Diệp Khúc Đào cũng lên ngồi ở vị trí ghế sau, nhìn cô chọn ngồi ở ghế phía sau, Chu Canh Minh lại có chút không vui.
Hai ngày nay sự tức giận của anh so ra còn nhiều hơn những lần anh tức giận trong đời từ trước đến giờ.
Chu Canh Minh ra lệnh cho cô: “Diệp Khúc Đào, lên ghế trước ngồi!”
Thái độ Diệp Khúc Đào đúng chuẩn nhân viên: “Phó giám đốc sở Chu, chúng ta hiện tại không có quan hệ, em chỉ là một trợ lý bí thư bé nhỏ, vẫn nên ngồi phía sau đi, ngồi phía trước dễ khiến cho người khác xì xào to chuyện, nói anh quấy rầy nhân viên nữ cấp dưới, sẽ không tốt đối với danh tiếng của anh.”
Chu Canh Minh: “Vậy em ngồi ghế phụ của Cảnh Duy, đối với danh tiếng của anh ấy sẽ tốt sao?”
Nghe vậy Diệp Khúc Đào ngạc nhiên, không biết từ khi nào anh lại tỉ mỉ chú ý đến cô như vậy? Cô chỉ mới ngồi ở ghế phụ của Cảnh Duy ngày hôm qua thôi đã bị anh thấy sao?
Diệp Khúc Đào không chịu thua: “Hai việc không giống nhau, đó là vì em và cấp trên của em cần bàn chuyện công việc, cho nên em mới ngồi ở ghế trước. Chuyện đó không có vấn đề gì, chỉ để thuận tiện nói chuyện với cấp trên. Còn anh không phải cấp trên của em, em không có công việc gì cần nói với anh, chúng ta vẫn nên tránh gặp phải những chuyện phiền phức không cần thiết, em ngồi ở phía sau là được.”
Giọng điệu lãnh đạo hạch sách của anh, Diệp Khúc Đào nhất quyết không thèm nghe.
Chu Canh Minh thấy cô làm lơ mình, chỉ có thể hạ giọng: “Anh có chuyện cần nói với em, nên em có thể ngồi gần lại đây, là chuyện của Lý Mạch, em không muốn biết sao?”
Diệp Khúc Đào: “Em ngồi ở phía sau cũng có thể nghe chuyện, lỗ tai em không điếc, anh cứ nói, em nghe được!”
Chu Canh Minh giống như cố ý chơi xấu: “Em không lên phía trước ngồi, anh sẽ không nói!”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cô không muốn ngồi quá gần anh, nhưng cô thật sự cũng muốn biết sự việc kia tiến triển như thế nào, vì vậy cô đành xuống xe, đi lên ghế phụ phía trước.
Cô ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị cài dây an toàn, đã bị Chu Canh Minh bên cạnh giành trước một bước, giúp cô cài dây.
Cô nhìn gương mặt Chu Canh Minh tới gần, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Cô cũng không biết đây là tình huống như thế nào.
Tại sao tim cô đột nhiên đập nhanh như vậy?
Tim cô cứ như không khống chế được, đập loạn xạ, không giống với lần trước, khi Cảnh Duy cài dây an toàn cho cô.
Lúc đó, cô có chút bất an và hoảng sợ, còn bây giờ khi Chu Canh Minh cài dây an toàn cho cô, tim cô bỗng nhiên lại đập rất nhanh.
Đợi Chu Canh Minh cài dây xong, Diệp Khúc Đào hỏi: “Anh không phải muốn nói với em chuyện của Lý Mạch sao? Thế nào? Cô ta đã thừa nhận là cô ta vứt văn kiện đúng không?”
Chu Canh Minh lắc đầu: “Không có, anh chỉ lấy chuyện đó ra làm cớ để lừa em lên đây ngồi gần anh thôi.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng không nói nên lời của cô, anh hỏi: “Diệp Khúc Đào, tại sao em không nói gì nữa, người không nói nên lời phải là anh mới đúng chứ? Em nói với Cảnh Duy anh không cương lên được?”
Anh ngồi rất gần cô, cất giọng chất vấn, nghe được lời anh nói ra, Diệp Khúc Đào cảm thấy nghẹn lời: “Em nói như vậy khi nào?”
Cho dù cô phàn nàn về Chu Canh Minh như thế nào, cũng sẽ không bao giờ nói anh không được.
Anh chỗ nào không được?
“Nếu không tại sao Cảnh Duy lại giới thiệu bệnh viện nam khoa cho anh làm gì? Nói chúng ta không hòa hợp ở phương diện kia, còn không phải là do em nói với anh ấy? Diệp Khúc Đào, em được lắm! Nói chúng ta không hòa hợp, nơi nào không hòa hợp, có lần nào em không sướng, hử?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cô chợt nhớ tới lần nói chuyện với Cảnh Duy, có lẽ anh ấy đã lý giải sai thành ra như vậy.
Cô nói không hòa hợp, chính là tính cách không hợp, sao Cảnh Duy lại lý giải thành phương diện kia không hòa hợp chứ?
Chuyện này cũng xấu hổ quá đi mất.
Diệp Khúc Đào ngượng ngùng: “Em… Có thể là anh ấy hiểu lầm, ngày mai em sẽ giải thích rõ ràng cho anh ấy hiểu, không phải là phương diện này không hòa hợp.”
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, không nói chuyện mà lái xe đi.
Chu Canh Minh lái xe, nửa đường, nhịn không được mở miệng hỏi cô: “Em nói, trong mắt người ngoài anh và em không thân mật. Thân mật là như những gì Cảnh Duy đã làm cho em sao? Khi ở trong nhà không phải anh cũng làm như vậy đối với em sao?”
Diệp Khúc Đào nghe được những lời này của anh, cảm thấy không còn lời gì để nói.
Ở trong nhà và khi ở trước mặt người ngoài giống nhau sao?
Trong nhà làm cái gì, người ngoài có nhìn thấy được sao? Bởi vì họ nhìn không thấy nên mới nói giữa anh và cô không có tình cảm.
“Hơn nữa, em và Cảnh Duy hiện tại còn chưa chính thức ở bên nhau, không có quan hệ, hai người làm như vậy, không cảm thấy quá thân mật sao?”
Diệp Khúc Đào còn đang suy nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào, nghe được câu nói kế tiếp của anh, cô mới chợt phản ứng lại, anh đâu có phải là đang hỏi, đây rõ ràng là đang khẳng định.
Anh đang muốn nói cô và Cảnh Duy quá thân mật, thì ra là anh đang nghĩ như vậy.
Anh lại muốn cô chú ý hình tượng để không bị ảnh hưởng.
Chỗ nào thân mật? Nếu thật sự thân mật phải là đút cho nhau ăn chứ!
Cảnh Duy chỉ là gắp hộ đồ ăn cho cô, tay cô ngắn, tốc độ chậm, không có anh ấy gắp đồ ăn giúp cho, cô sẽ ăn không được nhiều.
Diệp Khúc Đào không nhịn được tức giận: “Phó giám đốc sở Chu, chuyện này có liên quan gì tới anh sao? Anh ấy chỉ đang làm người tốt, lo lắng em ăn không được nhiều, cho nên mới gắp đồ ăn cho em, như thế nào qua miệng anh lại có chút khó nghe như vậy?”
Chu Canh Minh bị cô mắng không dám nói tiếp nữa, chỉ tiếp tục lái xe, chờ phản ứng của Diệp Khúc Đào bình tĩnh lại một chút, anh lại nói: “Sau này anh đều sẽ đối xử với em như vậy, được chứ?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Chu Canh Minh: “Xin lỗi, do trước kia anh không nghĩ là em thích như vậy, cũng do anh quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến chính mình. Nếu em thích, về sau anh sẽ học cách làm theo như vậy, được chứ?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Anh thật sự rất phiền!
Buổi tối hôm nay anh bị làm sao vậy?
Sao anh phải nói ra những lời nhún nhường như vậy? Trưng ra bộ dạng cúi đầu nhẫn nhục như vậy làm gì?