https://truyensachay.net

Dưới Giường Không Thân (Cao H)

Chương 26 - Giả Vờ Say

Trước Sau

đầu dòng
Cứ như vậy qua một tháng sau, cho đến một ngày khi cô đến đơn vị làm việc.

Đồng nghiệp chờ cô và Chu Canh Minh đều đến đủ mới hỏi riêng cô: “Khúc Đào, cô với phó giám đốc sở Chu có phải đang yêu đương vụng trộm hay không? Hôm qua tôi đi xem phim với bạn trai thì gặp hai người cũng đang xem phim, còn đi về cùng nhau. Nếu hai người thật sự ở bên nhau vậy, ông trời cũng thật không phụ lòng người. Trước kia cô theo đuổi mãi, không ngờ thành công thật!”

Diệp Khúc Đào không ngờ mọi người biết nhanh như vậy, chuyện cô và Chu Canh Minh ở bên nhau lúc nào anh cũng nhắc là cẩn thận ảnh hưởng, cô nghĩ anh không muốn công khai nên vốn định phủ nhận.

Nhưng người đồng nghiệp lại nói quá to, nhìn thấy Chu Canh Minh đến còn cố tình hỏi thêm một lần nữa, như thể muốn nghe thấy lời phủ nhận của anh.

Không ngờ Chu Canh Minh lại thoải mái thừa nhận, anh nhìn thoáng qua Diệp Khúc Đào rồi “Ừ” một tiếng: “Chúng tôi đang ở bên nhau!”

Diệp Khúc Đào đang còn tưởng anh không muốn thừa nhận, nghe thấy anh nói vậy, cô kích động muốn chết.

Các đồng nghiệp cũng vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ Diệp Khúc Đào vậy mà… theo đuổi thành công rồi?

Lúc trước, khi cô theo đuổi anh, đồng nghiệp đều nói cô đừng có làm những điều này ở đơn vị, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô, nếu bị người ta từ chối thì về sau ở nơi làm việc khó mà nhìn mặt nhau, người ta là lãnh đạo nên chẳng việc gì phải sợ, còn nhân viên thấp cổ bé họng như cô, bị đào thải chỉ là chuyện sớm muộn.

Đối với cô, thích là thích, cứ làm thôi, dù bị sa thải cũng chẳng sao, cho dù ra sao cũng là cảm xúc thật lòng của mình.

Mọi người đều chờ đợi để chế giễu cô.

Không ngờ cô thành công thật.

Mọi người không dám làm gì Chu Canh Minh nên quay ra xẻ thịt Diệp Khúc Đào, nói cô quen được con rùa vàng như vậy phải mời bọn họ ăn cơm, có người còn bảo tối nay cô dẫn Chu Canh Minh đi cùng.

Diệp Khúc Đào biết mọi người không ưa mình nên nếu cô chỉ cần mời cơm để có thể chấm dứt chiến tranh thì cũng được thôi.

Chẳng biết Chu Canh Minh có đồng ý đi cùng không?

Cô nhắn tin hỏi anh, không ngờ anh đồng ý luôn. Anh bảo tối nay anh không bận việc gì nên có thể đi ăn cùng mọi người.

Anh đến đón cô.

Lúc này Diệp Khúc Đào mới cảm giác có lẽ Chu Canh Minh cũng có chút thích mình.



Khi ăn cơm, cô nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh Chu Canh Minh.

Ăn uống xong xuôi, đồng nghiệp lại đề nghị đi hát.

Vốn dĩ Diệp Khúc Đào cảm thấy việc hát hò sẽ quá ồn ào, khả năng anh sẽ không thích.

Nhưng cô lại cảm thấy đi karaoke chắc chắn phải uống rượu, mà khi rượu được uống vào cô sẽ có cơ hội xem xét phương diện kia của anh có vấn đề hay không.

Cô có thể giả vờ say để thử anh.

Nếu quả thật không được, cô sẽ chấm dứt mối quan hệ này càng sớm càng tốt.

Hơn nữa cô thật sự muốn ngủ với anh, đặc biệt là lúc thấy bộ dạng nghiêm túc đi làm ở đơn vị của anh.

Cô luôn cảm thấy mình có chút khát, cô muốn biết một người áo mũ chỉnh tề như vậy, khi lên giường có biến thành cầm thú hay không?

Nếu là sói đói thì càng tốt!

Diệp Khúc Đào đồng ý đi hát, Chu Canh Minh nghĩ anh là người thanh toán hoá đơn nên cũng đi theo.

Có lẽ do anh là lãnh đạo nên không ai dám đùa giỡn với anh, cũng không ai gọi anh ra hát hò.

Diệp Khúc Đào vốn tưởng cô uống tí rượu say là có thể chiếm tiện nghi của anh, nhưng khi cô định cầm lấy chén rượu thì Chu Canh Minh lập tức ngăn cản: “Tửu lượng của em có tốt không?”

Diệp Khúc Đào chột dạ nói: “Khá ổn ạ, uống một, hai cốc sẽ không say đâu, giống như uống nước ấy mà.”

Chu Canh Minh nghe vậy thì không cản cô nữa, cô uống liền luôn hai ly.

Diệp Khúc Đào chưa từng nghe anh hát bao giờ nên rất muốn nghe thử, cô lặng lẽ hỏi anh một câu: “Anh không hát à?”

Chu Canh Minh: “Anh không hát đâu, từ nhỏ anh đã không giỏi về mảng này rồi.”

Diệp Khúc Đào lại uống thêm ly thứ ba để khiến trạng thái say của mình hợp lý hơn.

Sau đó cô nói với Chu Canh Minh: “Em muốn về, có hơi khó chịu, chắc là say rồi!”



Chu Canh Minh: “… Không phải em nói tửu lượng của em cũng tạm được à?”

Diệp Khúc Đào: “Em nói em có thể uống một, hai ly không say. Nhưng em đã uống ba ly rồi!”

Chu Canh Minh: “…”

Chu Canh Minh đứng dậy, nói muốn đưa cô về.

Sau khi lên xe, Diệp Khúc Đào nói với anh: “Anh yêu à, em có thể đến nhà anh không? Em muốn đến nhà anh để tỉnh rượu một chút, hôm nay ba mẹ đến nhà thăm em, bọn họ không cho em uống rượu, nếu biết em uống say mèm như vầy chắc sẽ đánh gãy chân em mất.”

Chu Canh Minh nhìn cô một cái, anh không nói gì mà đưa cô về nhà.

Diệp Khúc Đào cứ vậy theo anh về, lần này đến nhà anh, thân phận cô hoàn toàn khác với lần trước. Sau khi Chu Canh Minh giúp cô ngồi xuống thì rót cho cô một cốc sữa bò.

Chu Canh Minh ngồi bên cạnh, vốn anh muốn nhìn thử xem cô có say hay không, Diệp Khúc Đào lấy hết can đảm đè anh lên sô pha hôn môi.

Chu Canh Minh ngạc nhiên trước hành động lớn mật của cô, anh bắt lấy tay cô.

Diệp Khúc Đào nói: “Em nói thẳng luôn, em say là giả nhưng em muốn ngủ với anh là thật. Anh yêu, anh nói thật với em đi, có phải phương diện kia của anh không được đúng không? Nếu không thì em không hiểu sao anh lại không muốn chạm vào em? Anh không thích phụ nữ, hay chỗ kia có vấn đề? Anh cứ nói với em, chúng ta có thể chia tay mà.”

Mặt Chu Canh Minh lập tức đen lại, anh nhíu mày nhìn cô.

Diệp Khúc Đào biết nếu chỉ nói thẳng rằng cô muốn ngủ với anh, chắc chắn anh sẽ chưa chịu đồng ý với cô.

Nên cô áp dụng thêm biện pháp vạn năng, kích thích anh, khiêu khích anh, hỏi anh có được hay không…chiêu này có khả năng đánh sập 80% đàn ông.

Quả nhiên là pháp bảo.

Một câu này của cô vừa nói ra, Chu Canh Minh đã thay đổi tư thế của hai người.

Anh đè tay cô lên ghế sô pha, thoạt nhìn như dục vọng đến rồi.

(1)đồng thê: vợ (dị tính luyến) của người đồng tính luyến
alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc