https://truyensachay.net

Dưới Giường Không Thân (Cao H)

Chương 45 - Chu Canh Minh Trộm Học Cách Cảnh Duy Theo Đuổi Phụ Nữ

Trước Sau

đầu dòng
Cả buổi sáng nay Chu Canh Minh đều trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, không biết bản thân đang làm gì, rõ ràng cần phải làm việc, nhưng không biết làm gì, làm việc gì cũng không tập trung được.

Còn có một phần linh hồn rút ra ngoài, nghĩ tới chuyện hồi trước.

Diệp Khúc Đào cũng giỏi lắm, anh dạy cô cách thắt cà vạt, kết quả là anh nhìn cô vui vẻ thắt cho người khác.

Anh không khỏi nghĩ đến một câu, đời trước trồng cây, đời sau hưởng bóng mát. Anh là đời trước, thành ra tạo phúc cho Cảnh Duy.

Hôm nay ai cũng biết anh đang không tập trung. Giữa trưa khi ăn cơm trong phòng riêng, Chu Canh Minh cũng không ăn nhiều.

Tin tức anh chia tay với Diệp Khúc Đào, giống như tin tức anh và Diệp Khúc Đào ở bên nhau, lan truyền rất nhanh.

Mọi người đều biết rằng tâm trạng anh vốn không tốt.

Mọi người còn đều đến hỏi anh tại sao lại chia tay.

Anh còn phải giải thích cho từng người.

Mỗi lần giải thích, lòng anh lại đau thêm một lần, vô cùng khó chịu, cơm càng ăn không vô.

Chu Canh Minh ở trong văn phòng cả buổi chiều, thỉnh thoảng ra rót nước, để xem Diệp Khúc Đào và Cảnh Duy đã về chưa.

Thấy họ chưa trở về, anh lại quay về văn phòng.

Đã gần đến giờ tan làm, Chu Canh Minh vẫn ở trong văn phòng.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng động.

Diệp Khúc Đào và Cảnh Duy đã trở lại.

Cả hai đi họp về, trở về thu dọn đồ đạc, sau đó lại đi.

Cảnh Duy thu dọn đồ, nói với Diệp Khúc Đào: "Trợ lý Diệp, để tôi đưa cô về, có phải hiện tại cô đang dọn sang nhà mới không?"

Diệp Khúc Đào: "Đúng thế, tôi đang chuyển sang nhà mới, nhưng anh không cần phải đưa tôi về đâu. Đường về của tôi rất thuận tiện, tàu điện ngầm đi thẳng qua hai nhà ga là tới rồi, tôi có thể đi về một mình."

Cảnh Duy: "Vậy để tôi tiễn cô, nhân tiện mời cô ăn cơm. Có một trợ lý tận tâm như cô giúp, công việc mỗi ngày của tôi đều rất thuận lợi, coi như là khen thưởng cho cô đi."

Diệp Khúc Đào cũng không đành từ chối.

Sau khi nói xong, cả hai thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Cảnh Duy ngẩng đầu, thấy Chu Canh Minh cách đó không xa đang đứng ở cửa văn phòng nhìn bọn họ.

Cảnh Duy nhìn thấy, chào hỏi riêng: "Phó giám đốc sở Chu, anh vẫn chưa trở về sao?"

Diệp Khúc Đào nghe thấy thế cũng xoay người nhìn anh.

Cô lại nhìn thấy anh, cảm thấy có chút không thoải mái, không biết có phải do chia tay nên cảm thấy rất xấu hổ không.

Thấy Diệp Khúc Đào đang lảng tránh ánh mắt của mình, Chu Canh Minh giận run cả người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng thế, tôi vẫn đang tăng ca, không sung sướng như mấy người, bây giờ đã tan làm, có thể đi ra ngoài ăn tối."

Diệp Khúc Đào: "..."

Diệp Khúc Đào đột nhiên nghĩ tới, trước đây Chu Canh Minh luôn miệng nhắc về chuyện tình cảm giữa cô và Cảnh Duy, chẳng lẽ anh thực sự cho rằng cô di tình biệt luyến (1) với Cảnh Duy ư?

(1) Di tình biệt luyến '移情别恋': Yêu một người nhưng không yêu nữa mà chuyển qua yêu người khác.

Cô vừa định nói gì đó, Cảnh Duy đã giành nói trước: “Đúng vậy, lãnh đạo thưởng công xứng đáng cho cấp dưới là chuyện đúng đắn. Vậy không làm phiền phó giám đốc sở Chu nữa, chúng tôi đi trước đây.”

Chu Canh Minh còn muốn nói gì nữa, Diệp Khúc Đào giống như gặp quỷ, vội vàng cầm túi xách, cùng Cảnh Duy rời đi.

Anh càng tức giận hơn.

...

Diệp Khúc Đào lên xe của Cảnh Duy, cô đang định ngồi ghế sau, Cảnh Duy nói: "Cô ngồi ở đằng trước đi, lúc trước bởi vì cô là bạn gái của phó giám đốc sở Chu nên cần phải tránh nghi ngờ. Nhưng hiện tại hai người đã chia tay rồi, cô ngồi đằng trước đi, chúng ta dễ dàng nói chuyện hơn."



Diệp Khúc Đào nghe vậy, cô thay đổi vị trí, đi lên đằng trước ngồi xuống ghế phụ.

Cô đang định thắt dây an toàn thì Cảnh Duy ở bên cạnh nghiêng người sang thắt dây giúp cô.

Khi anh ấy lại gần, Diệp Khúc Đào hoảng sợ, suýt nữa giơ tay lên, bị anh ấy dọa choáng váng, cả người cứng đờ, không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên nhiệt tình như vậy.

Cảnh Duy thấy cô sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, thắt dây an toàn xong rồi nói: "Chuyện đàn ông nên làm thôi mà."

Sau khi nghe lời giải thích, Diệp Khúc Đào cảm thấy cũng có lý, nên không để ý nữa.

Lúc trước Cảnh Duy từng nói anh ấy nhiều chuyện, Diệp Khúc Đào cũng nghĩ là anh nói nhiều thôi. Nhưng Cảnh Duy vô cùng hứng thú, đặc biệt nhiều chuyện về việc cô và Chu Canh Minh chia tay.

Mới lên xe không lâu, anh ấy đã hỏi về việc cô và Chu Canh Minh chia tay.

"Cô và phó giám đốc sở Chu ai nói chia tay đầu tiên?"

Diệp Khúc Đào: "... Bí thư Cảnh, anh nhiều chuyện thật đấy."

Cảnh Duy mỉm cười, anh ấy đúng là người lắm chuyện.

"Đúng thế, tôi rất nhiều chuyện, thích ăn mấy loại dưa này."

Diệp Khúc Đào: "Là tôi nói chia tay trước, cảm thấy tính cách không thích hợp lắm, cũng không thể sống chung với nhau được. Hơn nữa, anh ấy không có ý định kết hôn, nên tôi mới cảm thấy không cần phải tiếp tục."

Cảnh Duy nghe vậy, hoang mang: "Không có ý định kết hôn? Thế tại sao lần đầu gặp mặt, anh ta nói với tôi, cô là vợ chưa cưới của anh ta?"

Diệp Khúc Đào nghe vậy cũng ngẩn người ra: "Anh ấy... Thực sự giới thiệu tôi với anh như vậy sao?"

Cảnh Duy: "Đúng thế, giới thiệu như vậy đấy, tôi cho rằng cô và anh ta đã đính hôn, sắp kết hôn rồi, cuối cùng lại là anh ta không có ý định kết hôn?"

Đầu của Diệp Khúc Đào hơi mơ hồ, cô cảm thấy không có chuyện như vậy.

Tuy nhiên, anh giới thiệu với người khác như vậy khiến cô hơi hoang mang.

Nhưng cô nghĩ lại, vấn đề lớn nhất giữa hai người là ở chuyện tính cách, không có quan hệ gì với việc kết hôn.

“Anh ấy rất tẻ nhạt, không phù hợp với tôi.” Diệp Khúc Đào thở dài một hơi: “Không có tình cảm mãnh liệt.”

Những gì Diệp Khúc Đào nói là chỉ ở dưới giường, không có tình cảm mãnh liệt trước mặt người ngoài.

Nhưng Cảnh Duy lại nghe ra ý nghĩa khác.

Bình thường anh ấy đã cảm thấy anh hơi cổ hủ.

Nói vậy thì, ở trên giường cũng không được, quá tẻ nhạt nên trợ lý Diệp không chịu nổi?

Anh ấy thật sự không nghĩ tới, nhưng lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.

Phó giám đốc sở Chu nhàm chán như vậy, cũng không tưởng tượng được anh có thể có được chiêu trò gì ở trên giường.

Có lẽ bởi vì phương diện này không phù hợp, nên trợ lý Diệp chịu không nổi.

Cảnh Duy băn khoăn không biết hôm nào có nên giới thiệu cho anh bệnh viện nam khoa để đến khám hay không, nếu không trị khỏi có thể sẽ thành bệnh tâm lý.

...

Ngày hôm sau, Diệp Khúc Đào đến muộn một tiếng, sáng sớm cô sang bên tòa thị chính lấy tài liệu.

Sau khi lấy tài liệu xong trở về, cô nghe thấy Lục Cấn đi ra ngoài nói với mọi người: "Hôm nay phó giám đốc sở Chu mời mọi người một bữa liên hoan. Sau khi tan làm buổi chiều, mọi người cùng đi. Mọi người cứ thảo luận trước xem muốn ăn cái gì trước đi nhé."

Diệp Khúc Đào nghe xong, cảm thấy kỳ lạ, sao tự dưng anh lại mời mọi người ăn cơm.

Lục Cấn nói xong, đi đến trước mặt Diệp Khúc Đào, hỏi cô: "Trợ lý Diệp, cô muốn ăn gì?"

Diệp Khúc Đào: "Tôi ăn gì cũng được. Nhưng tại sao anh ấy lại đột nhiên mời mọi người ăn cơm, có chuyện tốt gì sao?"

Lục Cấn: "Cũng không có, chỉ là mời mọi người ăn liên hoan thôi. Cô nhớ đi cùng bí thư Cảnh đến đó."



Diệp Khúc Đào muốn từ chối, hiện tại cô thật sự không thích hợp gặp mặt với Chu Canh Minh: "Hay là thôi đi, tôi không đi đâu, buổi tối tôi còn có việc. Hơn nữa chúng ta cũng không thuộc một phòng ban, gặp anh ấy tôi rất xấu hổ."

Lục Cấn nhắc nhở cô: "Trợ lý Diệp, dù chia tay anh ấy cũng là lãnh đạo của cô. Lãnh đạo mời cô ăn cơm cô lại không đến, cô cũng biết hậu quả đúng không?"

Diệp Khúc Đào: "..."

...

Đúng sáu giờ chiều khi tan làm, mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi.

Nhà hàng cũng đã được đặt trước, lãnh đạo mời ăn cơm chắc chắn là ăn ở một nhà hàng tương đối xa xỉ.

Diệp Khúc Đào cũng thu dọn đồ đạc, đúng lúc ấy Cảnh Duy ra tới, cả hai cùng đi.

Chu Canh Minh rất hào phóng, anh mời nhân viên của cả hai phòng ban đi ăn cơm, là phòng ban của anh và của Cảnh Duy.

Đặt hai phòng riêng.

Diệp Khúc Đào đi cùng Cảnh Duy, ngồi xe của anh ấy.

Cô thầm nghĩ, lát nữa đến nhà hàng nhất định phải tách ra khỏi Chu Canh Minh, không ở cùng anh.

Tuy nhiên, cô và Cảnh Duy vào phòng nào, Chu Canh Minh lập tức vào phòng đó.

Đã đi theo còn ngồi đối diện với bọn họ.

Cảnh Duy kéo ghế cho Diệp Khúc Đào, cô nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

Chu Canh Minh ngồi đối diện với Diệp Khúc Đào.

Anh đúng là biết cách chọn chỗ ngồi, nhiều chỗ như vậy không chọn, nhất định phải chọn ngồi đối diện cô.

Mọi người nhìn thấy cũng không dám động đến, ngồi ở chỗ này hơi tu la tràng (2).

(2) Tu la tràng: Nơi xảy ra cạnh tranh khốc liệt. Nếu nói về chuyện tình cảm thì là trong hoàn cảnh nhiều người cùng thích một người và đang cạnh tranh nhau.

Nhân viên phục vụ tiến đến để chờ mọi người gọi món ăn. Sau khi mọi người lần lượt gọi món ăn, nhân viên đưa thực đơn cho Chu Canh Minh, hỏi anh món này món kia thế nào.

Anh không nhìn, cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Khúc Đào, nói cũng được.

Cảnh Duy vẫn đang xem thực đơn với Diệp Khúc Đào, hỏi cô thích ăn gì.

Diệp Khúc Đào chọn một vòng, dù sao cũng có người mời nên cô chọn đồ ăn đắt chút.

Sau khi gọi món xong, Cảnh Duy mới chọn thêm đồ ăn.

Diệp Khúc Đào đang uống trà nóng, không dám ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Chu Canh Minh.

Anh ngồi đối diện cô, không nhìn thấy anh cũng khó.

Không biết anh đang chơi trò gì.

Khi thức ăn được dọn lên, mọi người bắt đầu ăn, Cảnh Duy vẫn dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cô như cũ.

Bởi vì Diệp Khúc Đào không tranh không đoạt, nên bình thường không thể ăn được đồ ăn yêu thích, nếu người lãnh đạo như anh ấy không giúp cô gắp trước, chắc cô cũng không ăn được.

Thứ anh ấy gắp là món Diệp Khúc Đào thích ăn.

Nhìn thấy động tác ấy, Chu Canh Minh ngồi đối diện cau chặt mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chu bên ngoài: Mời ăn cơm.

Tiểu Chu thực tế: Ngồi đối diện với bọn họ, lấy vở ra ghi lại cách Cảnh Duy tán Tiểu Đào, sau đó học tập, ghi nhớ lại. Tôi cũng muốn tán lại Tiểu Đào như vậy.

_______
alt
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc