Trong phòng yên tĩnh vọng lại tiếng khóc ô ô của Sở Mông, cô khóc đến thê thảm, làm lơ người đàn ông phía sau, ngọ nguậy đến phía trước, duỗi cổ tay bị trói, chụp lấy một cái gối đầu, đem khuôn mặt nhỏ trực tiếp vùi vào gối đầu.
Dư âm khóc thút thít không ngừng.
Sở Mông trì hoãn thật lâu, cô thở hổn hển, cảm giác xấu hổ không thể thoát khỏi dâng lên như thủy triều mà Tưởng Lập Hàn đã mang đến cho cô.
Ấn đường Tưởng Lập Hàn nhíu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm chấm nho nhỏ phồng lên ở trên giường, ngồi ở mép giường vịn bả vai cô, "Đừng khóc."
(*) Ấn đường: điểm ở giữ hai đầu lông mày.
"Ô ô......"
Đáp lại hắn chỉ có tiếng khóc bị đè nén.
Tưởng Lập Hàn bất đắc dĩ, ra vẻ uy hiếp, "Lại muốn bị thao thêm một lần nữa có phải hay không?"
"Ô ô... Oa! Cậu là cái đồ đại khốn kiếp... Cậu không phải là người..." Sở Mông khóc càng thêm hăng.
"Đem chân mở ra, nhét vào không khó chịu sao?"
Sở Mông nghe vậy ngoan ngoãn mở chân ra, phần bên trong bắp đùi của cô bị hắn xoa đỏ lên.
Tưởng Lập Hàn rút dương vật giả nhét ở tiểu huyệt cô ra, ba một thanh âm vang lên, dâm dịch trong suốt nối thành sợi cũng tiết ra.
"Cậu không ở nhà, tôi rất đói bụng. Muốn bắt cậu trở về nấu cơm."
"..."
Một người đàn ông cao lớn như vậy, ngay cả bữa cơm cũng không làm được sao?
Hừ hừ hừ, đây đều là lấy cớ!
Sườn mặt Sở Mông dán ở trên mặt gối, đôi mắt phiếm hồng, trên lông mi treo những giọt nước mắt trong suốt, bẹp miệng ủy khuất cực kỳ.
"Ngược lại là cậu, còn học được cùng người đàn ông lỗ mãng uống rượu?" Tưởng Lập Hàn cởi cà vạt trên cổ tay Sở Mông, bởi vì siết chặt, cổ tay trắng nõn tươi sáng phấn hồng có hai đoạn dấu vết hồng hồng.
"Cách ~" Sở Mông khóc lên một tiếng, đánh lên tiếng khóc cùng tiếng nấc cục ở trong phòng lộ ra có chút buồn cười, Lương Kiến An mới không phải là người đàn ông lỗ mãng đâu, "... Học trưởng là người mà tôi thích."
Đây là lần đầu tiên Sở Mông cùng Tưởng Lập Hàn biểu lộ cõi lòng.
Cô thật sự không biết vì sao mình phải nhiều lần giấu giếm, hai mẹ con cô đã cẩn trọng rất nhiều, cô cũng có quyền lợi theo đuổi người mình thích.
Mắt phượng của Tưởng Lập Hàn híp lại, Sở Mông phát hiện bầu không khí không đúng, vừa định mở miệng, liền nghe thấy một tiếng đinh.
Thang máy ngừng lại ở tầng này, cửa vào căn hộ của hắn là thang máy, ngay sau đó một trận thanh âm giày cao gót vang lên.
Sở Mông trong nháy mắt trợn to hai mắt, có thể đem giày cao gót đi đến khí thế bức người như vậy...
Nàng biết đến, chỉ có thể là mẹ của Tưởng Lập Hàn.
"Mẹ cậu tới! Tôi, tôi muốn tránh một chút!" Sở Mông vội vàng đứng dậy, tay chân luống cuống đem quần áo trên người sửa sang lại.
