Mắt nhìn ngày mai Tưởng đại thiếu gia phải đi thành phố S thi đấu, thanh niên quý báu giành vinh quang cho trường học, Sở Mông lại không có một chút tự giác thu dọn đồ đạc cho hắn, đều do hắn vừa mới ấn cô, một hai phải đem mấy ngày 'thuế nông nghiệp' trong tương lai nộp toàn bộ, một giọt cũng không dư thừa.
Nếu không cô cũng sẽ không bị hắn làm đến ngay cả giường cũng không xuống được.
Sở Mông tỉnh giấc, khi tỉnh lại trời đã tối sầm, Tưởng Lập Hàn đang nằm bên cạnh người cô, nhìn cũng rất mệt mỏi, tay đắp lên trên mắt, hô hấp đều đều.
"Ai. Tôi muốn uống nước." Sở Mông xoay người mới phát hiện toàn bộ chăn trên giường đều bị cô quấn vào người, Tưởng Lập Hàn mặc áo thun quần dài, cô sợ hắn lạnh, vì thế kéo một chút chăn đắp lên người hắn.
Kéo cái này không quan trọng, Tưởng Lập Hàn lại bị tiếng động này đánh thức.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Mông nhìn vào trong mắt hắn, một trận xấu hổ không có từ trước đến nay nổi lên.
Trước kia Sở Mông có nghĩ tới, mặt mày Tưởng Lập Hàn tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng không mất một chút ôn nhu, bất quá phải là thời điểm hắn có tâm trạng tốt.
Khi tâm trạng tốt, cặp mắt đào hoa kia nhìn ai cũng mang theo một cổ thâm tình, làm người ta ngừng thở, nai con trong ngực chạy loạn.
Nhưng mà Sở Mông cảm thấy bộ dáng hắn hung dữ tương đối nhiều, trời điểm khi dễ cô đặc biệt hăng say, trong mắt cũng phát ra ánh sáng.
Nếu là trước kia Sở Mông còn tưởng rằng Tưởng Lập Hàn là thiên tài từ nhỏ đến lớn, cho nên thời kỳ phản nghịch kỳ đến muộn, toàn bộ lấy việc khi dễ cô làm thú vui.
Nhưng mà gần đây mới biết được, thì ra...Hắn thích cô...
Cái kết luận này cũng để cho cô ăn hết một con cá voi (theo mình nghĩ đoạn này có lẽ là Mông Mông không tin được ý).
Cho nên thời điểm khi Sở Mông hồi tưởng chuyện cũ, cũng đã biết đêm hôm đó Tưởng Lập Hàn tại sao phải làm như vậy đối với cô.
**
Thi đại học là một con đường, vượt qua con đường này, một số việc sẽ kết thúc, mà một số việc lại bắt đầu.
Ngày kết thúc kì thi đại học, thời gian đúng lúc bước ra khỏi cổng trường.
Phía dưới bóng râm, chủ nhiệm lớp cầm vở mấy người đứng đầu, bởi vì việc học nặng nề mà thể lực áp lực chồng chất mặc sức vui vẻ ước số sắp phun trào.
Sau khi cơm no rượu say xuất phát đến tiệm cơm bên cạnh KTV, bên đường đèn neon nhiều màu sắc rực rỡ, Sở Mông và Dương Đào đi bộ, Dương Đào bước từng bước một cách ung dung, ngậm một cây tăm xỉa răng, nói với cô về kế hoạch nghỉ hè.
So sánh với Dương Đào, Sở Mông ngược lại không ung dung nổi, một đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tưởng Lập Hàn và nam sinh khác trước mặt sóng vai đi đến.
Không biết hắn có uống nhiều rượu hay không?
Vừa rồi trong bữa tiệc, uống rượu thả cửa.
Chủ nhiệm lớp mang theo một đám học sinh giỏi nhất đi cảm ơn hiệu trưởng sau một năm thầy chủ nhiệm, Sở Mông tự cảm thấy thi đại học phát huy không được tốt lắm, không có hứng thú miễn cưỡng cười vui gì, ngồi ở chỗ ngồi chơi điện thoại di động.
Cao nhị Sở Mông chơi rất tốt với bác sĩ Hứa đang cùng cô nói chuyện phiếm, hai người câu được câu không tranh đấu, chơi đến vui vẻ, thì có người kéo một cái ghế ngồi xuống ở bên người cô.
"Thiếu... bạn học Tưởng... Cậu làm sao vậy?"
Tưởng Lập Hàn buông lỏng cà vạt một chút, cái này có khi thắt quá chặt, liếc mắt một cái sốt ruột hoảng hốt đem điện thoại của Sở Mông thu hồi, tuy rằng không vui nhưng không nói chuyện, chỉ chỉ huyệt thái dương, "Xoa xoa."
Nếu hắn đã mở miệng, Sở Mông chỉ có thể nghe theo, trộm nhìn bốn phía thấy không ai nhìn bọn họ ở bên này, thò cánh tay giúp hắn mát xa huyệt thái dương.
Sắc mặt Tưởng Lập Hàn có chút ửng đỏ, lúc này nửa híp mắt khóe miệng nhếch lên, còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, cô thấp giọng hỏi hắn, "Uống bao nhiêu?"
Tưởng Lập Hàn cách một lát mới trả lời, "Một chút."
Mới qua một lúc, tay Sở Mông đã bị Tưởng Lập Hàn nắm, hắn sát lại gần lỗ tai cô, cười một tiếng, "Đợi lát nữa nhìn tôi một chút, tôi có thể say."
Say hay không say cô ngược lại không biết.
Chỉ biết hai người từ cao tam đã bắt đầu không thể miêu tả, kỳ thực làm rất nhiều lần, Sở Mông không muốn, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể trong lúc không người lén an ủi mình, cùng cô làm tình chẳng qua là một loại phương pháp giúp hắn thư giãn bởi việc học áp lực mà thôi.
Bây giờ, kì thi đại học đã kết thúc, cô ngược lại đã thông suốt phòng thủ, còn chờ hắn khi nào lương tâm mới thức tỉnh, để cho cô hoàn toàn rời khỏi.
**
Nếu đại thiếu gia nói để cho cô nhìn hắn một chút, Sở Mông liền làm theo, cùng Dương Đào ngồi chung một chỗ, cũng không quên hướng về phía Tưởng Lập Hàn ở bên kia nhìn nhiều vài lần, sợ hắn uống nhiều rượu.
Dương Đào thấy cô như vậy, nhấp một ngụm rượu hỏi cô, "Làm sao vậy? Tròng mắt cậu cứ dính ở trên người bạn học Tưởng?"
Sở Mông né tránh ánh mắt của cô ấy nhìn thẳng lại đây, một lòng thản nhiên, "Mới không có, chớ có nói mò."
"Nhìn thì nhìn chứ. Thật tò mò bạn gái Tưởng Lập Hàn là ai, ai cua được hắn, hẳn là lúc ngủ cũng cười mất, cười đến tỉnh lại." Dương Đào nhìn hắn, cảm thán một câu.
Cười?
Sở Mông chỉ biết là mình vào ban đêm cực kỳ mệt mỏi khóc lóc ngủ mất, buổi sáng lại bị một phen động tác của hắn đè ở dưới thân đánh thức.
Thật chưa nói đến cười.
Thời điểm Sở Mông đang cười khổ, màn hình di động sáng ngời, có người gửi tin nhắn tới, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Bác sĩ Hứa học cùng cao nhị và cao tam hiện tại cũng ở trong KTV, quả thật là duyên phận nha.
Mắt Sở Mông nhìn hắn chờ mình ở bên ngoài hành lang, bước nhanh tới, hai người lại náo loạn một hồi, hắn nói cô béo giống như con heo nhỏ, còn nhét cho cô một hộp trứng cá, nói mẹ hắn mang từ Nhật Bản về, "Này, cảm nhận một chút vui sướng cả nhà trứng cá bị tiêu diệt toàn bộ ở trong miệng cậu."
Sở Mông tiếp được, tốt nghiệp cao trung có tập tục tặng quà cho nhau, "Ha ha ha ha, cậu có bệnh phải không a ha ha."
Mắt nhìn ánh mắt bác sĩ Hứa bắt đầu nhìn cô, hai người mặt đối mặt có loại cảm giác nói không nên lời, Sở Mông vừa định trêu ghẹo một phen kết thúc bầu không khí không nói rõ được lúc này, đã bị hắn cầm tay.
"Mông Mông, tớ vẫn luôn thích cậu."
"...A?"
Sở Mông luôn chậm nửa nhịp khi xử sự việc hệ trọng, đầu óc trống rỗng, đã bị bác sĩ Hứa nâng mặt cô đang muốn hôn lên môi.
Đúng lúc này, có người từ phía sau kêu tên cô, Sở Mông theo bản năng quay đầu lại, môi bác sĩ Hứa vừa vặn sượt qua, dán ở trên khóe miệng cô.
"Sở Mông, đi thôi." Tưởng Lập Hàn hiếm khi tức giận, nhưng mà giờ khắc này trong lòng chua lòm, chỉ nói ra được bốn chữ này.
Trông thấy có một người đàn ông đang đứng ở cuối hành lang, dáng người cao lớn, khí tràng lạnh thấu xương, không ăn khớp với môi trường xung quanh đầy mê hoặc.
Bạn học Hứa rất là bất mãn, kéo tay Sở Mông lại, đang lúc thổ lộ há có thể để cho cô nói đi là đi, nói với người đàn ông kia, "Bạn học, có thể chờ một lúc được không?"
Sở Mông biết lần này cô vừa đi, một giây liền không thể làm bạn với bác sĩ Hứa được nữa, hai người ngày thường hi hi ha ha, hắn là thanh xuân của cô trong thời trung học, vì thế do do dự dự quay đầu lại, nói với Tưởng Lập Hàn, "Cậu chờ tôi một chút, để cho tôi nói một vài lời với cậu ấy đã."
Tưởng Lập Hàn nửa rũ mí mắt, giờ phút này cười lạnh một tiếng, hoá ra chính mình đã quấy rầy đôi uyên ương này nùng tình mật ý?
(*) Nùng tình mật ý: chỉ tình yêu nam nữ ngọt ngào như mật ong.
Sở Mông thấy bóng dáng Tưởng Lập Hàn đi rồi có chút lo sợ bất an, nhìn bác sĩ Hứa môi lúc đóng lúc mở, cô lại không nghe thấy hắn nói cái gì, chỉ là lui về phía sau vài bước, "Tớ về nhà trước, bác sĩ Hứa, nói chuyện sau."
**
Lúc Sở Mông chạy ra cửa KTV, nhìn thấy Tưởng Lập Hàn kéo cửa xe ra chuẩn bị lên xe, cô thở phì phò, cũng đi theo phía sau hắn lên xe.
Tưởng Lập Hàn cũng không nhìn cô lấy một lần, dựa lưng vào chỗ ngồi, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Sở Mông nhìn ngoài cửa sổ xe cảnh đêm ở phía nam thành phố gào thét mà qua, nhét đồ hộp vào trong cặp sách, quay đầu lại trộm nhìn Tưởng Lập Hàn vài cái, không biết hắn làm sao vậy.
Xuống xe, Sở Mông còn chưa nói lời cảm ơn với chú tài xế, đã bị Tưởng Lập Hàn túm lấy cổ tay, nửa lôi nửa kéo đến phòng hắn.
Cửa phòng đóng lại, Sở Mông một câu cậu làm gì nha còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tưởng Lập Hàn tháo cà vạt xuống lập tức trói cổ tay cô lại.
Sở Mông gào khóc giống như tiếng heo bị chọc tiết vậy, "Cậu làm cái gì nha! Tôi sai rồi còn không được sao?! Tưởng Lập Hàn!"
Sắc mặt Tưởng Lập Hàn xanh mét, ném Sở Mông ở trên giường, chân cô đạp lung tung, phía dưới váy đồng phục màu đen cảnh xuân vô hạn, bắp chân trắng nõn không có đường cong bắp thịt rõ ràng, rất là cân xứng.
Tưởng Lập Hàn biết mình đang ghen ghét, đang tức giận, thuận tay lột quần lót cô xuống trực tiếp nhét vào trong miệng cô, vén váy cô lên, nơi riêng tư còn chưa ướt đẫm, hắn liền không chùn bước cắm vào.
Sở Mông không biết hắn lại phát hỏa cái gì, chỉ biết lúc này chính xác làm cô một lần sống không bằng chết, miệng bị ngăn chặn, ngay cả tiếng rên rỉ đều rầm rì, thở hổn hển, hai chân bị banh ra với mức độ lớn nhất, quần áo hai người đều hoàn chỉnh, cô bị hắn thong thả ung dung một lần so với một lần ra ra vào vào càng sâu, đau đến ngay cả quyền lợi gào thét cũng không có.
Lần đầu Sở Mông biết bị QJ là cảm giác gì, khi Tưởng Lập Hàn ở trên người cô phát tiết đủ rồi, tiện tay lấy quần lót nhét ở trong miệng cô ra.
Cô mới có thể nghe thấy thanh âm của mình, không có chửi rủa không có khóc lóc kể lể, chỉ có thở dốc dồn dập và đứt quãng khóc nức nở.
Cô ủy khuất cực kỳ.
Lúc Tưởng Lập Hàn dùng miếng vải mỏng giữa ngón tay lau khô côn thịt dính dâm dịch ở phía trên, không khỏi liếc mắt một cái nhìn Sở Mông khóc đến thở hổn hển, giữa mắt tan hết nồng đậm tình dục, còn lại ánh mắt như mực, không thấy rõ vui giận, nâng cằm cô lên, "Cậu làm sai cái gì?"
Sở Mông dịch chuyển cổ tay bị trói xoa xoa đôi mắt rưng rưng của mình, ánh mắt sợ sệt không dám nhìn hắn, không nghĩ tới mình nhất thời đi ra không thèm để ý lại đưa tới hắn hung ác trừng phạt như vậy, cô vẫn còn khóc nức nở, "... Không... Không có nhìn cậu thật kĩ, đừng để cho cậu uống rượu."
"..."
Tưởng Lập Hàn nghe vậy, không biết thích một người trì độn như Sở Mông có phải một loại trừng phạt của trời cao đối với hắn hay không, ngửa mặt thở dài, hắn đứng dậy, "Cậu suy nghĩ thật kĩ một lần nữa đi."
Sở Mông chỉ nghe thấy tiếng hắn bước đi, cửa phòng bị đóng lại, vội vàng thẳng người đứng lên, hướng về phía cửa kêu, "Ai... Cậu còn chưa cởi trói cho tôi."
**
Ngã vào trên giường lật đi lật lại, đôi tay Sở Mông bị trói, cả người vừa kinh vừa sợ, nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín, khẩn cầu Tưởng Lập Hàn nhanh trở về.
Ngủ một lúc lại tỉnh một lúc, màn đêm ngoài cửa sổ đã bắt đầu hiện lên màu xanh lá, bầu trời sắp sáng, Tưởng Lập Hàn vẫn chưa trở về.
Sở Mông không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, lúc đang nặng nề mơ màng, ngoài chốt cửa có tiếng vang lên, thanh âm ù ù ngoài hành lang, là âm thanh của máy hút bụi.
Cô bất an nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nếu nó mở ra về sau cô làm sao giải thích chuyện này với mẹ cô và những dì giúp việc trong nhà nhìn cô từ nhỏ lớn lên —— quần áo cô xốc xếch nằm ở trên giường Tưởng Lập Hàn.
Sau một loạt tiếng vang ngoài chốt cửa, dì giúp việc cũng không mạnh mẽ mở cửa ra, điều khiển máy hút bụi ù ù di chuyển đến nơi khác quét dọn.
Trong lòng Sở Mông nghĩ hắn làm sao còn chưa trở lại, nhớ tới một đêm cô không về nhà, mẹ Sở có thể lòng nóng như lửa đốt hay không, nghĩ nghĩ, nước mắt lại rơi xuống, tại sao lại như vậy?
Cô thật sự hận chết Tưởng Lập Hàn.
Đang lúc Sở Mông ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, oanh một tiếng cửa bị mở ra, cô hoàn toàn bừng tỉnh.
Tưởng Lập Xu lấy chìa khóa phòng của Tưởng Lập Hàn, cũng không đoán trước được có thể ở trong phòng em trai cô thấy một cảnh tượng quốc sắc sinh hương như vậy.
(*) Quốc sắc sinh hương: ý chỉ người con gái đẹp nhất nước.
Người con gái nhỏ mê người bị trói cổ tay, nằm trên giường em trai cô, quần áo hoàn hảo, sắc khí khó nén không nói nên lời.
Làn váy đồng phục bị vén lên, lộ ra hai chân trắng như tuyết, phần bên trong đùi còn phiếm hồng, áo sơmi đồng phục bị kéo ra, nịt ngực màu lam nhạt như ẩn như hiện, chưa kể đến chiếc quần lót sọc nhăn nhúm bị ném ở cuối giường.
"Mông Mông, các em làm sao vậy?" Tưởng Lập Xu khép cửa phòng lại, ngay sau đó chìa khóa rơi xuống, "SM sao?"
Sở Mông giơ cổ tay đến trước mặt Tưởng Lập Xu, cầu xin nói, "Lập Xu, cởi giúp em, cởi giúp em."
Trong lòng Tưởng Lập Xu thực sự giãy giụa một phen, cô cầm chìa khóa của hắn mở cửa, cũng chỉ là muốn mượn dùng một chút nước hoa dành cho nam của Tưởng Lập Hàn mà thôi, không nghĩ đến lại phá vỡ một màn trước mắt này.
Cô kéo chăn lên đắp cho Sở Mông, "Ngủ trước một giấc được không? Chờ Lập Hàn về lại nói."
Sở Mông không ngờ Tưởng Lập Xu lại chần chừ, ngay cả ý nghĩ động một ngón tay thay cô cởi cà vạt cũng không có, nhất thời trợn tròn mắt, tuyệt vọng tràn ra ở đáy mắt, khóc đến hốc mắt hồng hồng, "Hắn chỉ biết bắt mạt em, em chịu đủ rồi, Lập Xu, làm hắn buông tha em được không? Em chịu không nổi!"
Tưởng Lập Xu trầm mặc ngồi ở mép giường, rốt cuộc không nhịn được đi ra cửa phòng, gọi điện thoại cho Tưởng Lập Hàn.
Đô đô đô âm thanh chờ đợi, liền ở trên hành lang gặp được kẻ đầu têu, Tưởng Lập Xu giữ chặt Tưởng Lập Hàn vừa trở về, "Em làm gì vậy? Em ấy là người, không phải sủng vật của em, nào có người nào bắt nạt người ta như em vậy?"
Tưởng Lập Hàn xuống dưới cả đêm cũng không nghỉ ngơi được, đôi mắt hằn tơ máu, thoạt nhìn cả người suy sụp tinh thần, "Cô ấy làm sao vậy?"
Tưởng Lập Xu tức giận dùng ngón tay chọc trên trán hắn, "Ân? Bản lĩnh thật lớn, còn học được trói người? Chơi SM cũng không chơi như em vậy đâu?"
Tưởng Lập Hàn từ khi ra khỏi cửa một khắc liền hối hận, nhất thời tức giận thế nhưng bắt nạt cô đến hung ác như vậy, cô khóc, không biết lúc này sẽ khổ sở thành bộ dáng gì.
"Chị không cởi trói cho cô ấy?"
"...Không có."
"Tại sao lại không cởi trói?"
"..." Tưởng Lập Xu không nói gì, chuyện này ngược lại thành cô không đúng rồi có phải hay không?
**
Sở Mông cũng không ngủ ngon suốt một đêm, Tưởng Lập Hàn giúp cô cởi cà vạt ra, vẫn luôn cúi đầu, trong ánh mắt còn nghẹn nước mắt, ngẫu nhiên rơi ra vài giọt, cô rầu rĩ dùng mu bàn tay lau sạch.
Tưởng Lập Hàn tắm xong đi ra, thấy cô ủy khuất ngồi ở mép giường.
Hắn ngồi xổm trước người cô, giống đối với đứa trẻ không ngoan, "Cậu làm sai cái gì?"
Xong chưa?
Tối hôm qua hỏi một lần, bây giờ lại hỏi một lần nữa?
Sở Mông tránh ánh mắt không nhìn hắn, rầu rĩ, vẫn là câu trả lời giống tối hôm qua, "... Không nhìn cậu thật kĩ, đừng để cho cậu uống rượu."
"Còn gì nữa không?"
Sở Mông cố gắng nhớ lại, cũng không nghĩ ra nguyên do gì, nhìn vào mắt Tưởng Lập Hàn, thành thật trả lời, "Tôi không biết."
Tưởng Lập Hàn đột nhiên cảm thấy thất bại, vuốt trán ướt sũng nước, cảm giác vô lực nảy lên trong lòng, "Thật không biết?"
Cặp mắt Sở Mông khóc giống như con thỏ, ngửi được trên người hắn có mùi rượu, cho dù hắn tắm rồi vẫn còn một chút mùi, "Cậu lại uống rượu?"
Tưởng Lập Hàn không đáp, dùng làm khăn lông lau tóc, Cậu đi ra ngoài đi."
Sở Mông vừa nghe lời này, gật gật đầu, như nhặt được đại xá, giống như nai con, tháo chạy một cách linh hoạt.
Trong phòng chỉ còn lại Tưởng Lập Hàn, bên môi treo một nụ cười khổ.
**
Trong những ngày sau đó, Sở Mông không có liên lạc với bác sĩ Hứa, không biết là hắn chủ động mất liên lạc hay là cô chủ động mất liên lạc.
Trong những ngày sau đó nữa, Sở Mông mới biết được, đêm hôm đó Tưởng Lập Hàn một lần nữa trở lại KTV, cùng bác sĩ Hứa đánh một trận, chiếm hết thế thượng phong, đánh xong không vội đi, ngồi ở quầy bar uống rượu, mặt mày xa cách, không biết đang suy nghĩ gì.
Bất quá, trong kì nghỉ hè kết thúc kì thi đại học của Sở Mông, cùng với Tưởng Lập Hàn đi Mỹ, mỹ danh gọi là chiếu cố cuộc sống hàng ngày của thiếu gia, thật ra mỗi ngày đều rất vui vẻ, quả thực chính là nghỉ phép.