Tưởng Lập Hàn không ở ký túc xá, mà ở tại khu chung cư cao cấp gần đại học Nam Đại.
Sở Mông nắm đai an toàn, thấy hắn xe chạy quen đường lái tới gần trường học, nhắc một câu, "Tôi phải về ký túc xá."
Căn hộ ở chung cư của hắn là do cô quét dọn.
Tưởng Lập Hàn thích sạch sẽ, phòng ốc không nhiễm một hạt bụi, trước đây mỗi lần Sở Mông đến chính là giúp đỡ làm chút việc nhà, làm việc nhà mặc dù không mệt, nhưng mà sinh hoạt liền rất mệt mỏi.
Ví dụ như, thỏa mãn ham muốn tình dục của Tưởng đại thiếu gia ô ô ô.
Sở Mông đối với phòng ngủ giường lớn ở căn hộ chung cư của hắn để lại bóng ma rất sâu đậm, rất nhiều lần vào ban đêm, cô chính là ở nơi đó bị hắn tùy ý làm bậy, từng câu không cần, thật sự không cần ô ô ô tiếng la vẫn còn ở bên tai.
Tưởng Lập Hàn lái xe, quay đầu tới nhàn nhạt nhìn cô liếc mắt một cái.
Tưởng Lập Hàn là một người đàn ông trẻ tuổi, long tinh hổ mãnh, tính dục tràn đầy làm cho người khác vô cùng căm phẫn, cô không thể chịu đựng được nhu cầu không biết tiết chế của hắn.
(*) Long tinh hổ mãnh: tràn đầy năng lượng và tinh thần chiến đấu mãnh liệt.
Sở Mông không thể hiểu được suy nghĩ của hắn, chỉ biết hôm nay bất kể như thế nào không thể lại làm tiếp.
"Ngày mai tôi lại đến." Sở Mông nghĩ sẽ không đến trong vài ngày, cô cắn môi, giống như cô vợ nhỏ cúi thấp đầu, nảy ra những lời này.
"Ngày mai?"
"Ân. Ngày mai." Sở Mông gật đầu.
Xe dừng lại ở cổng nhỏ phía tây, Sở Mông như giành được đại xá kéo rương hành lý liền đi, cũng không quay đầu lại.
Tưởng Lập Hàn cách cửa sổ xe nhìn bóng lưng Sở Mông, mái tóc dài màu đen đung đưa ở bên hông, đeo cặp sách bên cạnh treo một con gấu nhỏ ngu ngốc tên là Bách Gia Tính, lông xù xù.
Là cô mua ở thời điểm đi du lịch, trên quần áo con gấu nhỏ là một chữ Sở, cô hết sức phấn khởi, hướng hắn cười mi mắt cong cong, Tưởng Lập Hàn khi đó cảm thấy, nhìn như thế nào cũng rất ngốc.
Bên môi Tưởng Lập Hàn có ý cười, làm sao bây giờ?
Mẹ của hắn đã nói rằng không muốn hắn cùng cô ở bên nhau, nhưng hắn chính là rất muốn cô, muốn vây ở bên người tùy ý nuông chiều giày vò, đem cô khi dễ đến nước mắt lưng tròng.
Hắn thực sự rất thích nhìn cô khóc.
************
Sáng hôm sau.
Tới gần giờ tan học, Sở Mông mới vừa thu dọn xong tài liệu trong tay, Dương Đào sáp lại đây, cười hề hề như một kẻ gian, "Mông Mông, đêm nay có đi hay không?"
Đêm nay, Dương Đào cùng các cô và câu lạc bộ bóng rổ tổ chức một buổi giao lưu quan hệ hữu nghị, Lương Kiến An cũng sẽ đi...
Sở Mông cắn môi khó khăn, nhưng mà cô đã đáp ứng với Tưởng Lập Hàn hôm nay đến quét dọn
"Bắt lấy học trưởng, dễ như trở bàn tay." Dương Đào nắm tay Sở Mông, "Mông Mông, cậu phải nắm chắc cơ hội a ~".
Dọc theo đường đi trở về phòng ngủ, Dương Đào vẫn đang cổ vũ Sở Mông, nước bọt bay tứ tung, cuối cùng Dương Đào uống một hớp nước, vặn nắp bình lại, "Mông Mông, cậu có huyết thú sôi trào hay không, ước gì lập tức chạy đến bên cạnh Lương Kiến An đi?"
"...Có một chút" Sở Mông thật sự cảm thấy Dương Đào nếu không đứng đầu một tổ chức bán hàng đa cấp, thì thật là nhân tài mà không được trọng dụng.
"Vậy thì được rồi. Chúng ta cùng nhau đi đi."
Sở Mông giật mình, mở khóa di động, nhìn WeChat của Tưởng Lập Hàn, phải nói với hắn như thế nào a?
Chạng vạng, ánh nắng chiều tuyệt đẹp.
Quan hệ hữu nghị được xác định ở gần cửa nhỏ phía nam, Sở Mông thay quần áo trang điểm thật đẹp, cầm lấy túi xách, trước khi đi còn do do dự dự khó khăn nhìn về phía di động.
Là muốn đi quan hệ hữu nghị hay là vẫn ngoan ngoãn đi đến chỗ Tưởng Lập Hàn?
Dương Đào chuẩn bị xong, ra khỏi ký túc xá không quên vỗ một cái vào mông của Sở Mông, kéo tay cô, "Mông của cậu thật vểnh nha, đi nhanh một chút, thật là đói."
Sở Mông vẫn luôn cho rằng, quan hệ của cô cùng với Tưởng Lập Hàn rất khó để nhận biết một cách chính xác.
Như là thiếu gia ở gia đình giàu có thời cổ đại đều có mấy nha đầu thông phòng.
Thật bất hạnh.
Ở hiện đại, cặn bã trong thời phong kiến chưa được xóa bỏ, Sở Mông chính là 'nha đầu thông phòng' ở trong truyền thuyết, phụ trách việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tưởng Lập Hàn, còn phải thỏa mãn tính dục tràn đầy của hắn.
Nhưng mà, ai có thể nói rằng, cô không thể có người mình thích?
Tưởng Lập Xu còn có bạn trai một người tiếp đến một người cơ, còn luôn oán giận nói với cô người đàn ông này kỹ thuật không tốt, người đàn ông kia không đủ săn sóc.
Trong đầu Sở Mông hiện lên nụ cười của Lương Kiến An, trong lòng ngang ngược nổi lên, đã gửi một tin nhắn WeChat cho Tưởng Lập Hàn.
Sở Manh Manh: [Tối nay tôi sẽ đến muộn một chút.]
Nàng cũng không tin việc nhà nhiều đến mức suốt một đêm cũng làm không xong, Sở Mông gửi xong WeChat, cảm thấy bộ dáng của mình giống như là một nữ chiến sĩ.
Hừ hừ hừ.
Có gan phản kháng lại chiến sĩ Tưởng Lập Hàn đại biến thái.
Màn hình di động sáng ngời.
Tưởng Lập Hàn:[?]
Tưởng Lập Hàn: [Tôi chưa ăn cơm.]
Ách.
_(:D)∠)_← Sở Mông nháy mắt mất đi ý chí chiến đấu.
Sở Manh Manh: [Tự mình giải quyết, tôi sẽ đến sau.]
Gửi xong WeChat Sở Mông nhanh chóng tắt máy, giống như bị lửa đốt đem điện thoại nhét trở lại trong túi xách, hướng về phía Dương Đào nói, "Đi thôi."
************
Vào đêm, bảng hiệu đèn neon lộng lẫy, đám đông chen chúc ở cổng nhỏ phía nam, đại sảnh vấn vít hơi nóng thức ăn, vung tay chạm cốc âm thanh không dứt bên tai.
Dương Đào rất thức thời sắp xếp chỗ ngồi của Sở Mông và Lương Kiến An ở cạnh nhau, khóe miệng Sở Mông không nhịn được ý cười, tuy rằng cảm thấy chính mình giống như là có chút hoa si, nhưng mà nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh một cái, bỗng cảm thấy ngực dường như muốn nổ tung ra.
Tưởng Lập Hàn và Lương Kiến An có ngoại hình bất đồng, Tưởng Lập Hàn luôn lạnh lùng, giống như là một tòa núi băng, ngàn năm vẫn là cái loại này.
Sở Mông thường xuyên nghĩ, Tưởng Lập Hàn là bởi vì có quá nhiều tiền mới dẫn đến cao lãnh, hay là bởi vì đầu óc thông minh hơn so với người khác mà dẫn đến cao lãnh, vẫn là có cả hai thứ đó đi?
Lòng mang oán trách đối với Tưởng Lập Hàn, Sở Mông ngược lại là ai đến cũng không cự tuyệt, thùng thùng uống không ít rượu, cảm thấy mỹ mãn thở dài, trên trán một tầng mồ hôi mỏng, tiện tay cởi áo dệt kim hở cổ trên người vắt ở sau lưng ghế.
ε-(′`; )← mệt mỏi quá độ.
Thời gian hạnh phúc khi ngồi gần nam thần luôn là rất ngắn ngủi, trong đó còn có không ít thời gian là do bình rượu màu vàng óng ánh trước mặt gây cản trở.
Sở Mông có chút men say, Dương Đào thấy cô say, cũng thực thức thời để cho Lương Kiến An đưa cô trở về ký túc xá.
Trước khi đi Dương Đào còn không quên chớp chớp mắt đối với Sở Mông, đem áo dệt kim hở cổ lấy được bỏ vào trong túi xách của mình, đêm hè gió nhỏ đai đeo áo nhỏ, nắm chắc cơ hội a ~
Dọc theo đường đi, Sở Mông dụi dụi mắt, trên đường về trường học ánh đèn đường mờ nhạt vây quanh cái chụp đèn có không ít côn trùng bay bay, cô nhìn thật lâu, không dám dời đi đôi mắt nhìn nam sinh ở bên cạnh.
"Em có khỏe không?" Lương Kiến An nhìn cánh tay Sở Mông lộ ra ở bên ngoài, trắng mịn màng, đai đeo áo nhỏ nhu nhược động lòng người, cổ áo là đường viền ren hoa.
"Ách... Khá tốt." Sở Mông ngửa đầu liếc mắt nhìn Lương Kiến An một cái, cô uống rượu, mặc dù là đêm hè, nhưng gió lạnh thổi một cái, người tỉnh rượu hơn phân nửa, có chút lạnh.
Lương Kiến An có ý muốn bảo hộ ở trong lồng ngực đều bốc hơi, trì hoãn trong chốc lát, lập tức cởi áo sơmi khoác ở trên người Sở Mông, hắn hôm nay tham gia một cuộc thi biện luận, áo mũ chỉnh tề.
Áo sơmi của hắn có chút lớn, gương mặt Sở Mông ma sát cổ áo sơmi, trong lòng tim đập thình thịch.
Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá, tới gần gác cổng, lầu dưới ký túc xá không có người nào.
Sở Mông vẫn còn tiếc nuối đường về trường học làm sao lại ngắn như vậy, trường học không xa một chút, một lát liền đến rồi.
"...Cảm ơn" Sở Mông chạm vào áo sơmi, đối với Lương Kiến An một lời cảm ơn còn chưa nói xong, liền phát hiện một chùm ánh sáng mạnh chợt sáng lên, chiếu thẳng đến trên người hai người họ!
Sở Mông bị chiếu đến trên người nóng lên, lấy mu bàn tay che mắt, men theo nguồn sáng nhìn lại...
Ánh sáng mạnh đột nhiên biến mất.
Sở Mông còn chưa kịp thích ứng với sự biến hóa từ ánh đèn mãnh liệt này, liền thấy Tưởng Lập Hàn bang một tiếng khép lại cửa xe, đi về phía Sở Mông và Lương Kiến An.
Hắn nhếch môi, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Mông, khí tràng lạnh băng được khai hỏa toàn bộ, làm cho người khác có thể cảm nhận được dày đặc tức giận của hắn.
Quả thực chính là bắt gian tại hiện trường sao.
Sở Mông không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, đã bị Tưởng Lập Hàn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay, túm thẳng đến trong lòng ngực hắn!
"Ách..." Sở Mông dẫu môi, không biết nên nói cái gì.
"Ân? Uống rượu?" Tưởng Lập Hàn áp sát vào môi cô ngửi ngửi, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhả ra lời nói lạnh như băng.
Sở Mông đang say rượu bỗng nhiên thanh tỉnh, đầu óc ong một tiếng, toàn thân rét run.
Hiện tại làm trò trước mặt Lương Kiến An, đối với Tưởng Lập Hàn thuận theo cũng không phải, phản bác cũng không phải.
Tưởng Lập Hàn nhận thấy được Sở Mông không tự giác co rút lại, càng giận dữ hơn.
Trái tim hắn một lòng đối với cô, cô ngược lại rất tốt, tùy tiện tắt máy bỏ lại hắn liền đi với người đàn ông khác.
Rất tốt.
Sở Mông cậu thật sự rất to gan.
"Các em..." Lương Kiến An tuy rằng cùng Sở Mông không có quan hệ nam nữ ái muội gì, nhưng mà tốt xấu gì cũng là nam nhi có nhiệt huyết, nhìn nữ sinh nhu nhược bị khi dễ như vậy, cũng thực sự là không nhìn được.
"Ân?"
Tưởng Lập Hàn trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn Lương Kiến An một cái, cười như không cười, ngón tay dài tùy ý đẩy ra áo sơmi khoác ở trên người Sở Mông, đối với Sở Mông nói, "Đem áo sơmi trả lại cho anh ta."
Nước mắt của Sở Mông đảo quanh ở trong hốc mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cởi áo sơmi trên người, giờ phút này nhưng tay lại đang phát run, chột dạ lại cảm thấy xấu hổ như sóng triều vọt lên, không dám lại nhìn Lương Kiến An nhiều thêm một cái.
Áo sơmi còn chưa đưa tới trên tay anh ta, Sở Mông vừa định mở miệng nói xin lỗi, đã bị Tưởng Lập Hàn ở bên cạnh túm lấy cổ tay, lập tức kéo thẳng tới trên xe!
Lương Kiến An nhìn xe thể thao trước mặt oanh một tiếng, động cơ được khởi động, tiếng động cơ rạch ra một đường trong đêm tối yên lặng.