Cái khác trước không nói, nếu như bị Tưởng phu nhân cho rằng cô là đồ yêu quái đê tiện câu dẫn Tưởng Lập Hàn, cô với mẹ cô không thể ở lại Tưởng gia được nữa.
"Tôi biết, cậu có thể không cần tránh." Tưởng Lập Hàn cầm cổ tay Sở Mông.
Sở Mông ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lại phát hiện vẻ mặt của hắn trước đó chưa từng nghiêm túc như vậy, hắn nói, "Có tôi ở đây, cậu không cần sợ."
Từng câu từng chữ chui thẳng vào lỗ tai Sở Mông, trái tim cô đập loạn, làm sao Tưởng Lập Hàn nói mỗi một từ cô đều nghe hiểu, nhưng mà hợp lại cô liền cảm thấy bối rối chứ?
Sở Mông gạt tay hắn ra, khom lưng mang giày, "Không được không được, tôi không muốn."
Cô với mẹ cô mấy năm này thật vất vả tích góp được một chút, phương diện tiền lương ở Tưởng gia rất hào phóng, mẹ cô gần đây đang cân nhắc muốn mua một căn nhà nhỏ.
Ở ngoài phòng đã có người gọi hắn, thân hình Tưởng Lập Hàn cao lớn, ra khỏi phòng lúc quay đầu, tại thời điểm Sở Mông đóng cửa phòng tắm lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của hắn.
Bình tĩnh lại mang theo một chút mệt mỏi.
Sở Mông cột lại mái tóc dài, dựa vách tường và ngồi dưới mặt đất, cảm xúc giống cái nồi đun nước sôi ùng ục ùng ục, tư vị gì cũng đều có.
************
Khi Tưởng phu nhân tiến vào, không dấu vết nhìn lướt qua huyền quan, không có giày của nữ sinh, trên tủ giày hoa sen bên cạnh có chút khô héo.
Một tay Tưởng Lập Hàn cắm trong túi quần đứng ở phòng khách, đối với đêm khuya, Tưởng Tuyết Phân đột nhiên tới chơi, nhìn không ra vui giận.
Lúc này, đinh một tiếng, thang máy lại ngừng ở tầng này.
Bảo an đẩy rương hành lý đi ra, cười ân cần, "Tưởng phu nhân, hành lý của ngài."
Tưởng Tuyết Phân ở trong phòng tùy ý đi một vòng, ngồi ở trên ghế sô pha giải thích nói, "Máy bay bị trì hoãn, liền tới nơi này của con."
Tối hôm qua, trước gia yến Tưởng Lập Hàn đã rời đi, làm Tưởng Tuyết Phân đau đầu không thôi.
Hôm nay bởi vì thời tiết không tốt máy bay bị trì hoãn làm lỡ việc, trường Đại học phía nam ở gần sân bay phía nam thành phố, bà vì muốn sửa chữa mối quan hệ, cũng liền suốt đêm tới đây.
Tưởng Lập Hàn vào phòng bếp rót một ly nước ấm cho Tưởng Tuyết Phân, đặt ở trước mặt bà.
Tuy nói đã gần 50 tuổi, nhưng được chăm sóc kĩ, làn da Tưởng Tuyết Phân căng mịn, ngồi ưỡn lưng rất thẳng, kiêu căng làm cho người khác không thể khinh thường.
Tưởng Tuyết Phân nhấp một ngụm nước, thanh thanh giọng nói, "Con giận mẹ?"
"..."
"Con không cần phải nói mẹ cũng biết, chỉ vì một nha đầu như vậy?" Tưởng Tuyết Phân buông cái ly, lắc đầu, "Không đáng."
"Cô ấy rất tốt, con rất thích cô ấy."
Tưởng Tuyết Phân liếc mắt nhìn bốn phía, lòng bàn tay chùi qua bàn trà, coi như sạch sẽ, bà thở dài, "Con hiện tại cảm thấy như vậy, về sau chưa chắc sẽ nghĩ như vậy."
"Con gái chú Lý của con gần đây đã trở về nước, hai đứa có thể gặp mặt một lần."
"Con sẽ không đi."
Sở Mông nghe thấy bên ngoài phòng có chút ầm ỹ, chớp chớp mắt, vễnh tai nghe tiếng vang bên ngoài, liền nghe thấy cái gì cô ấy rất tốt, thích, nha đầu, không đáng gì đó.
Từ ngữ ít ỏi.
Sở Mông đã ở trong đầu tưởng tượng ra nội dung vở kịch cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi.
Như vậy núi băng vạn năm, vẫn là mặt người dạ thú, đại biến thái.
Sở Mông đã quên mới vừa bị đại biến thái trong miệng cô khi dễ rất thảm, nghẹn cười, tiếp tục dựng lỗ tai, nghĩ nữ sinh nào xui xẻo như vậy, bị Tưởng Lập Hàn thích.
Chậc chậc chậc.
Tưởng Tuyết Phân đối mặt Tưởng Lập Hàn gọn gàng dứt khoát cự tuyệt nhún nhún vai, khẩu khí vô vị, "Con không cần phải phản ứng quá khích như vậy. Mẹ chưa nói không cho các con ở bên nhau, bất quá xin Tưởng đại thiếu gia hiểu rõ, phụ nữ chỉ nên vui đùa một chút mà thôi không cần dùng tới tâm."
"Con chỉ biết cùng người phụ nữ con thích thực sự ở bên nhau, thực không may, cô ấy không phải là người phụ nữ mà con tùy tiện vui đùa một chút. Con đi ngủ, mẹ cứ tự nhiên."
Thời điểm Tưởng Lập Hàn đứng dậy trở về phòng, đã nghe thấy ở phía sau Tưởng Tuyết Phân cười lạnh một tiếng, "Nó biết con thích nó như vậy sao? Chạy tới cùng mẹ bày tỏ nỗi lòng?"
Tuy rằng dưới thân vẫn còn đau rát, nhưng mà cô gái trẻ muốn biết chuyện bát quái Sở Mông vẫn là thân tàn kiên định nghe tiếng vang bên ngoài, thanh âm áp lực làm sao còn chưa ngừng lại.
Liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm vang lên, cô lui ra phía sau vài bước, đột nhiên cảm thấy không ổn.
"...Cậu, cậu đang làm gì a!" Sở Mông mở miệng, đã bị Tưởng Lập Hàn lôi ra phòng khách, cơ thể cô vững vàng, lắc đầu không chịu, đã bị hắn khiêng ra ngoài.
Tưởng Tuyết Phân giương mắt liền thấy Sở Mông bị Tưởng Lập Hàn ôm vào trong ngực, quần áo xốc xếch, sắc mặt phiếm hồng.
Có thể tưởng tượng, tình hình chiến đấu vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
"...Phu nhân." thanh âm Sở Mông run rẩy, một mực cung kính kêu một tiếng.
Tưởng Lập Hàn tóm lấy eo Sở Mông áp trên người mình, đem mái tóc dài của cô vuốt về phía sau tai, hỏi ngược lại Tưởng Tuyết Phân, "Mẹ nói cô ấy có biết hay không?"
Sở Mông có chút bức bách lờ mờ, cô cần phải biết cái gì sao...
Ly nước trước mặt trống rỗng.
Tưởng Tuyết Phân hướng cái ly nhìn thoáng qua, nói với Sở Mông, "Có lá trà sao? Pha cho ta ly trà."
Đơn giản là cho Tưởng Lập Hàn xem, bà nói cái gì, Sở Mông phải ngoan ngoãn làm theo.
Trong ngăn tủ giống như còn chưa mở, Sở Mông gật đầu, nhạy bén cảm giác được bầu không khí giữa mẹ con này không đúng, nàng chỉ muốn vào phòng bếp, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Chân trước vừa muốn đi lấy ly nước, không nghĩ tới liền bị Tưởng Lập Hàn ngăn cản.
Thanh âm của hắn hơi lạnh, "Đừng đi. Cậu là người phụ nữ mà tôi thích, chỉ cần nghe lời tôi mà làm, không cần nghe người khác."