng khác, trong lòng càng cảm thấy khổ sở.
Thẩm Hi vô cùng có hứng thú với việc sắp xếp, bốn cái ghế được quây thành vòng tròn, ở giữa đặt một cái bàn gấp thường hay dùng để chơi bài. Thẩm Hi đặt đồ ăn vặt lên trên mặt bàn, để đậu tương dùng để ăn khuya ở chính giữa, cuối cùng có thêm rượu đỏ của Tráng Hán và Hầu Tử. Sau một lúc thu xếp lập tức đã trở thành một buổi liên hoan trong nội bộ phòng.
Hầu Tử mở chai rượu ra, đứng lên nói: "Tôi là trưởng phòng ngủ 921, đối với việc tối nay chiến tranh giữa lão đại và lão Tam có thể biến thành tơ lụa cảm thấy vô cùng vui mừng. Ngay tại thời khắc này, tôi chúc mối quan hệ của phòng 921 chúng ta mãi mãi bền vững, tình hữu nghị vạn tuế!"
Tráng Hán cũng cầm ly rượu đụng một cái: "Tình hữu nghị vạn tuế."
Tiếp đó là đến Thẩm Hi hô to: "Tình hữu nghị vạn tuế."
Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Dục Đường, ba người lập tức nhìn về phía anh. Lâm Dục Đường đứng hình hai giây, sau đó cũng nâng chén lên đụng một cái nói: "Tình hữu nghị vạn tuế, tình yêu vạn tuế."
Tình yêu vạn tuế. . . . . . Ở chỗ này lấy đâu ra tình yêu. . . . . . Hầu Tử cùng Tráng Hán liếc mắt nhìn nhau, đây là đang nói đùa sao?!
Chỉ đơn thuần uống rượu với ăn khuya rất nhàm chán, Tráng Hán nghĩ ra mấy trò chơi liên quan tới uống rượu, kết quả là lần nào cũng bị Lâm Dục Đường bác bỏ. Tráng Hán có hơi không vui: "Lão Tam, chơi một cái thôi."
Lâm Dục Đường nắm chai rượu, mở miệng nói: "Ai là bạn cùng phòng tốt."
"Ai là bạn cùng phòng tốt?" Hầu Tử từng nghe qua một trò chơi gọi là "Ai là bạn tốt", nhưng chưa từng nghe thấy có trò "Ai là bạn cùng phòng tốt" nào cả. Anh có chút hứng thú nhìn Lâm Dục Đường: "Chơi như thế nào?"
"Rất đơn giản." Lâm Dục Đường lơ đãng liếc mắt về phía "Hà Chi Châu" đang ngồi ngoan ngoãn ở một bên, anh giải thích luật chơi “Ai là bạn cùng phòng tốt" một lần: "Ai là bạn cùng phòng tốt" cũng tương tự như “Ai là bạn tốt” thôi. Một người hỏi, một người đoán, đoán những bí mật nhỏ chưa biết giữa những người bạn cùng phòng.
Ái chà, bí mật nhỏ nha. . . . . . Tráng Hán thích nhất là cái này.
Lâm Dục Đường lại nói thêm một câu: "Đoán đúng thì được thưởng 20 đồng, liên tục đoán đúng năm câu thì được 200 đồng."
Bingo! Trò chơi đơn giản lại có thêm tiền thưởng thắng cuộc nữa, ngay lập tức đã kích thích mấy người đàn ông trong phòng nhiệt huyết sôi trào. Ngay cả đàn ông “giả” như Thẩm Hi cũng không tránh khỏi có chút kích động, hào hứng giơ cả hai tay lên: "Đồng ý, cứ chơi như vậy đi."
Không ai phản đối, trò chơi bắt đầu. Trước khi trò chơi chính thức khởi động, bốn người còn nghiêm túc tuyên thệ. Thề "Lấy tư cách ra đảm bảo, không được phép nói dối".
Lượt thứ nhất là Hầu Tử, Tráng Hán và Thẩm Hi đặt câu hỏi.
Cô hỏi Hầu Tử: "Loại rau Tráng Hán thích nhất?"
"Rau hẹ, để tráng dương." Hầu Tử không những đưa ra câu trả lời mà còn nói luôn cả nguyên nhân.
Tráng Hán che mặt: "Tráng dương cái đầu cậu ấy!"
Thẩm Hi hỏi vấn đề thứ hai: "Điểm thi Đại học của Tráng Hán?”
Hầu Tử miễn cưỡng trả lời: "593, vào hệ kỹ thuật của trường Đại học chúng ta."
Vấn đề thứ ba: "Biệt hiệu trước kia của Tráng Hán?"
"Là Tam Mao." Hầu Tử ngửa mặt lên trời cười ha hả, "Một tên cuồng mao phiến, mao thư, mao chiếu (*) kinh điển."
(*): mao phiến – phim cấp 3, mao thư – truyện H, mao chiếu - ảnh mát mẻ
Đã qua hết cả ba câu hỏi, Thẩm Hi cảm thấy hơi khó khăn: "Bạn cùng bàn với Tráng Hán vào tháng thứ hai của học kỳ hai, lớp mười một tên là gì?"
"Ặc, móc đâu ra cái hố như vậy?" Hầu Tử hộc máu, nhưng lượt đầu của trò chơi đã kết thúc.
Vòng kế tiếp, Hầu Tử đặt câu hỏi cho Thẩm Hi, đối tượng là Lâm Dục Đường.
Thẩm Hi có cảm giác như mình đang ăn gian, cô giật giật khóe miệng, trong lòng cũng có dự tính. Lâm Dục Đường liếc cô một cái, hỏi Thẩm Hi: "Để tăng thêm độ khó, tiền cược gấp đôi, muốn chơi không?"
Thẩm Hi làm bộ như đang rất đắn đo, một lát sau cô ngẩng đầu lên hoài nghi hỏi: "Nhưng nếu tôi trả lời đúng rồi, cậu lại phủ nhận thì sao?"
"Không phải đã tuyên thệ rồi à?" Lâm Dục Đường trả lời, giọng nói đã mềm mại, lọt tai hơn rất nhiều.
Thẩm Hi đồng ý: "Không sao cả, tăng độ khó cho trò chơi cũng được, có khiêu chiến mới có hứng thú."
Hầu Tử vẫn luôn muốn trả thù lão đại, nếu lão đại đã không có ý kiến thì anh ta cũng không cần khách khí làm gì. Vấn đề thứ nhất, Hầu Tử mở miệng hỏi: "Số đo ba vòng của Lâm Dục Đường, tính chính xác đến số thập phân thứ nhất."
Lâm Dục Đường ho nhẹ một tiếng, Hầu Tử đem ba vòng đổi thành chiều cao.
Thẩm Hi nhướn mày, nói thẳng: "182. 9 cm."
Hầu Tử nhìn về phía Lâm Dục Đường.
Sắc mặt Lâm Dục Đường khá bình tĩnh, gật đầu một cái.
Những vấn đề này đối với cô mà nói thì quá đơn giản! Khuôn mặt Thẩm Hi lộ ra vẻ vui mừng, vừa mở màn đã thắng lợi quả là có hơi ngượng ngùng, cô khiêm tốn khoát tay: "Tôi chỉ đánh giá qua một chút, không ngờ lại đoán đúng."
Hầu Tử thật sự nghĩ là lão đại có vận khí tốt, anh ta lại hỏi tiếp: "Lão Tam sợ con gì nhất?"
Thẩm Hi bắt chéo chân, thong thả phun ra đáp án: "Con gián."
Mẹ nó, không ngờ lại là con gián. Hầu Tử hỏi Lâm Dục Đường: "Lão Tam, có đúng không?"
Lâm Dục Đường nhấp một ngụm rượu: "Đúng, là con gián."
Thẩm Hi xòe tay ra trước mặt Hầu Tử đòi tiền, Hầu Tử vô cùng miễn cưỡng móc tiền ra, tiếp tục hỏi: "Tên trường tiểu học của lão Tam?"
Vấn đề này nhất định là khó, có người nào biết trường tiểu học mà bạn cùng phòng từng học đâu, không phải là người trong cùng một thành phố mà. Tráng Hán ngồi nghe cũng cho rằng lần này lão đại không thể trả lời được. Quả nhiên Thẩm Hi cau mày lại, cô vỗ bả vai Hầu Tử một cái: "Câu này đúng là làm khó tôi rồi."
Hầu Tử cười đến hả hê đắc ý.
Thẩm Hi đột nhiên đứng lên, cô đi vòng quanh phòng hai lượt, trầm tư suy nghĩ: "Chỉ có điều suy luận một chút là sẽ ra. Lâm Dục Đường là người của thành phố G, mà trường tiểu học tốt nhất của thành phố G là trường Cổ Lâm, nhưng nhà lão Tam lại ở phía nam, cách trường Cổ Lâm quá xa. Trường tiểu học tốt nhất ở phía nam lại là hệ tiểu học của trường đại học G, vậy nên tôi đoán đó là hệ tiểu học của trường đại học G." Khi đưa ra đáp án cuối cùng, Thẩm Hi còn kiểu cách quay ngoắt đầu lại, hếch mặt hỏi Lâm Dục Đường: "Có đúng không?"
"Hệ tiểu học của trường đại học G?" Hầu Tử cũng hỏi Lâm Dục Đường, "Đúng không thế?"
Khóe miệng Lâm Dục Đường khẽ cong lên, gật đầu một cái: "Đúng là hệ tiểu học của đại học G." Nguyên nhân anh học ở trường đó rất đơn giản, đó là vì Thẩm Hi đang đi học ở trường mầm non ngay sát bên cạnh.
"Quá trâu bò rồi." Hầu Tử thua thảm hại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định! Anh ta hít sâu một hơi hỏi: "Tên bài hát mà Lâm Dục Đường thích nhất?"
Bài hát thích nhất? Có nhiều bài như vậy, lại còn thích nhất. . . . . . Cái vấn đề này, Thẩm Hi quả thật đoán không ra. Cô nhíu mày, vắt óc suy nghĩ.
Lâm Dục Đường thấy Thẩm Hi gặp khó khăn, anh lấy ví từ trong túi quần ra, móc hết tiền ở trong đó rồi nói: "Tôi cược thêm."
Quả
nhiên đã đến giai đoạn gay cấn của trò chơi, Tráng Hán cũng lấy tiền lẻ ra đặt cược. vì để bảo đammr không có gan lận, trước khi Thẩm Hi trả lời, Lâm Dục Đường phải viết tên bài hát ra giấy, úp xuống mặt bàn.
Thẩm Hi nâng cằm, cô biết loại hình âm nhạc mà Lâm Dục Đường thích những lại không biết anh thích nhất bài nào. Cô định bỏ cuộc, nhưng Lâm Dục Đường đã nâng tiền cược lên 800 đồng rồi, nếu mà cô thua…..
Cho nên cô chỉ có thể dốc hết toàn lực ra suy nghĩ mà thôi. Cô nhơ skhi còn học cấp 2, ba mua cho cô một cái máy MP3, cô không biết tải bài hát từ trên mạng xuống như thé nào, sai đó được Lâm Dục Đường giúp đỡ. Bài hát đầu tiên được cài la fbaif gì ấy nhỉ…… Thẩm Hi nhìn lại cấp tiền cược trên bàn để cổ vũ tinh thân. Cuối cùng cô quyết định đứng lến, từng chữ từng chữ từ từ nói ra đáp án: “Tôi đoán là ‘Yes-ter-day Once More’ the Carpenters…….”
Lần này thì không thể có khả năng đoán đúng đi!
Hầu Tử vội vàng mở ra đáo án của Lâm Dục Đường vừa viết. chết tiệt! Đúng là ‘Yes-ter-day Once More’ mơi sợ chứ, ạn ta kêu lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống đất, không dậy nổi.
“Hôm nay có dịp trô rtaif, không gờ tài suy đoán của tôi lại thần thông uqan đại đến thế.” Thẩm Hi cực kỳ đắc ý, cô không khách khí vơ hết tiền đánh cược đút vào trong túi, bao nhiêu gồm tất cả 800 đồng của Lâm Dục Đường nữa. Sau đó còn thương hại vỗ vỗ vào vai từng người nói, “Mọi người chớ đau buồn, chủ nhật tôi sẽ dùng số tiền này để đãi mọi người một bữa tiệc thật lớn ~~Moah ha ha ha ha…….”
Moah ha ha ha ha, moah ha ha ha ha ha ha ha ha…..
Lâm Dục Đường khẽ nghiêng đầu nhìn vào bàn tay của Thẩm Hi đang vỗ vào vai mình, vẻ mặt trầm tĩnh, chỉ có lông mi là hơi rung nhè nhẹ.
Tối nay đã định Thâm Hi nhât định sẽ thắng lớn rồi, trước khi đi ngủ, cô còn đem tiền thắng được đếm đi đếm lại mấy lần, cuối cùng mới đặt hết xuống duwois gối, ngọt ngào ngủ.
Phòng 921 dần dần trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở dều đặn truyền đến. Lâm Dục Đường bước xuống khỏi giường, tối nay anh có thể an tâm ngủ mới là lạ.
Lâm Dục Đường đứng trước giường, vẻ mặt bình tĩnh nhìn “Hà Chi Châu” đang ngủ ngon lành. Anh cảm thấy gần đây anh giống như một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa biển rộng bao la không ngừng chao đảo bởi từng đợt từng đợt sóng lớn đánh úp tới.
Cũng chính bởi vì, tâm tình luôn không ổn định, cho nên mới không còn tâm trí nào đi quan sát Hà Chi Nhân. Nếu để ý kỹ một chút thì căn bản sẽ nhận ngay ra dáng vẻ của Thẩm Hi trong bộ dạng đó. Ngay như tư thế ngủ hiện giờ, trước kia Thẩm Hi còn hịc mầm non có một biệt hiệu là “Con rùa lật ngược” (nằm ngửa, chân tay xòe rộng ra bốn phía).
Lâm Dục Đường đứng im nhìn phiên bản “con rùa lật ngửa”của Hà Chi Châu, nội tâm lại dâng lên một đợt tức giận nữa. Một lúc sau, anh quay mặt đi, nhưng trước khi quay về giường của mình, anh còn kéo chăn lại cho Thẩm Hi, che kín bụng của cô.
Điên rồi! Đúng là điên rồi!
Ngày hôm say, Lâm Dục Đường rối rắm dậy từ năm giờ sáng. Anh lại đứng trước giường yên lặng nhìn Thẩm Hi vẫn còn đang say ngủ, nhìn thật lâu mới đi ra ngoài ban công bình ổn lại cảm xúc.
Đúng sáu giờ sáng Thẩm Hi tỉnh dậy, cô vén chăn ngồi dậy, nhìn Lâm Dục Đường đang pha café ở phía đối diện nói một, “Chào buổi sáng.”
Lâm Dục Đường cũng chào lại cô, sau đó tiếp tục tập trung pha café.
Thẩm Hi vẫn còn mơ mơ màng màng, ngồi im thẫn thờ ở trên giường, sau đó cô liền nhìn thấy tiểu Hà lại hướng cô, “Cào nghiêm trang”. Thẩm Hi sớm đã quen với việc này, cô dùng một tay che miệng ngáp một cai, tay còn lại trực tiếp để lên tiểu Hà, ép nó xuống.
Ép xuống…
Khóe mắt Lâm Dục Đường vô ý nhìn thấy động tác này của Thẩm Hi, suýt chút nữa thì để nước nóng bắn vào tay…..
Thẩm Hi cũng chú ý tới việc Lâm Dục Đường đang nhìn mình, cô hơi đỏ mặt, sau đó bất mãn nói: “Đều là đàn ông, câu chưa từng thấy chuyện “Hưng phấn” vào buổi sáng sao? Đây là rấ bình thường.”
Lâm Dục Đường đặt cốc café lên mặt bàn,tâm như tro tàn, là một người đàn ôn bình thường, ai mà chả có hiện tượng hungw ohaans vào buổi sang chứ. Nhưng anh thực sự chưa từng nhìn thấy “người đàn ông” nào xử lý chuyện đó như cố làm.
Thẩm Hi ơi là Thẩm Hi!
Lâm Dục Đường hít sâu vào một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, kết quả là mãi vẫn không thể bình tĩnh nổi. nhìn Thẩm Hi của anh ohair cố mặc quần con để áp chế cái đó xuống, anh có cảm giác giống như con mèo con mình hết lòng chăm sóc nuôi lớn, đột nhiên bây giờ lại học theo đám cho hoang nhấc chân sau lên đi tiểu…..