Lúc anh tiến vào, cảm giác như đã đâm thủng cái gì đó, anh biết, vậy nên cũng không tiếp tục di chuyển nữa, nhìn Diệp Khúc Đào nhíu chặt mày không nói gì, có lẽ là do đau quá, không kêu nổi thành tiếng.
Chu Canh Minh để yên, xoa xoa âm hộ cho cô thư giãn, giọng nói dịu dàng dỗ dành cô: “Anh sẽ để yên, khi nào em thấy ổn rồi thì nói với anh.”
Diệp Khúc Đào nhìn dáng vẻ dịu dàng đó của anh, tay không nhịn được vươn ra xoa nhẹ cơ bụng anh, muốn dùng việc sờ anh để dời đi sự chú ý của mình.
Trước kia cô chưa bao giờ nghiện sờ soạng nó, lúc trước trộm sờ so với bây giờ quang minh chính đại sờ không giống nhau.
Thật sự là quá gợi cảm, một người đàn ông mà lại có dáng người tuyệt đẹp như vậy đúng là quá lợi hại.
“Ngày nào anh cũng làm việc ở văn phòng, sao có thể tập luyện thành cơ bụng hấp dẫn như này chứ?”
Chu Canh Minh nhìn tay cô đang sờ soạng trên cơ bụng anh, anh khẽ đâm vào bên trong cô, giọng nói có chút nghẹn lại, dường như là bị cắn chặt quá dẫn đến thay đổi giọng điệu.
“Bình thường tập xong mới đến công ty.”
Diệp Khúc Đào nghĩ tới phòng khách nhà anh có máy chạy bộ, ngoài ra còn có vài thiết bị vận động. Quả nhiên là một người có kỷ luật, thân hình rất đẹp.
Với độ tuổi này của anh, tập được như vậy, hẳn là anh đã tập trong vòng nhiều năm.
Diệp Khúc Đào bị anh đâm vào, cũng đã không còn thấy đau, thậm chí còn có chút sướng, cảm giác ngứa bên dưới lại truyền ra, lúc anh di chuyển, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chu Canh Minh nhìn thấy phản ứng của cô, thấy chắc là không đau nữa, anh mới tiếp tục di chuyển cơ thể, đâm vào rút ra, đưa đẩy cơ thể cả hai.
Càng lúc càng có thể đâm sâu, di chuyển ra vào hoa huyệt của cô.
Hai tay Diệp Khúc Đào vịn chặt lấy hông anh, đón nhận động tác đâm rút của anh.
Cô thoải mái rên rỉ, phần là để gia tăng tình cảm, phần là vì cô thật sự rất sướng, cô không muốn kìm nén sự sung sướng của mình, hai đùi quấn quanh bên hông anh, âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên từng đợt lại từng đợt.
Cô còn không ngừng thở dốc bên tai anh, liên tục ưm a rên rỉ.
Chu Canh Minh càng nghe, động tác lại càng thêm mãnh liệt, anh giữ lấy mông cô, dùng sức đâm rút, đút cô ăn no.
Diệp Khúc Đào rất nhanh đã đạt được cao trào.
Bị anh đâm không bao lâu, đã lên đỉnh.
Cô kẹp rất chặt.
Chu Canh Minh muốn bắn, trong nháy mắt đã rút ra.
Thời gian so với Diệp Khúc Đào nghĩ còn tốt hơn nhiều, ít nhất không phải loại người chỉ mới vài giây đã bắn.
Ít nhất điều kiện phần cứng phần mềm cũng không tệ.
Cô cho là đã kết thúc, nhưng chưa, Chu Canh Minh một lần nữa lại đeo bao vào, nhưng không tiếp tục đâm vào bên trong hoa huyệt của cô, bên trong cô đã đỏ ửng.
Quá non, nếu còn tiếp tục làm nhất định sẽ bị thương.
Anh để côn thịt vào giữa hai chân cô, ma sát để anh bắn ra.
Diệp Khúc Đào không ngờ lần thứ hai của anh còn dài hơn lần đầu tiên, có khi là hơn nửa tiếng, chân cô kẹp đến mức đỏ ửng, đồ vật này thật sự rất nóng.
Cọ xát một lúc lâu, cuối cùng anh cũng giải quyết xong, Diệp Khúc Đào cảm thấy mình đã mệt muốn chết đi được.
Tay của cô đã không nâng lên nổi nữa.
Chu Canh Minh ôm cô vào nhà tắm, xả nước tắm rửa cho cô.
Đêm nay cô ở lại nhà anh, ôm anh ngủ, cảm giác cực kỳ sướng, buổi sáng lúc tỉnh dậy thấy mình đang ôm anh, cô còn muốn được kết hôn với anh.
...
Cảnh Duy đưa Diệp Khúc Đào trở về, trước khi về Diệp Khúc Đào còn nhắn tin báo cho Chu Canh Minh.
Anh chỉ nói “Được” rồi không trả lời thêm gì.
Cô về tới nhà.
Cảnh Duy nhìn khu nhà xa hoa, đại khái cũng đoán ra gì đó, sau khi Diệp Khúc Đào nói cảm ơn, anh ấy bèn hỏi cô: “Cô và phó giám đốc sở Chu ở cùng nhau à?”
Diệp Khúc Đào cởi bỏ dây an toàn, gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi sống cùng nhau.”
Cảnh Duy càng thêm tò mò: “Tầng mấy vậy, tôi có người họ hàng thân thích cũng ở nơi này. Không biết có phải là hàng xóm không?”
Diệp Khúc Đào ngẩng mặt lên trên chỉ trỏ: “Tầng 12.”
Cô vừa chỉ tay lên, xém chút nữa bị dọa cho nhảy dựng. Không biết từ lúc nào Chu Canh Minh đã đứng ngoài ban công, anh còn nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Cảnh Duy cũng thấy, chỉ nói câu chúc ngủ ngon.
Diệp Khúc Đào xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên lầu.
Chu Canh Minh thật sự đang đứng trên ban công nhìn xuống.
Diệp Khúc Đào đi lên, mở cửa nhà ra, Chu Canh Minh đã đổi vị trí, đang ngồi trên sô pha.
Anh bắt chéo chân, tư thế nhàn nhã nhìn TV, tay còn đang nghịch điều khiển từ xa.
Diệp Khúc Đào đi vào nhà thay dép lê, vừa mới chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa, Chu Canh Minh đã gọi cô lại: “Khúc Đào, anh có chuyện muốn nói.”
Diệp Khúc Đào lập tức đi qua sô pha, khó hiểu nhìn anh.
Chu Canh Minh cao giọng, nói rõ ràng với cô: “Bí thư Cảnh này, rất đào hoa.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy, tai lập tức dựng thẳng lên, con người cô chính là như vậy, rất nhiều chuyện.
Chu Canh Minh thấy cô hứng thú như vậy, bèn tiếp tục nói: “Anh đã điều tra anh ấy một chút, không phải không có bạn gái, chỉ là phụ nữ vây quanh anh ấy quá nhiều, từ khi lên đại học đã bắt đầu yêu đương với mấy người bạn gái, sau khi đi làm cũng quen mấy người, rất hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh ấy là một tay chơi gái, quen rất nhiều người, nhưng chẳng nghiêm túc mấy. Quen ai cũng đều chỉ quen vài tháng rồi chia tay, chỉ là chơi đùa. Cũng không có ý định kết hôn.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy cảm thấy rất khiếp sợ, không ngờ anh ấy lại là loại người này, khó trách, tới tuổi này rồi mà còn chưa kết hôn, hơn nữa tính cách tốt như vậy, ngoại hình cũng không đến nỗi, có thể coi là cực phẩm, bên người nhất định không thiếu người theo đuổi, không ngờ lại là tay chơi gái như vậy, cũng không định kết hôn.
“Có điều anh yêu à, sao anh lại đi điều tra anh ấy vậy? Anh ấy đã làm gì sao? Anh điều tra anh ấy làm gì?”
Chu Canh Minh nghe vậy xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Có người định giới thiệu đối tượng cho anh ấy, tra ra người này là một tay chơi gái nên nói với anh. Anh thân là lãnh đạo, nên nói em biết một tiếng.”