https://truyensachay.net

Đường Chuyên

Chương 29: Đánh lộn

Trước Sau

đầu dòng
Khi mọi người đang tranh nhau thức ăn thì một đội kỵ sĩ oai vệ mang khải giáp sáng loáng tiến vào đại doanh Tả Vũ Vệ, đi qua tầng tầng lều trại tới bên cạnh sân diễn võ đợi Đại tướng quân diện kiến. Đám kỵ binh tới từ kinh sư này đứng trong đại doanh nghìn ngó quanh, vừa khéo nhìn thấy hơn trăm người bùn đang tranh nhau thức ăn, nhất là nhìn thấy Lão Tam Lưu gia cầm bát canh húp lấy húp để trông buồn cười liền cười rộ cả lên.

Đám quân sĩ đang ăn cớm đồng loạn nổi giận trừng mắt nhìn, đám khốn kia chỉ sợ thiên hạ không loạn cứ lờ đi cười hô hố, thậm chí còn chỉ chỏ bùn đất trên mặt bọn họ, nhất là nhìn thấy Lý Hoài Nhân con thứ Lý Hiếu Cung mấy ngày trước bị vòng lửa đối cháy mất tóc càng cười gập cả bụng lại.

Trước nay chỉ có mình cười kẻ khác, đã bao giờ bị kẻ khác cười đau, Lý Hoài Nhân thuận tay vơ bát cơm ném thẳng vào mặt tên cười to nhất, tên đó tức thì mặt đầy máu me, nhảy xổ tới rống lên:

- Một đám chân bùn mà giám đánh gia gia, có biết gia gia là ai không?

Thôi thế là xong rồi, một đám con ông cháu cha thấy người ta xưng là gia gia của mình thì còn chịu thế quái nào nổi, thế là tiếng vật thể lạ bay đầy trời, chẳng biết là ai hô:

- Chơi chết con mẹ bọn chúng đi.

Cả đám lao lên, đấm đá túi bụi, tiếng kêu thảm thiết liên hồi, còn may là đều hiện trong quân cầm vũ khí đánh nhau là tội chết, đều vứt hết vũ khí xuống, 200 người đánh 500 người. Tả Vũ Vệ cứ năm người chia thành một tổ hình mũi tên đâm thẳng vào địch, đầu mũi tên toàn là hạng vai u thịt bắp, chỉ cần biết xông tới phía trước, hai người trái phải theo sát hình thành thế lấy nhiều đánh ít, hai người cuối cùng bảo vệ ba người phía trước không cho kẻ địch đánh lén sau lưng.

Tức thì ở sân diễn võ bụi đất mịt mùi, tiếng hò hét rung trời, Vân Diệp nấp sau lưng Trình Xử Mặc, thi thoảng đánh lén kẻ địch, y vừa rồi len lén giấu một khúc xương, khúc xương nặng một cân bất kể đánh vào đâu kẻ địch đều chỉ còn đường ngã xuống, huống hồ Vân Diệp chủ yếu chăm sóc cái chỗ giữa hai chân, tiếng kêu thảm vừa liên miên vừa kéo dài, làm Lão út Bùi gia đằng sau nhìn thấy bất giác khép chân lại, thề sau này không đánh nhau với Vân Diệp, quá nguy hiểm.

Cuộc chiến chỉ kéo dài có nửa canh giờ, gần 500 quan binh thái tử hữu soái nằm là liệt dưới đất kêu gào, có vài vị kêu lớn hơn người khác, khiến ai nghe cũng thương tâm, ai thấy cũng rơi lệ. Hai trăm tinh binh của Tạ Vũ vệ cũng đa phần bị thương, nhưng được chiến hữu dìu nên không ngã, cắn răng không lên tiếng, thấy kết cục đã định, Vân Diệp ngay lập tức ném khúc xương vào vũng nước để "giết người bịt miệng".

Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt ở bên sân cùng một đám lão tướng vây quanh một thiếu niên chỉ 11, 12 tuổi đứng xem chiến đấu, thiếu niên đó đầu đội kim quan, thân mặc bào vàng, chân di giày chiến bằng da hươu. Lão Trình hình như cực kỳ tôn kính thiếu niên đó, lom khom giải thích biến hóa chiến cục, thiến niên kia không ngừng gật gù.

Ngưu Tiến Đạt thấy cuộc chiến đã kết thúc, trừng con mắt trâu nhìn từ đầu đội tới cuối đội, tặc lưỡi liên tục, như tán thưởng, lại như nhạo báng. Đám người bị Ngưu Ma Vương nhìn làm tim đập loạn xạ, không biết Ngưu Ma Vương xử lý mình thế nào.

- Giỏi quá, hai trăm đánh năm trăm, chà chà, đấm phát nào ra phát đó, đá phát nào thấy máu phát đó, đánh người của mình mà ra sức như thế, không biết tương lai đánh Đột Quyết có đánh mạnh nổi như vậy không? Ai cầm đầu? Trình Xử Mặc? Vân Diệp? Lý Hoài Nhân hay là Lưu Tiến Vũ? Nói cho lão phu biết thì chỉ phạt một người, nếu không nói thì toàn bộ bị phát, lần này lão phu đã nghĩ ra một cách mới, không đánh không chửi, chỉ nhốt người vào phòng tối nhỏ, không lâu, ba ngày là đủ. Thế nào? Lão phu nhân từ chứ hả? Sau này đừng có gọi lén lão phu là Ngưu Ma Vương sau lung nữa nhé, làm thế là lão phu nghĩ cho các ngươi đấy, sợ các ngươi bị thương tới gân cốt. Nào, nói cho lão phu biết đi.

Người khác không biết biệt giam đáng sợ ra sao chứ Vân Diệp sao không biết, ba ngày sau còn bò ra được thì đúng là trang hảo hán. Thấy Lý Hoài Nhân định đứng ra, Vân Diệp kín đáo kéo lại, lắc đầu với hắn, trong hai trăm người chỉ có Vân Diệp hiểu rõ trừng phạt này là gì, Ngưu Ma Vương ăn nói mềm mỏng như thế không phải là dấu hiệu tốt, Ngưu Ma Vương mà có lòng từ bì thì lợn nái nó cũng leo mẹ nó lên cây rồi. Đó là danh ngôn của Vân Diệp, là lời khuôn thước ngọc, Lý Hoải Nhân nghĩ lần này cũng không phải ngoại lệ.

- Không ai đứng ra à? Vậy tất cả chịu phát, vừa rồi chạy mười dặm còn đánh ngã 500 người xem ra c hưa kiệt sức đầu nhỉ, tất cả chạy quanh sân 20 vòng.

Cả đám yếu ớt hô "vâng", rồi dìu đỡ nhau lảo đảo chạy bộ. Lý Hoài Nhân ghé tới bên cạnh Vân Diệp hỏi:

- Tiểu Diệp, chẳng phải Ngưu Ma Vương nói chỉ phạt giam trong phòng tối thôi sao, ca ca chịu một mình còn tốt hơn tất cả phải chạy.

Vân Diệp nhìn hắn với vẻ thương hại:

- Tin tiểu đệ đi, huynh không chịu nổi ba ngày đâu, tới khi đó huynh thà ăn 50 gậy lớn còn hơn là ngồi trong đó, huynh không biết, biệt giam quá bảy ngày có thể mất mạng. Hơn nữa chúng ta cùng một bọn, nếu nộp huynh ra, bọn ta càng bị phạt nặng hơn, quân đội mà không bảo vệ được huynh đệ của mình thì không phải quân đội, mà chỉ là đám ô hợp.

Người bên cạnh đều gật đầu, chỉ có Lý Hoải Nhân thấy giam ba ngày chẳng có gì to tát, vì sao Tiểu Diệp lại nói nghiêm trọng như thế.

Thấy người Tả Vũ Vệ đều chạy, thiếu niên kia đi tới trước hữu soái của mình, khuôn mặt đỏ bừng, 500 người của mình không đánh lại 200 người sức cùng lực kiệt, thể diện của thái tử để đâu đây? Nhìn đám binh tốt đang chạy bộ rầm rập, lại nhìn hữu soái đang nằm rên la trên đất, liền vung roi da quất không cần biết trúng vào đâu, tướng lĩnh hữu soái cũng đấm đá liên hồi, khó khăn lắp mới làm đám thương binh kia bò dậy xếp thành đội.

- Vì sao các ngươi đánh nhau với sĩ tốt Tả Vũ Vệ? Kẻ nào cầm đầu? Đứng ra đây cho cô.

Lời vừa dứt có một quan quan mặt be bét máu tươi lật đật bò ra:

- Thái tử điện hạ, người phải làm chủ cho thuộc hạ, thuộc hạ đứng ở đây thấy đám bọn chúng tranh ăn với nhau liền cười vài tiếng, cái tên hói kia liền cầm chén ném vào mặt thuộc hạ, còn chửi thuộc hạ. Một tên bình dân dám ngang ngược như vậy, xin điện hạ chém đầu tên điêu dân để răn đe kẻ khác.

Lão Trình đứng bên cười rất nham hiểm:

- Trong quân doanh của Lão Trình này chỉ có huynh đệ, không có điêu dân, dù bệ hạ khi thống lĩnh Tả Vũ Vệ cũng chưa từng xử lý điêu dân, chỉ xử phạt binh tốt phạm luật, không biết điêu dân đâu ra? Xin điện hạ minh xét, trong quân tỉ võ là chuyện thưởng, chút thương tích nhỏ là khó tránh khỏi, mong điện hạ nương nhẹ cho.

- Trình thúc thúc quá lo rồi, người là danh tướng chinh chiến sa trường của Đại Đường, giết địch vô số, cô sao dám bất kính, lần này xuất kinh phụ hoàng đã căn dặn nhiều lần muốn cô lãnh giáo tâm đắc lĩnh quân của thúc thúc, giống vừa rồi 200 binh tốt mỏi mệt đánh 500 kiêu binh của hữu soái tan tác, có thể thấy quân thúc thúc chỉ huy đều là hổ lang. Mong thúc thúc tận tình chỉ giáo. Còn về phần xung đột nhỏ này là do hữu soái vô lễ trước, nếu sĩ tốt Tả Vũ Vệ đã bị phạt, để cho công bằng, mong Ngưu thúc thúc làm theo quân pháp.

Ngưu Tiến Đạt mặt vô cảm đi tới trước tên quan quân cáo trạng, căm ghét vỗ vai hắn:

- Nếu ngươi trong quân của lão phu, tội này đáng nuôi chó rồi, năm trăm người bị hai trăm đánh bại còn có mặt mũi đi cáo trạng, trong quân kẻ mạnh là nhất, dù hỏa đầu quân đánh bại ngươi cũng cao quý hơn ngươi. Đại Đường thống nhất được thiên hạ là bằng vào vũ lực hùng mạnh, chứ không phải nhờ cáo trạng. Hơn nữa tên điêu dân mà ngươi luôn mồm nói kia, chỉ e thái tử điện hạ cũng phải gọi một tiếng đường ca.

Thái tử nghe thấy thế "ồ" một tiếng nhìn Trình Giảo Kim. Lão Trình giải thích:

- Đó là thứ tử của Lý Hiếu Cung.

- Chẳng phải là Hoài Nhân ca ca à?

Thái tử thật không thể nào liên hệ nổi tên binh tốt hói đầu bùn đất với vị đường ca phong độ.

- Không chỉ có hắn, biểu ca của thái tử Trường Tôn Trùng, còn có khuyển tử Xử Mặc, Lão Tam Lưu gia, Lão út Bùi gia, Bình An huyện nam Vân Diệp, danh môn đại hộ kinh thành đều có thể thấy ở đây.

Thái tử ngây ra nhìn đám quân tốt như người bùn kia.

***

Ôi cái tên changshan không biết chia làm 2 ngày, hôm qua post nhiều làm hôm nay mình thành ít.

Mà hôm nay nô em chắc các bác cũng đi chơi hết rồi, hì hì

Mai lại đều như chanh vắt thôi.

alt
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc