Ngày thứ hai Sở Mông nằm viện, trong phòng bệnh Sở Mông đang cãi nhau với Tưởng Lập Hàn, đầu cô nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ làm sao để cho Tưởng Lập Hàn đi về nhanh một chút, không cần ở lại chỗ này.
"Trở về đi."
"Không muốn." Tưởng Lập Hàn vừa lấy nước nóng từ phòng nước sôi về, bình nước nóng là hắn mới mua, rửa sạch bên trong quả thực mất công sức một phen.
"Cậu ở lại đây bệnh của tôi rất khó để khỏi." Sở Mông thấy tay hắn lạnh đến đỏ bừng, trong lòng không nỡ, vẫn là mạnh miệng đuổi hắn đi.
Tưởng Lập Hàn thuận miệng ừ một tiếng, đưa nước ấm tới bên môi cô, đặt viên thuốc ở trong lòng bàn tay cô, trên mặt cười ôn hòa, "Uống thuốc trước đi."
Sở Mông bưng ly nước, cắn môi buồn bực, không lâu trước đây hai người mới nói qua hoàn toàn không gặp nữa và hoàn toàn chia nhau tay, hiện tại Tưởng Lập Hàn cư xử giống như người không có chuyện gì xảy ra, cô không khỏi lắc đầu.
Chậc chậc chậc.
Người trẻ tuổi bây giờ, thật không giữ chữ tín.
Tưởng Lập Hàn vừa lòng nhìn Sở Mông đem viên thuốc nuốt vào, để cái ly lại trên tủ đầu giường, lúc này mới nói với cô, "Cậu ngủ một giấc, tôi xuống lầu mua cơm cho cậu."
Sở Mông nhìn bóng lưng hắn, không khỏi mở miệng nhắc nhở hắn, "Tưởng Lập Hàn."
"Ân?"
"Ngày đó, nói chia tay xong... Chúng ta đã nói xong không cần gặp lại." Sở Mông nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, muốn từ phản ứng của Tưởng Lập Hàn tìm ra một tia hoảng loạn hoặc là không được tự nhiên, chứng minh từ trước đến nay hắn còn có chút lương tâm, không đến mức bỏ rơi cô.
Nhưng mà bóng dáng Tưởng Lập Hàn đứng yên trấn định như thường, xoay người lại, quan sát Sở Mông một hồi lâu, lúc này mới nói, "Cậu phải biết rằng, chuyện chia tay, tôi sẽ không đáp ứng. cậu không thích chỗ nào của tôi, tôi liền sửa, cho đến khi cậu vừa lòng mới thôi."
Theo trước kia phỏng đoán trái tim nhỏ của Sở Mông sẽ tỏa ra bong bóng màu hồng phấn, Tưởng Lập Hàn nói hắn sẽ sửa ư! Thiếu gia tính tình bá đạo lại còn có lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà hiện tại lại có thể sửa ư!
Nhưng mà bây giờ Sở Mông liền không có suy nghĩ như vậy, hít mũi một cái, rầu rĩ mở miệng, "... Cậu có sửa đổi như thế nào đi nữa tôi đều không thích."
Tưởng Lập Hàn nhếch khóe miệng, ấn đầu tóc bù xù của cô vào trong lồng ngực, thanh âm nỉ non như là lời yêu thương giữa hai người yêu nhau, "Mông Mông, cậu có như thế nào đi nữa tôi vẫn thích."
Bởi vì thích, cho nên liều mạng muốn bắt lấy.
Bởi vì thích, cho nên không màng tất cả muốn chiếm hữu.
**
Bầu không khí kiều diễm tiêu tán rất nhanh, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mẹ Sở mang theo bao lớn bao nhỏ tới phòng bệnh, trời đông giá rét, trán của mẹ cô có một tầng mồ hôi mỏng, bên má hơi ướt, ôm Sở Mông trên giường bệnh, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Sở Mông thấy mẹ Sở bôn ba trong lòng thực sự không nỡ, nắm chặt chăn trên người rất lâu cũng không nói gì.
Mẹ Sở mua một chiếc giường gấp nhỏ trong cửa hàng nhỏ bên ngoài bệnh viện, đang chuẩn bị xuống lầu lấy, Tưởng Lập Hàn nghe xong, chỉ nói hắn đi lấy, để cho mẹ Sở yên tâm ngồi.
Mẹ Sở xoay đầu nhìn qua Tưởng Lập Hàn đi xa, lúc này mới nói nhỏ với Sở Mông, thần sắc lo lắng, "Con và thiếu gia xảy ra chuyện gì vậy?"
Sở Mông nói không rõ ràng, "...Thì có chuyện như vậy."
"Chuyện gì? Nói rõ ràng."
Không có chút manh mối nào, lời Sở Mông nói ra tự nhiên cũng không minh bạch, "... Cậu ấy thích con."
Mẹ Sở thấy cô nói chuyện không dứt khoát, véo thẳng vào mu bàn tay Sở Mông một cái, thấp giọng quát, "Cậu ấy thích con, vậy còn con?"
"Ngạch... Không biết." trong lòng Sở Mông chua chua ngọt ngọt trộn lẫn với nhau, tuy rằng ngoài miệng nói không biết, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng sớm đã nói ra đáp án.
Một đôi mắt hạnh trừng lớn, Sở Mông đảo cái miệng nhỏ, theo bản năng nói dối để cho mẹ không lo lắng, "Không có không có... Chỉ hôn miệng."
Bên này mẹ Sở đang xét hỏi con gái của mình, bên kia cửa phòng bệnh bị gõ hai tiếng nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, nghe bên ngoài là một người có nhiều tu dưỡng.
Vốn cho rằng là Tưởng Lập Hàn xuống lầu xách giường nhỏ trở lại, không nghĩ tới cánh cửa đẩy ra, tư thế tao nhã, hai tay chồng lên nhau, còn có một thân áo lông mềm mại sang trọng lộng lẫy, Tưởng Tuyết Phân đứng ở ngoài cửa mỉm cười.
Sở Mông vốn cho là mẹ Sở và Tưởng phu nhân đã có khá nhiều mâu thuẫn, gặp nhau trên mặt hòa nhã, nhưng mà sau lưng nhất định là căng thẳng thần kinh, âm thầm phân cao thấp.
Nhưng điều làm Sở Mông há hốc mồm chính là, mẹ Sở kéo tay Tưởng phu nhân, nồng nhiệt chào đón bà vào đây, còn thuận tay xách thực phẩm chức năng trong tay bà.
Tưởng Tuyết Phân ngồi xuống, rất là quan tâm đến bệnh tình của Sở Mông, còn không quên nói với mẹ Sở, "Vợ của viện trưởng là bạn chơi mạt chược với tôi, đã chào hỏi qua, sẽ quan tâm Sở Mông nhiều hơn."
Giày cao gót lộc cộc vài tiếng, mùi thơm phảng phất trong không khí, Tưởng Tuyết Phân đã đi tới mép giường của Sở Mông, thân mật kéo tay Sở Mông, "Muốn ăn cái gì thì nói với ta. Mùa này chim bồ câu rất béo, ngày mai ta cho người mang canh bồ câu đến đây."
Sở Mông vẫn luôn nhìn không hiểu thái độ của Tưởng Tuyết Phân, nhưng mà bà làm việc cẩn thận, Sở Mông cũng không thể khơi ra sai lầm nào của bà.
Vả lại, Tưởng Lập Hàn và cô quả thực là không môn đăng hộ đối, Tưởng Tuyết Phân đối với vợ của hắn đương nhiên cũng có tính toán.
Thời điểm còn đang buồn bực, cửa phòng bị đẩy ra, Tưởng Lập Hàn xách giường gấp đi vào, thấy Tưởng Tuyết Phân ở đây, hắn hơi nhíu mày, kêu một tiếng mẹ.
Tưởng Tuyết Phân gật đầu, lúc nãy vừa mới tới, tài xế bước nhanh tới mở cửa, lúc bà xuống xe, cho dù trên người khoác áo khoác ngoài bằng lông chống lạnh, vẫn không khỏi rùng mình một cái, nhiệt độ bên ngoài thật sự quá thấp.
Hiện tại nhìn Tưởng Lập Hàn không sợ lạnh, đi ra ngoài xách giường trở về, thuần thục mở thùng hàng ra, cầm cái tua vít trên tay, ngồi xổm xuống bắt đầu lắp ráp chiếc giường nhỏ, ngực Tưởng Tuyết Phân nghẹn lại, có loại cảm giác không nói rõ được.
Mẹ Sở đương nhiên không tiện để cho Tưởng Lập Hàn lại làm việc khổ, vội vàng bảo hắn dừng lại.
"Nó nên như vậy." mặt Tưởng Tuyết Phân mỉm cười, lại vỗ nhẹ tay Sở Mông, "Có việc gì cần làm, cứ để cho nó làm."
Sở Mông nghe vậy, cũng coi như là rõ ràng, thì ra Tưởng Tuyết Phân không phản đối cô và Tưởng Lập Hàn ở bên nhau.
Lúc này mới thật là đáng sợ đi...
Lập tức kinh ngạc còn có mẹ Sở, đây là con gái nhà mình muốn cùng thiếu gia ở bên nhau a, tức thì trong lòng cũng loạn thành một đoàn.
Nói sao cũng rất tốt, suy cho cùng bà nhìn thiếu gia đã mười năm, nhân phẩm vượt qua kiểm tra, diện mạo cũng khôi ngô, học tập cũng tốt, quan trọng nhất là bối cảnh trong nhà hùng hậu, tương lai Sở Mông sẽ không chịu khổ.
Nhưng mà nói tốt cũng không tốt, đều nói là miếng thịt trên người rơi xuống, chính mình còn không hiểu biết? Sở Mông ngây ngốc, cũng sẽ không có cái gì, thỉnh thoảng khóc không tồi còn ngớ ngẩn, thiếu gia thích được mới lạ, chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi.
Tưởng Tuyết Phân ngồi một lúc, đứng lên cáo từ, nói còn có việc phải đi, Tưởng Lập Hàn lắp ráp giường nhỏ xong, nói với bà, "Con tiễn mẹ."
Mẹ Sở cũng đứng dậy đi theo tiễn bà, đi được vài bước, Tưởng Tuyết Phân ngừng lại, nhìn về phía Sở Mông, thanh âm êm tai dễ nghe, "Ta vốn tưởng là con mang thai, còn rất vui mừng. Qua mấy ngày ta sẽ lại đến thăm con."
Tưởng Lập Hàn nhíu mày, không hiểu tại sao đột nhiên mẹ lại nói điều này.
Sở Mông nháy mắt hóa đá.
Cùng lúc hóa đá còn có mẹ Sở,... Mang thai? Mang thai?
Người nào vừa mới nói với bà, chỉ hôn miệng mà thôi?