( Đồng thời lúc gia đình tôi không liên lạc được với tôi nhất định sẽ liên lạc với Tô, kết quả biết được rằng, Tô cũng không liên lạc được với tôi, nếu thật như vậy, bọn họ nhất định sẽ lo lắng không biết tôi có suy nghĩ không thông rồi làm ra chuyện dại dột hay không!
Trong đầu tôi bị những thứ ngổn ngang này quấy lên giống như miếng đậu hủ thúi bị giẫm vỡ nát bét ra, làm cho người ta nhìn vào vừa rối rắm vừa ghê tởm.)
Tôi ra sức kiềm chế cảm giác buồn nôn đang trào lên, dùng sức lật hành lý của mình ra, cố gắng hết sức lục tung trong đám hành lý đó xem có sim điện thoại của tôi hay không.
Chưa đợi đến lúc tôi lục lọi được thẻ sim điện thoại, thì bên ngoài cửa liền truyền đến một hồi gõ cửa dồn dập!
Đỗ Thăng!
Tôi không kịp nghĩ, lao thật nhanh đến cửa, thậm chí lỗ mãng đến nỗi quên hỏi là ai, trực tiếp mở cửa.
Kết quả, không phải Đỗ Thăng!
Kết quả, là vô số đèn flash tắt bật!
Kết quả, là từng lớp từng lớp ‘chó săn’ của đám phóng viên vây đến!
Kết quả, là từng cái miệng hết há lại mở, hướng tới tôi hỏi vô số vấn đề sắc bén đồng thời cũng rất cay nghiệt!
Tôi đơ người! Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cũng có thể trở thành tiêu điểm ở dưới mấy chục thậm chí hàng trăm ánh đèn flash như vậy! Hơn nữa, còn là tiêu điểm mà mọi người đả kích, hứng chịu sự thóa mạ, bị mọi người khinh bỉ coi thường!
Trong lòng tôi uất ức vô cùng! Những người này vây kín xung quanh tôi, giọng nói sắc bén như đâm sâu vào tận màng nhĩ, hỏi những vấn đề vô tình hung ác ghim vào ngực, mà giọng nói châm biếm cũng không ngừng ăn mòn lấy tôn nghiêm của tôi!
Nhìn thấy từng cái miệng máu me đó cứ há ra đóng lại, tôi cảm thấy mình như bị một cái hang không đáy đầy ắp những kẻ ăn thịt người hung ác nhai nuốt!
Tôi chưa từng luống cuống giống như bây giờ, cho dù là lúc đi bệnh viện phá thai, tôi cũng chỉ có cảm giác thương tâm muốn chết, chứ không có cảm thấy tôn nghiêm của tôi - nhân cách của tôi - cuộc đời của tôi đang bị người khác hung hăng nghiền nát giẫm ở dưới chân!
Nước mắt vì sự áp bức và lăng nhục từ trong đôi mắt tràn ra ngoài mi! Đám phóng viên đáng chết này, tự cho mình là đúng, cho rằng tôi bởi vì chột dạ mới rơi nước mắt! Tôi có trăm miệng cũng không thể bào chữa, không phải đuối lý, mà là cảm thấy trong lúc này, giữa trăm người ngàn ý xấu tốt lẫn lộn này, cái mà được coi là chân lý cũng trở thành phân chó mà thôi! Vô dụng mà thôi! Bọn họ đã mặc định tôi là ‘tiểu tam’ đại gian đại ác, vậy thì tôi khóc càng thương tâm bọn họ càng vui vẻ, tôi biểu hiện ra càng chột dạ bọn họ càng có thỏa mãn, cho nên, tôi tự nói với mình, không thể khóc, phải đĩnh đạc đứng thẳng!
Tôi nói với đám chó săn ấy: đi ra ngoài!
Bọn họ không đi, ngược lại còn ức hiếp lấn lướt tôi hơn, càng trách cứ rằng tôi không biết hối cải, không biết liêm sỉ, không biết sai trái!
Tôi rốt cuộc không chống đỡ nổi! Tôi cảm thấy sự kiên cường của tôi sắp sụp đổ rồi!
Đỗ Thăng! Đỗ Thăng!
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng gọi thầm tên của Đỗ Thăng, cả người bị đám phóng viên này ép tựa vào góc tường. Nước mắt của tôi chảy theo sự sợ hãi cùng run rẩy của con tim mà cuộn trào mãnh liệt tràn ra khỏi hốc mắt. Tôi có thể cảm thấy đèn flash đang không ngừng chớp động, đang ghi chép lại khoảnh khắc gọi là trạng thái đáng xấu hổ của ‘tiểu tam’ khi làm ra loại chuyện đê tiện bị người khác phát hiện, cái gọi là vẻ mặt hồ ly tinh lúc sa cơ chán nản nhất.
Thời điểm tôi cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, thân hình sắp rã ra không có sực lực ngã xuống đất, tôi bị kéo vào một lồng ngực ấm áp vững chãi!
Lồng ngực rộng lớn này, mùi vị này tôi rất quen thuộc, mà tôi bất luận là ở trong mơ, hay là khi đang tỉnh, cũng luôn khát khao mong chờ lồng ngực này có thể ôm tôi đến hết cả cuộc đời! Đó là lồng ngực của người đàn ông tôi yêu! Là lồng ngực của Đỗ Thăng!
Tôi mở mắt, đối mặt với ánh mắt tràn đầy đau lòng cùng tự trách của Đỗ Thăng. Tôi giống như gần chết chìm đột nhiên vô cùng may mắn nhặt được một bình dưỡng khí, giống như lúc sắp đến bên bờ của cái chết bỗng chộp được đôi bàn tay thiên sứ có thể dẫn tôi quay trở lại trần gian sống tiếp, giống như trong cơn tuyệt vọng, thấy được thần mặt trời!
Tôi ngu ngơ nhìn Đỗ Thăng, giờ khắc này, cho dù là ông trời có thu nhập tôi, tôi cũng sẽ không có nửa câu oán thán!
Nhớ tới trước kia Cố Thiến có hỏi tôi: nếu như cậu là một cô gái nhỏ tràn đầy mơ mộng hão huyền, khi cậu ở trong lúc nguy khốn, bốn phía mịt mờ, lạc đường trong rừng rậm, trước mặt cậu là một con dã thú đang nhìn mình với ánh mắt thèm thuồng nhỏ nước dãi, mà lúc này, có một vị hoàng tử bất phàm từ trên trời giáng xuống, ôm lấy người không ngừng run rẩy là cậu, vì sự anh dũng đuổi đi dã thú, dẫn cậu thoát khỏi rừng rậm chằng chịt kia, cậu có sinh ra cảm mến đối với vị hoàng tử đó không?
Tôi làm việc nghĩa không chùn bước nói: Có! Không chỉ có cảm mến không thôi mà còn lấy thân báo đáp!
......
Tôi mang theo lòng tràn đầy uất ức, vui mừng, lệ thuộc và trong sự tuyệt vọng đạt được sự biết ơn vì được tái sinh, run rẩy kêu lên một tiếng: "Đỗ Thăng!"
Đỗ Thăng sau khi nghe thấy tiếng kêu của tôi, đột nhiên vành mắt đỏ lên, anh ấy cúi đầu dính sát lên vành tai tôi nỉ non: "Bảo bối, anh xin lỗi! Để cho em phải chịu khổ! Không bảo vệ được em, là lỗi của chồng em!"
Tôi không nhịn được nữa, bất kể những tạp âm ầm ỹ ồn ào bén nhọn của những phóng viên sau lưng, mặc kệ những ngọn đèn flash nhức mắt lóe lên trong tay bọn họ, tôi vừa khóc vừa ôm Đỗ Thăng thật chặt, dùng sức chui sâu vào lồng ngực của anh!
Nước mắt vào giờ khắc này, không phải là thương tâm, mà là thỏa mãn!
Đỗ Thăng ôm tôi vào trong ngực giữ gìn thật chặt, sau đó ngẩng đầu lên nói với đám phóng viên: "Các ngươi tốt nhất nên có chừng mực! Các ngươi viết về tôi như thế nào tôi không quan tâm, nhưng không nên tới quấy rầy cô ấy! Tôi xác định rõ cho các ngươi biết, cô ấy là người vợ duy nhất mà Đỗ Thăng tôi sẽ lấy ở kiếp này! Nếu như các ngươi dám trở lại làm tổn thương cô ấy, tôi không bảo đảm mình sẽ không áp dụng một chút thủ đoạn phi pháp để đối phó với các ngươi đâu! Hôm nay tôi dám nói những lời như vậy, sẽ không sợ bị các ngươi viết ra, nhưng trước tiên hãy suy nghĩ cho kỹ, viết ra sẽ có hậu quả gì! Các ngươi có thể gánh chịu được hay không! Tất cả đều cút đi!"
Đám phóng viên kia dưới sự đe dọa của Đỗ Thăng và sức ép của trợ lý anh ấy, không tình nguyện mà lui ra ngoài. Sau khi đám người này đi hết, trong phòng hỗn độn vô cùng.
Đỗ Thăng cáu kỉnh nói với người trợ lý: "Đi hỏi quầy lễ tân, ai cho phép những người này tiến vào! Tìm ra kẻ tiết lộ thông tin cho tôi!"
Trợ lý của anh ấy nhận nhiệm vụ lui ra, rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại tôi và Đỗ Thăng.
Tôi vùi mặt ở trong ngực Đỗ Thăng nức nở, Đỗ Thăng vẫn đau lòng tự trách.
Tôi khóc một lát, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt uất ức nhìn Đỗ Thăng nói: "Chồng à, vừa rồi em xuýt té xỉu!"
Đỗ Thăng bởi vì một câu nói của tôi, biểu tình đau lòng trên mặt tràn lan đến mức độ cả khuôn mặt như méo mó vặn vẹo. Giọng Đỗ Thăng khàn khàn nói với tôi: "Vợ à, anh xin lỗi! Anh đã tới muộn! Về sau anh sẽ không bao giờ để em phải đối mặt với trường hợp như thế này nữa!"
Tôi cười ngọt ngào với Đỗ Thăng, trên mặt còn dính đầy nước mắt. Đỗ Thăng xúc động cúi đầu, dùng miệng lau sạch những vệt nước mắt trên mặt tôi, sau đó, triền miên dây dưa trên môi tôi......
......
Sau khi tôi bình tĩnh lại, tôi hỏi Đỗ Thăng: "Anh sao không mang điện thoại di động, em gọi điện thoại cho anh, là ‘vị hôn thê’ của anh nghe, cô ấy chọc tức em, nói anh không cần em nữa, nói hai người chuẩn bị kết hôn!"
Tôi vừa nói vừa bĩu môi uất ức.
Đỗ Thăng dùng chóp mũi của mình vô cùng thân mật cưng chiều đụng vào chóp mũi tôi nói: "Cô bé ngốc! Lời nói của người không minh mẫn, mà em cũng tin! Anh nghe nói có đám phóng viên nhận được tin tức em đang đây, trong lòng anh lo lắng, sợ em bị bọn sói bị bỏ đói này ăn tươi nuốt sống, liền vội vội vàng vàng chạy đến đây, căn bản không để ý tới lúc đi có mang theo điện thoại di động hay không."
Quai hàm tôi phồng lên tức giận nói: "Em không tin tinh thần cô ấy không minh mẫn đâu!"
Đỗ Thăng đặt xuống một nụ hôn, sau đó đau lòng hỏi tôi: "Phẩm Phẩm, có bị dọa sợ không?"
Tôi làm nũng gật đầu nói: "Uhm! Bị dọa sợ quá luôn!"
Đỗ Thăng tự trách nói với tôi: "Phẩm Phẩm, anh xin lỗi! Như vậy đi, phạt chồng em vì em làm chút gì coi như bồi thường đi, có được không?"
Tôi chớp mắt nói: "Cái này, là anh nói đó. Nếu không, hay là anh đem con vịt trước đây thiếu nợ trả em đi!"
Trên mặt Đỗ Thăng, lúc này thật sự hiện ra vẻ rất dữ tợn, rất vặn vẹo.
Đỗ Thăng vô cùng đau đớn mà nói: "Không phải chỉ có một con vịt thôi sao, lại làm em ghi nợ mãi trong lòng hay sao!"
......
Đỗ Thăng hỏi tôi, tôi có liên lạc với người nào không, tôi lắc đầu.
Đỗ Thăng buồn bực nói: "Vậy kẻ nào đã tiết lộ tin tức em ở đây?"
Tôi nói với giọng điệu kì quái: "Có phải phục vụ nơi này hay không? Họ rất xem thường ‘tiểu tam’ mà, hừ!"
Đỗ Thăng nói: "Bọn họ không phải là đám người dám ăn nói huyên thuyên? Được, chồng em sẽ giúp em hả nỗi giận này! Nhưng hẳn là không phải do bọn họ, những người này ở sau lưng người khác nhỏ giọng nói này nói nọ thì chắc chắn có làm, nhưng không to gan lớn mật đến độ liên lạc với giới truyền thông, điều này đối với bọn họ không có lợi ích gì mà còn đem lại bất lợi, cứ nghĩ mà xem, chồng em cũng là nhân vật có máu mặt trong xã hội, xử lý bọn họ rất dễ dàng!"
Tôi bó tay. Toàn bộ sự phân tích này trọng điểm nằm ở câu chót.
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó thử hỏi Đỗ Thăng: "Đỗ đại ca, lúc anh gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ dặn dò bọn họ đừng để cho em xem tin tức tivi, báo chí, lên mạng, có người nào ở bên cạnh hay không? Hứa Linh có ở đấy không?"
Đỗ Thăng nhìn tôi, thái độ từ "Không thể nào" đến"Sẽ không như vậy chứ" đến"Có lẽ nào" đến"Chắc là", một chặng đường hết sức kinh hãi! Sau đó dùng một loại giọng điệu không thể nào tin nổi nói với tôi: "Chẳng lẽ, Hứa Linh không bị điên!"
Vẻ mặt tôi nặng nề gật đầu một cái, nói với Đỗ Thăng: "Chồng à, anh hãy nghe em nói, vừa rồi lúc gọi điện thoại cho anh, em gọi tên anh, sau đó, Hứa Linh ở trong điện thoại nói với em: Nhậm Phẩm, Đỗ Thăng anh ta lại không cần cô nữa rồi! Cô đừng có hy vọng hão huyền nữa, chúng tôi sẽ kết hôn! Cô ấy nói ‘ lại ’, vậy thì trước đây chúng ta chia tay, căn bản là do cô ta dùng mánh khóe lập kế hoạch từ trước!"
Đỗ Thăng trầm tư, sau đó mở miệng nói: "Phẩm Phẩm! Em mau về Mỹ đi! Anh sẽ làm sáng tỏ chuyện này! Ở đây, anh sợ em sẽ bị những tổn thương không đáng có!"
Tôi lắc đầu thà chết cũng không đồng ý. Tôi không muốn để Đỗ Thăng đối mặt với nguy cơ trùng điệp ẩn dưới lớp sương mù một mình.
Đỗ Thăng bất đắc dĩ nói: "Em không phải là học sinh sao? Không định lấy học vị hả? Không có ý định tốt nghiệp hả? Không sợ người ta cười lớn già đầu rồi, đến tuổi làm mẹ của mấy đứa nhóc rồi mà vẫn chưa tốt nghiệp?"
Tôi không vui nói: "Anh còn biết em vẫn còn là học sinh à, vậy sao anh mới gặp người ta có mấy lần mà đã đem con nhà người ta ăn sạch! Anh có biết hành vi của anh gọi là gì không! Gọi là sắc lang **! Cũng may lồng ngực em rộng lớn, không kiện anh, nếu không anh nhất định phải ngồi chồm hỗm sau song sắt ăn bánh bột ngô hết mười năm đó, cuộc đời này của anh coi như xong!"
Đỗ Thăng vừa giơ móng vuốt của sói dò vào trong quần áo của tôi vừa nghiêm túc nói: "Lồng ngực rộng lớn? Anh kiểm tra một chút, xem có bao nhiêu ‘lớn’!"
Tôi bất đắc dĩ kéo móng vuốt của anh ra vỗ vỗ nói: "Đừng làm rộn, bây giờ là lúc nào rồi. Em không đi Mỹ, cùng lắm thì làm giấy tạm nghỉ học, nếu anh để cho em đi, em sẽ đi ôm ‘ nhị gia’, vốn có sẵn trước mắt là Lý Thích Phong!"
Đỗ Thăng thở dài nói với tôi: "Vợ à, bây giờ là tình huống nào rồi mà em vẫn chưa hiểu rõ ư, em ở lại đây, anh lo lắng em sẽ bị tổn thương! Anh không nỡ!"
Tôi bị từ "Không nỡ" của Đỗ Thăng làm cảm động đến rối tinh rối mù! Giọng tôi mềm nhũn nói với Đỗ Thăng: "Vậy, em cũng không nỡ bỏ lại anh ở đây mà đi Mỹ rồi không thể gặp anh!"
Kết quả, sau vài câu kích động “Không nỡ” kia, ‘loại nam’ cùng ‘loại nữ’ này, rất rất không biết nhìn hoàn cảnh đang là lúc nào rồi, mà còn lăn lộn mãnh liệt trên chiếc giường lớn kia